Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1600

Chương 1600

Sau đó nàng khéo léo phóng người lên lưng ngựa, sau đó cài một chiếc hoa to màu đỏ ngay ngắn ở đằng trước. Thanh Đào ngẩng đầu liếc nhìn nàng và nói: “Chủ thượng.”

Triệu Khương Lan hướng về phía nàng ấy và gật đầu: “Lên đường!”

Bọn họ đã chuẩn bị thêm tình huống ngoài ý muốn, nếu như lát nữa lúc đi quan cổng thành mà bị chặn lại, thì các Phượng Vệ khác sẽ cố ý gây ra một trận lộn xộn để thu hút sự chú ý của các binh lính thủ thành, để đám người của Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên thuận lợi rời khỏi thành.

Bọn thị vệ rối rít cúi đầu và nâng kiệu hoa lên, cứ thế đi ra ngoài.

Các nhạc công được mời đến đi phía sau gõ chiêng đánh trống, không khí vô cùng náo nhiệt và sôi nổi, hệt như một đám cưới thật sự.

Không lâu sau, đoàn người đã đi bộ đến cổng thành. Đúng như dự đoán, binh lính thủ thành tiến lên phía trước và hỏi: “Các người làm gì? Tại sao muốn ra khỏi thành?”

Triệu Khương Lan chắp tay về phía họ rồi cất giọng nói: “Xin chào chư vị quân gia, đúng như các vị đang thấy, hôm nay là chính là đám cưới của tại hạ và nương tử. Nhưng mà tại hạ không phải là người địa phương ở thành Vô Tuyết, mà là người của thôn trang lân cận, bây giờ còn phải đưa nương tử về nhà bái đường thành hôn, rất đông bà con họ hàng và bạn bè đang đợi chúng ta quay về. Xin phiền chư vị quân gia tạo thuận lợi, để chúng ta được mau chóng quay về nhà và tránh làm trễ nãi giờ lành.

“Bái đường thành hôn? Vậy nương tử ngồi trong chiếc kiệu hoa này à?”

Triệu Khương Lan gật đầu: “Điều đó là đương nhiên rồi, ngoài nương tử nhà ta ra, thì còn có thể là ai khác nữa chứ!”

Đối phương hừ một tiếng: “Cái này vẫn chưa nói chắc được. Ngươi không biết gần đây bọn ta đang truy lùng tội phạm trong thành Vô Tuyết sao? Có hai người nợ một món tiền khổng lồ nhưng không có khả năng trả, bọn họ nhân lúc lộn xộn mà bỏ trốn rồi, ai mà biết các ngươi có che giấu tội phạm và lén lút đưa bọn họ ra khỏi thành hay không?”

Sau đó, hai binh lính bước tới, chỉ vào chiếc kiệu hoa và nói: “Chúng ta phải xem bên trong còn có người nào khác hay không?”

Triệu Khương Lan gượng gạo nặn ra một nụ cười: “Quân gia muốn xem thì cứ tự nhiên, xin mời”

Ngay sau đó, rèm cửa của kiệu hoa được vén lên. Người ngồi bên trong thật sự là tân nương, nhìn thoáng qua xem ra chỉ có một người mà thôi.

Nhưng binh lính vẫn chưa yên tâm: “Vị tân nương này, ngươi bước xuống đi!”

Thái độ của Triệu Khương Lan có chút không vui: “Tại sao lại bảo nương tử của ta phải xuống kiệu? Bắt tần nương tùy tiện bước xuống đất là trái với phép tắc rồi!”

“Chúng ta muốn kiểm tra kiệu hoa một chút, ai mà biết ở bên dưới chỗ ngồi này còn có giấu gì khác nữa hay không.”

Nhìn thấy đối phương nhất quyết không buông tha, Mộ Dung Bắc Uyên đành phải cẩn thận và dè dặt bước xuống kiệu.

Tên binh lính đó quan sát hắn một hồi lâu, sau đó không khỏi thốt lên: “Ái chà, dáng dấp của tiểu tân nương này rất vạm vỡ đó nha, lại còn cao lớn như vậy, xem ra còn to con hơn cả tân lang ngươi nữa đấy. Cưới một người vợ như vậy thì ngươi dạy dỗ nàng ta thế nào đây?”

Triệu Khương Lan ngượng ngùng cười gượng gạo: “Không giấu giếm gì quan gia, nói thật ta và nương tử quen biết nhau cũng nhiều năm rồi, nhưng tới giờ ta vẫn có hơi chút sợ hãi nàng ta đấy”

Nghe nàng nói như vậy, các binh lính còn lại đều bật cười ha hả.

Sau khi xác nhận rằng kiệu hoa không có vấn đề gì thì tên binh lính kiểm tra lại nhìn Mộ Dung Bắc Uyên và nói: “Không phải ngươi cũng nên cởi khăn tân nương ra đi sao?”

Mộ Dung Bắc Uyên căng thẳng, nắm chặt các ngón tay của mình lại, chẳng ngờ bên cạnh có người ngăn cản và cất tiếng nói: “Này, không cần dâu. Nàng ta không thể là nữ nhân đang bị truy nã kia được. Ngươi không nhìn thấy dáng dấp nữ nhân bị truy nã thế nào sao? Nữ nhân đó vừa gầy vừa nhỏ, chắc chắn không thể nào có dáng dấp vạm vỡ như vậy được!”

Tên binh lính kiểm tra nghe thấy cũng thấy có lý, cho nên xua tay và bảo: “Được rồi, được rồi. Ngươi ngồi lên kiệu hoa lại đi. Cho bọn họ đi!”

Triệu Khương Lan vội vàng cảm ơn, còn sai người tặng cho họ một ít kẹo cưới, sau đó mới tiếp tục khua chiêng gỗ trống rời đi.

Nhìn thấy bọn họ đã ra khỏi thành, Thanh Đào thở phào nhẹ nhõm rồi dẫn người thân cận quay về.

Bình Luận (0)
Comment