Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 56

“Ngươi có nghe gì chưa? Bạch đại tiểu thư đã trở về!”

“Đâu chỉ là nghe nói, hôm qua, chính mắt ta nhìn thấy nàng ấy cưỡi ngựa trở về, nhưng mà không có thấy bóng dáng của Vũ vương.”

“Không chừng Vũ vương đã trở về, nhưng không có ai nhìn thấy?”

“Bạch Thủy Lung nổi điên, đem Vũ vương bắt cóc, Vũ vương không chịu đi theo nên nàng ta giết Vũ vương, còn dám trở về!”

“Aiz, Tây Lăng này, thành Kỳ Dương này, chỉ cần một ngày Bạch Thủy Lung còn ở đây, liền không có cách nào yên ổn.”

Dân chúng thành Kỳ Dương xôn xao bàn luận, còn bàn luận chuyện gì khỏi nói cũng biết, tám phần là có liên quan tới Bạch Thủy Lung.

Phủ quận chúa Hoa Dương.

Lúc này, Thủy Lung mới luyện công, tắm rửa xong ngồi dưới tàng cây nghỉ ngơi.

Bạch Thiên Hoa mang vẻ mặt tức giận đi từ cửa lớn vào, sải bước đến trước mặt Thủy Lung, liền nói: “Thật kinh tởm! Bọn họ rõ ràng không biết cái gì hết, nhưng người người đêu e sợ thiên hạ không loạn, đem lời đồn truyền ra giống như là sự thật vậy.”

Thủy Lung biết hắn đang nói cái gì, chỉ là lời đồn của dân chúng trong thành Kỳ Dương thôi.

Nhưng nàng cảm thấy những lời đồn này coi như cũng đúng một nửa, sai một nữa.

Tuy rằng, nàng không có bắt Trưởng Tôn Lưu Hiến, nhưng cũng có dính dáng tới nàng. Tuy rằng, Trưởng Tôn Lưu Hiến không phải nàng giết, nhưng mà hiện tại hắn sống hay chết nàng cũng không rõ. Chỉ có điều, nghe nói lúc nàng đi, sơn trang nghỉ mát đã bị một trận lửa đốt sạch, lấy tính cách của Trưởng Tôn Vinh Cực, hắn chắc chắn sẽ không thèm quan tâm tới việc Trưởng Tôn Lưu Hiến sống chết đâu.

“Tỷ, tỷ đang nghĩ chuyện gì vậy?” Bạch Thiên Hoa thấy sóng mắt của nàng lay động, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Chẳng lẽ Vũ vương bị bắt có liên quan đến tỷ?

Bạch Thiên Hoa nghĩ như vây, tiếp theo liền nghĩ: Có liên quan thì sao? Lúc trước hắn phụ lòng của tỷ, bị tỷ trả thù cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng mà, nếu Vũ vương thật sự bị tỷ giết, khi mọi người điều tra ra sự thật, như vậy không phải tỷ sẽ gặp nguy hiểm hay sao?

“Tỷ, mấy ngày nay tỷ về phủ tướng quân ở ha?” Bạch Thiên Hoa hỏi.

“Sao vậy?” Thủy Lung hỏi lại.

Bạch Thiên Hoa nói: “Mặc kệ lời đồn là thật hay giả, suy cho cùng thì miệng lưỡi người đời rất đáng sợ. Hiện giờ, đại phu nhân đã qua đời, tỷ nên ở nhà mới đúng. Bây giờ phủ quận chúa không có thị vệ canh gác nghiêm ngặt như phủ tướng quân, nếu như gặp phải chuyện bắt cóc thfi làm sao đây?”

“Không có đâu.” Thủy Lung buột miệng nói.

Lời vừa nói xong, trong lòng nàng cũng hơi khựng lại.

Đột nhiên, nàng phát hiện, bản thân hình như rất tin tưởng Trưởng Tôn Vinh Cực.

Trò chơi hẹn ước mười ngày của bọn họ chỉ là đưa ra trong một lúc, hoàn toàn giao ước ngoài miệng, chưa từng có bất kì chứng minh nào. Chuyện đã trôi qua, nàng lại không có một chút nghi ngờ Trưởng Tôn Vinh Cực nuốt lời, thậm chí một chút cảnh giác cũng không có…

Cái này không bình thường!

“Tỷ?” Bạch Thiên Hoa thấy Thủy Lung giống như người mất hồn, nhịn không được nhíu đôi chân mày.

Từ sau khi trở về, tỷ tỷ luôn mất hồn như vậy, mấy ngày tỷ mất tích đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Thiên Hoa rất muốn biết chuyện của những ngày đó, thế nhưng Thủy Lung không có nói, hắn cũng không có cách hỏi.

