Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 47


Có nguy hiểm!
Sắc mặt Mặc Diệp thay đổi, thu lại ánh mắt như muốn ăn thịt người, nghiêm túc nhìn Vân Quán Ninh: “Mặc kệ bên ngoài có tiếng động gì, cũng không được ra ngoài.”
Hắn đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Vừa rồi Vân Quán Ninh vẫn đang trêu đùa với Mặc Diệp, không ngờ đột nhiên xe ngựa lại dừng lại.
Nàng vẫn chưa kịp phòng bị, ngay sau đó mẫu tử hai người Viên Bảo tiến đến cửa xe ngựa nhưng lại bị Mặc Diệp kéo trở lại.
Nàng che chở Viên Bảo, hai người sít sao ngồi trong góc.
“Ngươi đi làm cái gì?”
Vân Quán Ninh nhìn Mặc Diệp, trong mắt tràn ngập căng thẳng.
Mặc Diệp nham hiểm liếc nhìn nàng, bên môi nở nụ cười tàn nhẫn: “Bổn vương muốn nhìn xem kẻ nào to gan lớn mật.

Lại dám chặn xe ngựa của bổn vương ngay trên đường phố.”
Trong mắt hắn chợt hiện lên một tia sát khí.
Vân Quán Ninh biết rằng khi hắn ra ngoài, ắt phải rơi máu.
“Đừng.”
Nàng vô ý thức kéo tay hắn lại: “Người ở bên ngoài không biết là ai.

Trời tối đường trơn, trong bóng tối cũng không ai biết xảy ra chuyện gì.”
Đèn lồng ở hai bên đường cũng không quá sáng.
Huống hồ, những tên thích khách này dường như đã có chuẩn bị từ sớm, đã mai phục ở đây từ khi trời còn sáng.
Khi vừa đi ra đã tắt hết đèn lồng.
Lúc này, bên ngoài tối đen.
Như Vân Quán Ninh đã nói, chỉ sợ trong bóng tối khắp nơi đều là nguy hiểm.
Nếu bọn họ còn có mai phục thì sao?

“Võ công của ba người Như Mặc cao cường, ta nghe thấy bọn họ cũng không phải cố sức.

Những tên thích khách này chắc không phải tuyệt thế cao thủ, chờ bọn họ bắt sống lại rồi tra hỏi là được rồi.”
Ba người trong lời nàng là chỉ Như Mặc, Như Ngọc và Như Yên.
Lúc nàng và Viên Bảo đi theo Cố Bá Trọng đến Cố gia có mang theo Như Yên.
“Bổn vương sẽ không làm rùa đen rụt đầu.”
Mặc Diệp nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
“Nếu là bọn tôm cá nhãi nhép, ngươi đường đường là Vương gia lại ra tay, không phải làm bẩn tay sao? Tự hạ thấp thân phận?”
Lời nói của Vân Quán Ninh đã chặn miệng hắn.
Quả nhiên, tiếng đánh nhau bên ngoài rất nhanh đã ngừng lại, giọng nói của Như Mặc ở bên ngoài xe vang lên: “Chủ tử, chỉ là vài kẻ lang thang, đã xử lý xong toàn bộ.”
“Còn người sống không?”
“Không còn.”
Như Mặc liếc nhìn thi thể ở bên chân: “Bắt được duy nhất một người sống , nhưng cũng cắn lưỡi tử tử rồi.”
“Nếu là cắn lưỡi tự tử vậy thì không phải kẻ lang thang, chắc chắn là có trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh.”
Giọng nói của Mặc Diệp lạnh lùng trong trẻo từ trong xe truyền ra: “Dọn dẹp trước đi.”
“Vâng.”
Như Mặc ở lại giải quyết hậu quả, Như Ngọc và Như Yên vội vàng đánh xe ngựa về vương phủ.
Vân Quán Ninh vẫn luôn che kín lỗ tai của Viên Bảo, ôm chặt nó vào trong ngực.

Vốn tưởng rằng sau khi trải qua chuyện này đứa nhỏ này sẽ sợ hãi.
Ai biết khi nàng vừa bỏ tay xuống, thấy Viên Bảo ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng long lanh nhìn nàng: “Mẫu thân, tên lang thang là gì?”
“Tôm cá nhãi nhép là gì?”
Vân Quán Ninh: “…”
“Là ba trong ba ba, tạp trong cá tạp."
Mặc Diệp trả lời thay nàng.
Cái câu trả lời này, Vân Quán Ninh trợn trắng mắt.
Cái gì gọi là ba trong ba ba, tạp trong cá tạp.
Vị Vương gia này, cái từ hình dung này của ngài thật mới lạ, nàng lần đầu tiên nghe được đấy.
Nhưng Viên Bảo lại gật đầu, nửa tin nửa ngờ gật đầu: “Ồ!”
Xe ngựa vừa chạy được một đoạn đường thì thấy Minh Vương Phủ cách đó không xa.

