Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1672

Chương 1672

Lúc này Triệu Khương Lan vừa mới tắm xong, bởi vì lo lắng sẽ có người đến đây bất kỳ lúc nào nên đã nhanh chóng cột lại tóc và mặc quần áo chỉnh chu.

Mộ Dung Bắc Uyên ở bên cạnh giúp nàng cầm đồ, tự mình hầu hạ.

Triệu Khương Lan đã lâu không được tắm nước nóng, bây giờ cảm thấy có chút nóng nên để chân trần ngồi trên ghế, thích thú lắc lắc chân.

Mộ Dung Bắc Uyên thấy thế cưng chiều cầm lấy tất của nàng ngồi chồm hổm xuống, nắm lấy mắt cá chân của nàng.

“Hay là mang giày vào trước đi, coi chừng bị lạnh.”

Nói xong cũng giúp Triệu Khương Lan đeo tất vào, lại mang thêm giày.

Quận chúa Minh Châu cầm hộp bánh ngọt trên tay, bởi vì muốn đi tìm Triệu Minh để cảm ơn.

Binh lính canh cửa bên ngoài hôm nay lại là người của Hạ Chiêu Vương, sao có thể ngăn cản.

Nàng ta đến gần, loáng thoáng nghe thấy có người đang nói chuyện ở bên trong.

Vốn là theo lễ phép và quy củ thì làm sao cũng phải xin phép người ở bên trong có thể cho mình vào hay không.

Nhưng nàng ta lại không kìm nổi sự tò mò của mình, lén lén lút lút mở tấm màn trướng ra.

Nhìn qua khe hở, nàng ta thế mà lại thấy Mộ Dung Bắc Uyên cao quý lại hạ thấp mình, quỳ một chân xuống đất, giúp Triệu Minh mang giày vào!

Mà Triệu Minh cũng không cảm thấy có gì không đúng, còn mỉm cười nhìn Mộ Dung Bắc Uyên, thậm chí còn to gan bằng trời cúi người hôn lên trán Mộ Dung Bắc Uyên một cái.

Lạch cạch!

Bởi vì nàng ta quá sợ hãi nên làm rơi chiếc hộp trên tay xuống đất, phát ra một âm thanh nặng nề.

Mộ Dung Bắc Uyên vốn một lòng nghĩ về Triệu Khương Lan nên không phát hiện ra nhưng động tĩnh bên ngoài.

Lúc này lại nghe thấy tiếng, vẻ mặt chợt lạnh lẽo.

Ánh mắt của hắn ác liệt quay đầu sang, lạnh lùng quát một tiếng: “Ai ở bên ngoài?”

Quận chúa Minh Châu xoay người muốn chạy.

Nhưng Mai Hương đã đuổi theo ngay lập tức, một lát sau, Mai Hương ở ngoài trả lời vào.

“Điện hạ, công tử, mới vừa rồi là quận chúa đến, nhìn dáng vẻ của nàng ta thật giống như đã bị chuyện gì kích thích vậy.”

Triệu Khương Lan hơi thay đổi nét mặt: “Nàng ta sẽ không phải là nhìn thấy thiếp cúi đầu hôn chàng chứ, lần này nguy rồi, lỡ như nàng ta hiểu lầm quan hệ của chúng ta…”

Nghe thấy người vừa đến là quận chúa Minh Châu, Mộ Dung Bắc Uyên trái lại không chút lo lắng.

“Nàng ta sẽ không hiểu lầm.” Hắn chậm rãi đứng dậy.

Triệu Khương Lan không hiểu hỏi: “Sao chàng biết thế?”

“Bởi vì trước đó ta đã nói rõ ràng với nàng ta, cho nên nàng ta sẽ không hiểu lầm mà chỉ có thể càng thêm tin tưởng.”

Triệu Khương Lan không khỏi chậc lưỡi nói: “Sao chàng lại đi nói với nàng ta chứ, lẽ nào quận chúa biết thiếp là nữ tử sao?”

“Không biết.”

“Vậy nàng ta cho rằng hai chúng ta là đoạn tụ à?”

Mộ Dung Bắc Uyên cười như không cười gật gật đầu: “Đúng thế đó, có lẽ ở trong mắt quận chúa, bổn vương bị một nam yêu tinh làm cho mê muội hoa mắt.”

Triệu Khương Lan đau đầu xoa xoa giữa trán: “Chàng thật đúng là dám nói, chẳng lẽ không sợ nàng ta nói cho người khác biết thậm chí là nói cho phụ hoàng biết à?”

“Nàng ta cũng không có cái lá gan đó. Hơn nữa, coi như là có nói cho người khác biết thì cũng chẳng có việc gì, mấy thứ như danh tiếng, ta chỉ quan tâm người ta yêu nghĩ như thế nào, còn những người khác muốn nghĩ thế nào ta không quan tâm.”

Đúng như những gì Mộ Dung Bắc Uyên suy đoán, chuyện như thế này, quận chúa Minh Châu làm sao dám tùy ý nói với người khác được.

Nha hoàn thấy vậy thì lại càng thêm lo lắng: “Quận chúa sao mà người đi một chuyến về lại càng thêm buồn bực vậy, chẳng lẽ Triệu công tử lại nói gì đó không lọt tai? Người tuyệt đối đừng nên so đo với hắn, trong lòng người yêu thích Thần vương điện hạ, hắn lại là bạn tốt của Thần vương, nếu gây xích mích với hắn rồi thì cái được không bù lại cái mất, lỡ như chọc cho Thần vương điện hạ không vui thì lại càng không tốt.”

Nhắc tới chuyện này, quận chúa Minh Châu lại càng tức giận.

Nàng ta hung hăng quăng ngã đồ trên bàn: “Không cần nhắc tới cái tên Triệu Minh này trước mặt bổn quận chúa, ta hận chết hắn!”

Bình Luận (0)
Comment