“Không cần.” Vẻ mặt của Thủy Lung không nhìn ra bộ dạng mất hồn khi nãy, tùy ý nói: “Bạch Thủy Lung là ai? Toàn bộ Tây Lăng đều hiểu rõ, không cần thiết đi làm những chuyện kia.”

Bạch Thiên Hoa vẫn không chịu buông tha: “Quan trọng nhất là không phải những cái này… Mà là người có ý đồ xấu muốn hại tỷ đứng ở đằng sau kìa… Nếu như còn có người tới…”

“Không đâu.” Thủy Lung lắc đầu cắt ngang lời hắn.

Bạch Thiên Hoa thấy nàng kiên quyết không đổi ý, hắn cũng không nói nhiều thêm.

Hắn muốn ở lại phủ quận chúa cùng Thủy Lung, nhưng mỗi ngày ngoại trừ phải đi tới Quốc Tự Giám học, hắn còn phải đến chỗ của Bạch tướng quân để được huấn luyện, ở lại phủ quận chúa quá lâu không ổn lắm. Thân phận của hắn không có cách nào làm được giống như Thủy Lung, sống tự do, thoải mái. Đối với hắn, thanh danh trưởng tử của tướng quân vẫn còn rất nặng.

“Đệ biết rồi, nhưng tỷ này, có thời gian rãnh tỷ nhớ tới thăm đệ nha.” Bạch Thiên Hoa nói.

Ánh mắt hắn lóe sáng nhìn chằm chằm Thủy Lung, giọng điệu cũng có phần làm nũng.

Thủy Lung cười cười: “Được.”

Bạch Thiên Hoa có được hứa hẹn, liền nở nụ cười.

Mãi cho tới buổi trưa, Bạch Thiên Hoa mới thực sự rời đi.

Sau khi hắn rời đi. Thủy Lung vẫn ngồi đó không nhúc nhích, khuỷu tay gác ở tay ghế, mu bàn tay chống cằm, bộ dạng ngây người. Bây giờ ngồi, lại tiếp tục ngồi một canh giờ, khiến cho Mộc Tuyết cũng bắt đầu lo lắng, nhẹ giọng hỏi: “Lung tỷ tỷ, có chuyện gì làm cho tỷ suy nghĩ không ra sao?”

Thủy Lung gật đầu lại lắc đầu.

Nàng như vậy, Mộc Tuyết càng không hiểu.

Một lúc sau, Thủy Lung mới nói: “Ngươi có biết vì sao thế lực của sư phụ chỉ có Xuân Ý lâu thôi không?”

Mộc Tuyết ngẩn người, không nghĩ tới Thủy Lung sẽ hỏi vấn đề này, lắc đầu: “Không biết, từ trước tới nay, sư phụ luôn rất thần bí. Nhưng muội nghĩ, sư phụ làm bất cứ cái gì cũng đều vì muốn tốt cho Lung tỷ tỷ.”

“Ừ…” Thủy Lung cũng không có hỏi nhiều nữa, nàng đang suy nghĩ chuyện ngày hôm qua, sau khi được Phượng Ương cứu đi.

Hôm qua nhảy xuống biển chạy trốn, Phượng Ương đích thân đến, ngoài dự đoán của Thủy Lung. Khi đó bọn họ bơi trong biển, cách đó không xa có một đội thuyền do Phượng Ương chuẩn bị từ sớm, tới đón người quay về thành Kỳ Dương.

Phượng Ương không có hỏi nàng chuyện gì hết, chỉ kêu nàng tiếp tục nghĩ cách lấy Phượng Nhãn Quả.

Nàng cũng có dò hỏi hắn mấy vấn đề, nhưng đều bị hắn tránh né không đáp.

Sư phụ thật sự rất thần bí nha!

Thủy Lung híp mắt, mặt không chút thay đổi cũng là một loại biểu tình.

Hiện tại, việc này không phải là chuyện nàng có thể hiểu, việc trước mắt phải làm chính là tăng thực lực và thế lực lên mới đúng.

Hai ngày sau, có người đưa lễ vật tới phủ quận chúa.

Là một rương lớn bằng gỗ lim, thể tích lớn vừa đủ cất chứa một người. Người khiêng cái rương tặng lễ giao một phong thư cho người giữ cửa phủ quận chúa xong, liền vội vàng rời đi.

Hành động như vậy khiến cho thủ vệ của phủ quận chúa không biết phải làm sao, chỉ có thể mang rương và phong thư vào trong thông báo.

Lúc Thủy Lung biết chuyện này, nàng vừa tắm xong đang ngồi lau tóc, vẻ mặt đầy hứng thú tiêu sái đi ra ngoài đại sảnh, nhìn cái rương gỗ lim màu đỏ.