Lúc này, chỉ thấy lông mày của Mặc Diệp nhíu chặt, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía vân quan ninh.
“Làm sao vây?”
Thấy vẻ mặt hắn không ổn, Vân Quán Ninh vội vàng ôm chặt lấy Viên Bảo ngồi thẳng người, căng thẳng hỏi.
Một giây sau, thân thể Mặc Diệp khẽ động, tay phải nhanh chóng vươn ra.
Bên tai truyền đến âm thanh xuyên thấu, Vân Quán Ninh ngẩng đầu, chỉ thấy tay hắn đã bắt được một mũi tên.
Hóa ra vừa rồi không phải hắn nhìn nàng.
Người bắn ra được mũi tên này chắc chắn là có công lực rất thâm sâu.
Thùng xe của xe ngựa Minh Vương phủ rất dày, cái mũi tên này lại có thể đâm thủng thùng xe ngựa.
Vẻ mặt Vân Quán Ninh sợ hãi: “Cái này…”
“Xem ra, có người muốn đưa bổn vương vào chỗ chết.”
Chính là cái loại không giết chết hắn sẽ không từ bỏ.

Mặc Diệp nhếch nhếch môi, nhưng trên mặt lại không hề vui vẻ.

Trái lại, Vân Quán Ninh nhìn vào trong mắt hắn thấy được âm u lạnh lẽo vô tận…
Bị hắn nhìn giống như là bị một bàn tay lạnh như băng túm vào vực sâu vô tận.
“Chưa chắc là đối với ngươi, cũng có thể là đối với ta.”
Vân Quán Ninh vội vàng hỏi: “Ngươi có bị thương không?”
Mặc Diệp lắc đầu, cẩn thận xem xét mũi tên trong tay: “Không phải nhắm vào ngươi.

Đêm nay, có người muốn lấy mạng của bổn vương.”
“Tại sao?”
Chỉ một cái mũi tên, có thể nhìn ra cái gì?
“Bổn vương nhận ra cái mũi tên này.”
Khóe môi của Mặc Diệp vẫn nhếch lên, tạo thành một đường vòng cung lạnh như băng.
Hắn không nói rõ.
Nhưng trong lòng Vân Quán Ninh đã có suy đoán.
Hôm nay hắn là chưởng quản của Thần Cơ Doanh, phần lớn binh khí trong triều đều nằm trong tay hắn.
Từ chỗ hắn phát ra, cũng phải qua tay qua mắt hắn.

Cho nên có thể nhận ra cái mũi tên này cũng không phải việc gì kỳ lạ.
Nàng nhíu mày: “Là ai?”
“Không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Mặc Diệp liếc nhìn nằng, khí lạnh toát ra.
Vân Quán Ninh chỉ thấy sống lưng ớn lạnh, nhanh chong nhìn đi chỗ khác, chỉ ôm chặt Viên Bảo trong ngực: “Toàn nghĩ xấu cho người tốt”
Không biết điều!
Trong lòng nàng ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Mặc Diệp.
Mặc Diệp không nói tiếp, nhìn mũi tên trong tay, như có điều suy nghĩ.
Như Yên đã đuổi theo người bắn Minh mũi tên.
Như Ngọc nhanh chóng đánh xe ngựa vào Minh Vương phủ.
Mặc dù đi nhanh, nhưng ngồi trong xe ngựa vẫn vững vàng.
Có thể thấy được, Như Ngọc chẳng những võ công cao cường mà còn là một tay lái cừ khôi.

Khi vào đến vương phủ, Viên Bảo đã ngủ rồi.
Hôm nay nó cũng không ngủ trưa, giữa trưa theo Vân Quán Ninh đến Cố gia.

Tiểu hài tử ngủ nhiều hơn người lớn, ban ngày không ngủ thì tối sẽ ngủ sớm.
Vân Quán Ninh ôm nó, đang định hỏi Mặc Diệp có muốn đi Thanh Ảnh Viện ăn tối không.
Thì nghe thấy hắn nói: “Về đi, mặc kệ nghe thấy tiếng động gì ở bên ngoài cũng không được đi ra ngoài.”
Nói xong, hắn quay người đi về phía cửa.
Dường như quay lại vương phủ chỉ là vì đưa mẫu tử bọn họ về.
Đi được vài bước, hắn quay người lại, nhíu mày nhìn nàng: “Viên Bảo còn chưa ăn cơm tối, gọi nó dậy ăn ít đồ đi.

Nếu không nửa đêm lại đói bụng.”
Mặc dù lời nói với nàng lạnh như băng nhưng đối với Viên Bảo lại vẫn cẩn thận dặn dò Vân Quán Ninh.
Mặc Diệp đêm nay lại khiên cho nàng cảm thấy xa lạ.
Nhưng lại rất yên tâm.
Nàng ôm chặt Viên Bảo trong tay, đặt cằm lên khuôn mặt nhỏ đỏ rừng rực của nó, trong lời nói mang theo một tia lo lắng mà chính nàng cũng không biết: “Đã muộn thế này, ngươi muốn đi đâu? Không ăn tối sao?”
“Không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Mặc Diệp vẫn trả lời một câu lạnh như băng.
Trong khoảng thời gian này, người nam nhân cùng nàng đùa giỡn cãi nhau kia dường như trong vòng một đêm đã trở lên trưởng thành, thận trọng hơn.
Loại cảm giác này lại khiến cho Vân Quán Ninh có chút không thoải mái.
Dường như Mặc Diệp đang cố ý phân rõ ranh giới với nàng…
“Ngươi đi đâu vậy?”
Nàng chưa từ bỏ ý định hỏi lại lần nữa, thấy lông mày hắn nhăn lại càng chặt, vội vàng hỏi thêm một câu: “Nếu ngươi chết rồi, cô nhi quả mẫu chúng ta phải làm sao?”
Mặc Diệp: “…yên tâm, bổn vương không chết được.”.

Bình Luận (0)
Comment