Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1421

Chương 1421

Trời gần về khuya, nhìn màn đêm đang dần buông. Trong phủ Sơn Vương, mọi người vẫn đang lo lắng chờ đợi.

Đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua rồi, Mộ Dung Bắc Uyên cũng vào xem mấy lần.

Tuy rằng Tần Khâm đã kiệt sức, nhưng cũng đã giúp

Mộ Dung Bắc Hải đẩy được một lượng lớn chất độc ra ngoài.

Nhưng trước khi tiếp cận Mộ Dung Bắc Hải, Tần Khâm cũng bị trúng độc, bây giờ cơ thể tổn hại, đang trong thời kỳ điều dưỡng.

Thấy bản thân đã tiêu tốn không ít nội lực, mà Mộ Dung Bắc Hải cũng không chịu được nếu cứ mãi ngâm mình trong nước ấm như này.

Tần Khâm đứng dậy bước ra ngoài trước, có mấy người khiêng Mộ Dung Bắc Hải trở về giường nghỉ ngơi.

Sau khi Triệu Khương Lan bắt mạch lại lần nữa, thở dài một tiếng: “Bây giờ thì không có nguy hiểm về tính mạng nữa, nhưng cụ thể là lúc nào có thể tỉnh lại, thì ta cũng không chắc, hy vọng tam ca cát nhân thiên tưởng, có thể sớm ngày tỉnh lại.

Nàng nghĩ đến Hứa Mạn Nhì, trong lòng cứ lo lắng không thôi.

Triệu Khương Lan chỉ có thể thì thầm bên tại của Mộ Dung Bắc Hải: “Huynh tỉnh lại sớm chút, Hứa Mạn Nhi mới có thể sớm ngày thoát thân. Nếu không mẫu hậu cũng không dễ dàng tha cho muội ấy đâu, cứ xem như là vì muội ấy, huynh nhất định phải sớm tỉnh lại nhé.

Lúc này, nhà họ Hứa cũng đang chịu sự công kích nặng nề.

Vốn dĩ Từ phu nhân không ngừng thúc giục Tử Trúc ra tay.

Nhưng lại không ngờ đến, bà ta lại nghe nói rằng, Sơn Vương hiện đang bị trúng độc rất nặng.

Với lại Hứa Mạn Nhi, Thúy Ngọc, Tử Trúc đều bị hoàng hậu đưa vào cung tra hỏi rồi.

Thế là hỏng mất rồi!

Hứa phu nhân không khỏi ngạc nhiên, rõ ràng cái thứ đồ mà bà lão mù đó đưa là không có độc.

Vậy tại sao đang yên đang lành Sơn Vương lại trúng độc, lại còn nguy hiểm đến tính mạng nữa chứ.

Nếu như mà Sơn Vương có xảy ra bất trắc gì, thì có lẽ hắn sẽ không đơn giản chỉ là chán ghét rồi vứt bỏ Hứa Mạn Nhi như vậy.

Lỡ như còn gây ra họa sát thân, thì có phải liên lụy đến cả nhà họ Hứa gặp phải chuyện không may hay sao.

Hứa phu nhân lo lắng đến nỗi quay vòng vòng, còn Hứa Mạnh Niên thì không ngừng tức giận mắng mỏ.

Ông ta vẫn không biết rằng tất cả những chuyện xấu này đều do Hứa phu nhân làm ra, cứ tưởng là do Hứa Mạn Nhi không an phận, không biết đã làm gì khiến Mộ Dung Bắc Hải xảy ra chuyện.

Nghe Hứa Mạnh Niên cứ chửi không ngớt miệng, Hứa phu nhân chột dạ vô cùng.

Bà ta chỉ có thể hỏi: “Liệu Hứa Mạn Nhi có liên lụy đến chúng ta không?”

“Dĩ nhiên là có!”

“Nhưng mà nó mới vừa đến phủ chúng ta năm nay, trước đây chúng ta cũng đâu thân với nó.

“Chỉ cần nó họ Hứa, thì chính là người của nhà họ Hứa chúng ta. Không lẽ hoàng thượng không giận cá chém thớt hay sao, Hứa Mạn Nhi này đúng là sao chổi mà! Ta vốn dĩ nghĩ rằng, có thể dựa vào thế lực của nó để xây dựng mối quan hệ với Sơn Vương, cuối cùng có thể có được chỗ dựa tốt. Không ngờ rằng, nó vừa gả đi thì lại xảy ra chuyện này. Sớm biết như vậy, thì lúc đầu không nên do dự, càng không để cho nó có cơ hội lần trốn, cứ trực tiếp gả cho Liên Khuê Nghiêm thì tốt biết mấy!”

Bà ta không nhịn được liền cho người đi tìm lại bà lão mù đó, nhưng không ngờ rằng, người của Hứa phu nhân phải đi đã tìm bà lão đó khắp nơi, cũng không tìm thấy tung tích bà ta.

Trong lòng của Hứa phu nhân càng cảm thấy bất thường.

Rõ ràng lúc trước tìm bà ta, chỉ cần tìm một chút là ra.

Tại sao lúc này Mộ Dung Bắc Hải vừa xảy ra chuyện, thì lại không thấy bóng dáng bà ta đâu. Có lẽ nào, thuốc bà ta đưa thật sự có vấn đề hay sao. Vừa nghĩ đến đây, Hứa phu như cảm thấy bực bội vô cùng.

Nếu như thứ độc mà Sơn Vương điện hạ trúng là thứ mà người phụ nữ mù kia đưa cho Tử Trúc, lỡ như Tử Trúc bị ép cung, khai ra hết, thì có phải là tai họa lớn không chứ.

Hứa phu nhân đột nhiên nơm nớp lo sợ, trong lòng chỉ có thể trông mong Tử Trúc có thể biết tốt biết xấu một chút.

Bình Luận (0)
Comment