“Tiểu thư, thư đây.” Ở trước mặt người ngoài, Mộc Tuyết luôn gọi Thủy Lung là ‘Tiểu thư.’

Thủy Lung vươn tay nhận lấy phong thư, cũng không có vội vã mở ra xem, gọi người mở nắp rương ra.

Một gã người hầu đi vào giữa đại sảnh, dùng sức mở cái rương ra. Sau đó, nhìn thấy vật ở trong rương, sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng lui về phía sau.

Hắn vừa lui ra, lập tức liền kích thích lòng tò mò của mọi người. Mỗi người đều cố gắng duỗi cổ ra nhìn về phía bên trong cái rương.

Thủy Lung cũng đã nhìn thấy vật… À không, nên gọi là người.

Trong rương có một người, bị trói gô cổ và chéo cánh tay ở sau lưng, miệng còn bị nhét một miếng vải bố, trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt.

Thủy Lung cũng biết người này, hắn chính là Phó Khiếu Tứ – trưởng tử nhà mẹ đẻ của Phó di nương trong phủ Bạch tướng quân.

Thủy Lung nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng hơi hiểu được một chút.

Nàng mở lá thư ra, nhìn chữ viết không nói gì, tất cả đều là những lời rất bùi tai. Song, đơn giản dịch thành: Bọn họ đem Phó Khiếu Tứ cho nàng xử lí, muốn chém muốn giết đều mặc sức nàng làm, chỉ hi vọng nàng hết giận, giúp đỡ Phó di nương trở thành đại phu nhân của phủ Bạch tướng quân. Lúc Phó di nương lên là đại phu nhân, nhất định sẽ báo đáp nàng.

Thủy Lung mới trở về thành Kỳ Dương, cũng biết được chuyện sau khi Vệ thị qua đời, Bạch tướng quân cũng không có ý định lập chính thất mới. Nhưng mà, nàng cũng hiểu được, Bạch tướng quân không lên tiếng thì đám nữ nhân trong hậu viện sẽ an phận mà sống.

“Chi chính của Phó gia có phải hay không đã gieo mầm thành công?” Thủy Lung hỏi Mộc Tuyết.

Mộc Tuyết lắc đầu: “Nhưng nô tỳ nghe nói , tiểu thư chi chính của Phó gia đang tuyển rể.”

“Là ở rể sao?”

“Đúng vậy.”

“Hèn chi.” Thủy Lung đem lá thư vất sang một bên, nhìn về phía Phó Khiếu Tứ, nhẹ nhàng nói: “Ngươi bị họ vứt bỏ.”

Nhưng lời này lại giống như con dao nhọn đâm vào trái tim Phó Khiếu Tứ, khiến cho khuôn mặt của hắn đều trắng bệch, trong mắt hiện lên một loại tình cảm rất phức tạp. Đầu tiên, hắn oán hận trừng mắt nhìn Thủy Lung đang đứng trước mặt, trong chớp mắt lại biến thành tuyệt vọng.

Hắn hận Bạch Thủy Lung, bởi vì nàng chém đứt mệnh căn (*) của hắn, làm cho hắn mất đi tôn nghiêm của nam nhân. Nhưng mọi chuyện xảy ra cho tới bây giờ, có rất nhiều việc hắn đều thấy rõ ràng, hiểu toàn bộ. Nếu như hồi xưa, hắn không có nghe lời người khác khích bác, đi kiếm Bạch Thủy Lung gây chuyện, còn hi vọng giết chết nàng, thì bản thân hắn cũng sẽ không bị biến thành như thế này.

(*) Của quý.

So với hận Bạch Thủy Lung, hắn càng hận Phó gia.

Hắn không phải là trưởng tử của Phó gia sao? Không phải là con ruột của cha mẹ sao? Vì sao họ lại đối xử với hắn như vậy? Giống như Bạch Thủy Lung nói, hắn bị người thân vứt bỏ!

“Ô…ô…ô.” Trong miệng Phó Khiếu Tứ phát ra tiếng rên rỉ, nước mắt rơi đầy mặt.

Thủy Lung nhìn thoáng qua một cái, sau đó lười xem tiếp, kêu người hầu nói: “Cởi trói, đưa hắn ra ngoài đi.”

Phó Khiếu Tứ kinh ngạc ngẩng đầu lên, Không dám tin nhìn Bạch Thủy Lung. Bạch Thủy Lung muốn thả hắn? Làm sao có thể?

Tất nhiên, Thủy Lung sẽ không giải thích với hắn suy nghĩ của mình.

Nàng hung tàn độc địa nhưng không có khát máu ham giết chóc, nàng chặt đứt mệnh căn của hắn là vì lúc đó hắn trêu chọc nàng trước. Hiện tại, đối phương đã không còn lực uy hiếp đối với nàng, nàng cũng sẽ không cần vì một chút ân oán nhỏ mà lấy mạng của hắn.

Huống chi, giết hắn xong, lại chọc thêm phiền phức.

Trong thư ghi rõ, Phó gia cùng Phó di nương muốn cùng nàng hợp tác, trên thực tế chỉ là muốn lợi dụng nàng mà thôi. Chỉ dùng một Phó Khiếu Tứ và một lời hứa hẹn suông liền muốn nàng giúp đỡ bọn họ? Đúng là chuyện buồn cười! Bọn họ coi Bạch Thủy Lung là một kẻ đần độn hay sao?

Hiện giờ, nàng đã thoát khỏi vòng ân oán của phủ tướng quân kia rồi, nên nàng cũng không muốn đi quản chuyện của người khác.

Bóng dáng của Thủy Lung rất nhanh biến mất khỏi đại sảnh, bỏ lại Phó Khiếu Tứ vẫn còn đang chìm trong ý nghĩ hoảng hốt, không hiểu vì sao Bạch Thủy Lung tha cho hắn. Ngay sau đó, liền có người giúp hắn cởi trói, đuổi hắn ra khỏi phủ quận chúa, lúc ấy hắn mới hồi hồn.

Hắn nhìn phủ quận chúa, rồi lại nhìn cảnh sắc đường phố của thành Kỳ Dương, một lát sau hắn lại hoảng hốt không biết phải làm sao.

Hiện tại, hắn nên đi nơi nào?

Phó Khiếu Tứ oán hận nhếch khóe môi. Đã đến nước này rồi, hắn còn quay trở về làm gì? Phó gia đã vứt bỏ hắn, hắn trở về còn có lợi ích gì? Cho dù, họ để hắn vào nhà, hắn cũng biết địa vị của hắn chắc chắn kém tới cực điểm. Vả lại, hắn cũng không muốn quay lại nơi đó.

Vào giờ khắc này, ngược lại, Phó Khiếu Tứ cảm thấy thật hận chính mình.

Từ nhỏ tới lớn, hắn chỉ biết đi nịnh bợ, a dua người có quyền thế, quần áo lụa là ăn chơi đàng đúm, bây giờ hai bàn tay trắng, cái gì cũng không biết làm.

“Thiên hạ rộng lớn, nhất định sẽ có chỗ cho Phó Khiếu Tứ ta nương thân.” Phó Khiếu Tứ ngẩng đầu nhìn trời, đem nước mắt tuôn ra nuốt trở về, nhìn về phía phủ đệ của Phó gia. Rõ ràng ngay cả một góc nhà của Phó gia cũng không nhìn thấy, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía đó, dường như hắn có thể nhìn rõ ràng mọi thứ, cắn răng nói: “Phó gia, Phó Phúc Sơ, còn có tất cả những người từng bắt nạt, sỉ nhục ta. Tốt nhất các ngươi nên cầu nguyện ta không thành tài, bằng không ta nhất định sẽ trở về, trả lại cho các ngươi gấp trăm, gấp ngàn lần những gì các ngươi đã làm đối với ta!”

Mấy người thủ vệ ngoài phủ quận chúa len lén, tất cả đều bị âm thanh âm trầm của Phó Khiếu Tứ hù sợ hết hồn, thấy bước chân nặng nề rời đi, bóng lưng gầy yếu cô đơn của hắn mà lắc đầu.

Giờ khắc này, bọn họ không khỏi nghĩ, những kẻ từng ức hiếp làm nhục hắn hiện tại nên cầu nguyện cho hắn không thể trở thành người thành công, nếu không tương lai thật sự sẽ chịu cực khổ.

Chuyện của Phó Khiếu Tứ không có bao nhiêu người quan tâm, chỉ có một ít dân chúng tình cờ gặp hắn.

Lúc này trong một quán trà, một dân chúng đang nói chuyện phiếm, hắn nói hắn nhìn thấy Phó Khiếu Tứ đi vào Phó gia bằng cửa sau, sau đó bị người hầu đánh đuổi ra ngoài, tiếp theo bọn họ cãi nhau ở cửa chính, hình như Phó Khiếu Tứ muốn về Phó gia lấy lại đồ thuộc về hắn, người của Phó gia nói với hắn, tất cả mọi thứ trong Phó gia đều thuộc về Phó gia, không có đồ gì là của hắn.

Phó Khiếu Tứ nổi điên lên lại bị thủ vệ ngoài cửa chính của Phó gia đánh một trận, sau đó, Phó lão gia đích thân đi ra nói một câu: “Từ nay về sau, tình cảm cha con giữa ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt. Phó gia không muốn chứa chấp một người như đống bùn loãng giống ngươi.” Tiếp theo ném một thỏi bạc xuống bên cạnh hắn, dáng vẻ khinh bỉ, lạnh lùng xoay người rời đi.

Lão Lưu chính mắt nhìn thấy hết thảy, khoa trương nói với lão bằng hữu: “Ngươi biết không, khi đó Phó công tử dường như nổi điên, ngồi trên mặt đất vừa khóc vừa mắng, nhìn không khác gì người đàn bà chanh chua, Phó lão gia ném cho hắn một thỏi bạc, hắn còn chưa có đụng tới đã bị thủ vệ gác cửa cướp lấy. Tên thủ vệ đó cướp đi thỏi bạc còn chưa nói, hắn lại còn phun một ngụm nước bọt lên người Phó công tử, chậc chậc…”

“Trước đây, Phó Khiếu Tứ là một tên lưu manh ác ôn, gặp phải kết quả này cũng coi như là báo ứng, gieo gió gặt bão!.” Một ngồi nghe kể lên tiếng.

Lão Lưu đảo con ngươi một vòng, nói tiếp: “Việc này người thấy không nhiều. Phó lão gia rời đi, mọi người đều giải tán. Nhưng mà, ta vẫn là người thông minh, nán lại đến cuối cùng, đi theo Phó Khiếu Tứ một đoạn. Sau đó, ta nhìn thấy một nha hoàn của Phó gia chạy tới, đuổi theo Phó Khiếu Tứ đến một ngõ hẻm, đưa cho hắn một gói đồ.”

“Hả?” Mọi người bắt đầu thấy hứng thú.

Lão Lưu liếc trái liếc phải một vòng, nhỏ giọng nói: “Ta thấy Phó Khiếu Tứ không muốn nhận, từ chối nha hoàn kia, lúc đó trong túi lộ ra một ít đồ. Ta nhìn thấy rất rõ, đó là vòng cổ của nữ nhân, trân châu trắng, vừa to vừa sáng, nhất định rất có giá trị, túi đồ kia cũng rất to…”

Nói tới đây liền ngưng lại, mọi người đều hiểu ý của hắn.

“Ý của ngươi là?” Một người nhỏ giọng hỏi.

Lão Lưu trịnh trọng nói: “Phó Khiếu Tứ làm nhiều việc ác, ngày thường cũng hay bắt nạt chúng ta… nhữn người dân hiền lành. Ta nghe nói hắn có võ công, nhưng chỉ giỏi hơn chúng ta một chút, nếu chúng ta cùng nhau hợp sức lại cũng có thể đánh thắng được hắn.”

Bằng hữu của hắn không dám xác định hỏi lại: “Ngươi thật sự thấy rõ, cái túi kia…”

Lão Lưu nặng nề gật đầu: “Ta nhìn thấy rõ ràng, ta còn thấy hắn đi ra ngoài thành, hiện tại hắn vẫn còn chưa có đi xa.”

Hắn cùng với những người kia nhìn nhau vài lần, sau đó tính tiền trà rời đi, chạy ra ngoài thành.

“Công tử?”

Cách quán trà nhỏ không xa có một trà lâu, một gian phòng nằm trên lầu hai của trà lâu, cửa sổ mở ra hướng về phía quán trà nhỏ, những người ngồi bên trong đều nghe thấy những lời bàn bạc của đám người Lão Lưu.

“Ha, người này thật gian trá. Rõ ràng muốn đi làm trộm, lại đem lời kịch nói thành hành vi hào hiệp, vì dân trừ hại.”

Phương Tuấn Hiền cười lạnh nói, đôi mắt hẹp dài xẹt qua một tia lãnh ý.

Lúc này có một người đi vào gian phòng, cung kín nói với hắn: “Công tử, phủ quận chúa Hoa Dương cự tuyệt lời mời của người.”

“Bạch Thủy Lung chết tiệt!” Vẻ mặt lạnh lùng của Phương Tuấn Hiền biến thành tức giận.

Người đứng ở bên cạnh hắn cũng không dám lên tiếng.

Phương Tuấn Hiền uống một ngụm trà xanh, hơi chìm đắm trong tức giận hỏi: “Chuyện ta kêu ngươi điều tra, ngươi đã làm tới đâu rồi?”

Người kia nói: “Một chút manh mối cũng không có.”

“Nói rõ một chút!” Lời nói của Phương Tuấn Hiền lạnh đến mức từng chữ đều có thể rớt ra mảnh vụn của băng.

“Dạ. Đã có thể chứng minh, tòa sơn trang bị đốt ở biển đông có diện tích không nhỏ, từ dấu vết sơn trang bị đốt có thể kết luận sơn trang đó không phải là do người khác cố ý đốt, trái lại, là do người của sơn trang tự động đốt, nếu không thì sẽ không xóa bỏ dấu vết sạch sẽ tới như vậy, càng sẽ không lan rộng tới phạm vi xung quanh.”

Phương Tuấn Hiền gật đầu, ánh mắt sắc bén như đao: “Có biết chủ nhân của sơn trang kia là ai không?”

“Không biết. Nhưng thuộc hạ biết được trong giang hồ cũng có mấy vụ án tương tự như vậy, nói không chừng có liên quan đến sơn trang này.”

“Lẽ nào Trưởng Tôn Lưu Hiến bị người trong giang hồ bắt đi?” Phương Tuấn Hiền nhíu mày.

Hắn biết Trưởng Tôn Lưu Hiến và người trong giang hồ có chút qua lại, nhưng cơ bản hắn vẫn còn là người của triều đình, cũng không có kẻ thù trong giang hồ. Vì sao vô duyên vô cớ bị người trong giang hồ bắt đi? Huống chi, thời gian hắn mất tích trùng hợp với thời gian Bạch Thủy Lung biến mất.

“… Bên phía Vũ vương ra sao?” Chợt, Phương Tuấn Hiền do dự hỏi.

Trong lòng hắn còn có một suy đoán.

Ngọc Trụy, thời hạn một ngày.

Nhớ lại lời nói và việc làm của Trưởng Tôn Vinh Cực, không hề sợ hãi dám ra tay đánh Trưởng Tôn Lưu Hiến nhằm sỉ nhục hắn, cùng lời nói cảnh cáo vô tình: Trong vòng một ngày phải đem Ngọc Trụy trả lại.

Mấy thứ này cũng đủ để gắn liền với sự mất tích của Trưởng Tôn Lưu Hiến.

“Vũ vương vương phủ không hề có động tĩnh gì sao?”

Đáp án vô cùng đơn giản, không có thu hoạch.

Điều này càng làm cho Phương Tuấn Hiền nhíu mày chặt hơn, chén trà bằng sứ trắng bị hắn nắm ở trong tay cũng đã xuất hiện vết nứt.

“Bạch Thủy Lung, ngươi đi ra đây cho ta!”

Lúc gần buổi trưa, phủ quận chúa Hoa Dương bị người xông vào, tiếp theo dùng nội lực khuếch tán kêu to.

Người xông vào phủ quận chúa có dung mạo xinh đẹp không thu gì nữa nhân, đôi mày sắc bén như kiếm, mặc y phục màu đen, thắt lưng mang đôi ngọc bội, khi bước đi vạt áo đung đưa, tương đối phong lưu tiêu sái, nhưng mà bước chân quá lớn chứng tỏ hắn đang rất tức giận.

Thủy Lung lười biếng dựa vào mép cửa đứng, lạnh nhạt nhìn Phương Tuấn Hiền đang đi tới.

Phương Tuấn Hiền nhìn thấy nàng, buột miệng thốt lên: “Hôm qua, ta mời ngươi đến gặp mặt, tại sao ngươi từ chối?”

“Ngươi mời ta, ta nhất định phải nhận lời sao?” Thủy Lung lãnh đạm nói.

Giọng điệu lãnh đạm của nàng khiến cho Phương Tuấn Hiền ngây người, thậm chí hắn cảm thấy vừa xa lạ lại quen thuộc. Nhớ lại mới phát hiện, dường như đã lâu rồi hắn không có nghe giọng điệu lãnh dạm của nàng.

Thời gian trước, cho dù miệng hắn bị nóng, mặt bị tổn thương nhưng nàng vẫn nói nhỏ nhẹ với hắn.

Lúc này, thái độ lãnh đạm của nàng khiến cho hắn không thể thốt lên những suy nghĩ của mình. Trong lòng thầm mắng: Chẳng lẽ Bạch Thủy Lung điên thật? Vì sao tính cách lúc mềm lúc cứng, thật không thể làm cho người ta ưa thích.

Nhưng hắn không có phát hiện ý nghĩ này của mình càng giống như uất ức vì thái độ của Thủy Lung đối với mình thay đổi.

“Đây là thái độ gì chứ?” Giọng nói của Phương Tuấn Hiền cũng lạnh đi.

Thủy Lung hờ hững nói: “Ngươi nghênh ngang xông vào nhà của ta, ngươi còn muốn ta có thái độ gì với ngươi?”

Thủ lĩnh hải tặc đối với địa bàn của mình rất coi trọng.

Hiện tại, phủ quận chúa Hoa Dương là địa bàn của mình, bên trong đều là người của nàng. Địa bàn của mình bị người khác xông vào, nàng không có trựa tiếp ra tay đánh người đã là nhẹ lắm rồi.

Phương Tuấn Hiền giật giật khóe môi, không bắt bẻ lại được. Quả thực, chuyện hắn xông vào nhà người ta đã là thiếu lễ phép, huống chi, nơi này còn là phủ đệ của quận chúa. Bị người ngoài nhìn thấy nhất định sẽ có tạo thêm một trận sóng gió tin đồn mới.

Nhưng hắn cũng hết cách, ai kêu Bạch Thủy Lung không chịu gặp mặt hắn.

“Vào trong rồi nói.” Phương Tuấn Hiền nhìn xung quanh một cái, cất bước vào trong.

Thủy Lung thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, cũng không có ngưng lại.

Hai người đi vào cửa lớn, mạnh ai nấy tự ngồi xuống ghế, Thủy Lung phất tay một cái người hầu bên trong đều tự động đi ra ngoài, chỉ còn lại Mộc Tuyết.

Vốn dĩ Phương Tuấn Hiền muốn đuổi Mộc Tuyết ra ngoài, nhưng thái độ của Thủy Lung làm hắn hiểu rõ, Mộc Tuyết là người nàng tin tưởng nên không có mở miệng đuổi người. Thế nên liền đi thẳng vào vấn đề hỏi Thủy Lung: “Lưu Hiến ở đâu?”

“Không biết.” Sau khi nàng rời đi, sơn trang đã bị đốt, nàng thật sự không biết Trưởng Tôn Lưu Hiến ở nơi nào.

Phương Tuấn Hiền nhíu mày nhìn chằm chằm nàng, cảm thấy nàng không giống nói dối, lại hỏi: “Vũ vương ở nơi nào?”

“Không biết.”

“Vậy ngươi có biết mấy ngày trước đó ngươi đi nơi nào chứ? Hoặc là bị ai bắt đi?”

“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”

“Bạch Thủy Lung.” Phương Tuấn Hiền đập bàn, dáng vẻ giống như bề trên trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Hiện tại trong thành đều có lời đồn, nói ngươi bắt Vũ vương thậm chí còn có người nói ngươi giết hắn, ngươi cũng hiểu rõ cho dù ngươi có thiên tài, ngươi cũng không thể xâm phạm uy nghiêm của hoàng gia, một khi những lời đồn này truyền thành sự thật, ngươi gánh không nổi hậu quả đâu.”

“Giả chính là giả, vĩnh viễn cũng không thể biến thành thật được.” Thủy Lung thản nhiên nói.

Phương Tuấn Hiền có cảm giác đánh vào không khí, tức khí dâng cao, nói: “Ngươi nên tự biết thân biết phận. Hôm nay, mặc dù ngươi ngồi ở trong phủ quận chúa nhưng không có nghĩa ngươi vẫn giống như thiếu niên thiên tài võ học ngày xưa, độ tuổi này của ngươi đừng nói là trở thành đệ nhất một lần nữa, cho dù muốn luyện lại bản lĩnh võ học như xưa cũng cần không ít năm.”

“Bây giờ ngươi chỉ là một Hoa Dương quận chúa hữu danh vô thực mà thôi. Giá trị của ngươi đối với hoàng thượng và Tây Lăng quốc đã thuộc về quá khứ rồi. Giống như danh tiếng của ngươi dần dần mà giảm bớt, như vậy ngươi làm sao giành được sủng ái của hoàng thượng, làm sao có được sự dung túng của hoàng thượng?”

Hai tay Phương Tuấn Hiền chống lên mặt bàn, chòm người về phía trước, đối với Thủy Lung chậm rãi nói: “Ngươi từ trên đỉnh núi rơi xuống đáy vực, nếu như hiện tại ta ra tay với ngươi, ngươi muốn phản kháng cũng…” Không được!

Một thanh chủy thủ sáng như tuyết đặt ở cổ hắn, thành công làm cho hắn ngừng lại lời nói cay độc.

Thủy Lung nâng lên mi mắt, nhẹ nhàng nói: “Ngươi có thể thử xem, là ngươi ra tay nhanh hay là ta nhanh?”

Phương Tuấn Hiền nhíu mày, hắn không có chú ý tới nàng ra tay lúc nào.

Chủy thủ trong tay nàng kề sát cổ hắn hơn, máu đỏ tươi chảy qua lưỡi đao, khiến cho Phương Tuấn Hiền đau đớn kêu lên, đáy lòng cũng cảm thấy lạnh lẽo.

“Hôm nay, ngươi tới tìm ta không phải vì Trưởng Tôn Lưu Hiến.” Thủy Lung nói.

Phương Tuấn Hiền không có hé răng phản bác.

“Ngươi vội vàng tìm Trưởng Tôn Lưu Hiến là vì cái gì?? Lời này của Thủy Lung là nàng tự hỏi, giọng điệu lại không nghe ra một chút ý thăm dò nào, cười khẽ nói: “Bởi vì người của Phương gia ủng hộ là Trưởng Tôn Lưu Hiến đúng không?”

Phương Tuấn Hiền trừng to hai mắt, rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, lạnh giọng nói: “Ngươi đang nói cái gì?”

Thủy Lung không để ý tới bộ dạng giả ngu của hắn, thu hồi chủy thủ, nói: “Cái gì nên nói cũng đã nói xong, cút ra ngoài đi.”

Trong lòng Phương Tuấn Hiền không muốn. Ban đầu, hắn cũng muốn hỏi nhưng đều không có nhận được đáp án như hắn mong muốn. Hôm nay, đột nhiên Bạch Thủy Lung nói một câu làm cho nghi vấn trong lòng hắn càng nhiều hơn. Nàng biết được cái gì? Làm sao nàng biết được? Chẳng lẽ Vũ vương nói gì với nàng?

Từng cái nghi vấn nối tiếp nhau hiện lên trong đầu hắn. Đột nhiên Phương Tuấn Hiền xoay người, nắm lấy tay Thủy Lung.

Thủy Lung nhạy bén tránh né, chủy thủ trong tay lại hướng tới hắn, tiếp theo một cước đá chiếc ghế bay lên.

Phanh —-

Chiếc ghế nát vụn thành từng mảnh nhỏ, tay áo cánh tay trái của Phương Tuấn Hiền bị cắt rách, dính một chút máu.

“Làm sao nội lực của ngươi lại có thể khôi phục nhanh như vậy, ngay cả phản ứng cũng nhanh hơn trước đây.” Phương Tuấn Hiền ngạc nhiên hỏi.

Lúc nãy, hắn nghĩ rằng Thủy Lung có thể áp chế hắn là bởi vì nàng đánh bất ngờ, cho nên hắn mới không có cơ hội tránh thoát. Bây giờ, hắn ra tay đột ngột, còn nghĩ rằng có thể bắt lấy Thủy Lung một cách dễ dàng, nhưng bất ngờ phát hiện nội lực của nàng nhiều hơn so với hắn tưởng tượng, đặc biệt là phản ứng nhạy bén hơn trước đây rất nhiều.

Thủy Lung đứng cách đó không xa, đôi mắt lạnh lùng lại nhu hòa, khiến cho người khác nhìn không ra suy nghĩ của nàng.

Trái tim của Phương Tuấn Hiền hơi giật mình, ánh mắt nhìn sang một bên, thấp giọng chế giễu: “Nhưng mà so với lúc trước, vẫn còn kém rất nhiều.”

Thủy Lung vẫn không nói gì.

Phương Tuấn Hiền cảm thấy nhàm chán, nhìn thấy ánh mắt xa cách lại tịch mịch của Thủy Lung, chợt trong lòng hắn cảm thấy lo được lo mất, mất mát lại bí ẩn, vướng mắc cái gì.

“Bạch Thủy Lung, mặc kệ ngươi biết được cái gì, ta cũng phải nói trước cho ngươi biết, nếu thật sự trở thành đối thủ, ta sẽ không nương tay nữa đâu.” Giọng nói của Phương Tuấn Hiền trầm thấp nói, sau đó, phất tay áo rời đi.

Hóa ra, bởi vì Bạch Thủy Lung trước kia luôn si mê Trưởng Tôn Lưu Hiến, luôn luôn đứng về phe Trưởng Tôn Lưu Hiến, đương nhiên nàng và hắn sẽ không có bất cứ đối địch gì về mặt lợi ích. Nhưng bây giờ cảnh còn người mất, mọi thứ đều thay đổi.

“Lung tỷ tỷ.” Mộc Tuyết nhẹ giọng kêu.

Thủy Lung đối với nàng khoát khoát tay, ý bảo không có chuyện gì. Ánh mắt nhìn về phía cửa, yếu ớt cúi đầu nói: “Có người muốn làm khó ta, hắn cũng đừng mơ tưởng có thể sống an nhàn.”

Một trận tranh đấu giữa các hoàng tử thôi, vậy mà cũng muốn làm cho mọi chuyện trở nên thần bí, bọn họ nghĩ rằng người khác đều là kẻ ngốc sao?

“Mộc Tuyết, ngày mai đem tình báo về tất cả quan viên của Tây Lăng đến cho ta.” Thủy Lung đá văng khúc gỗ bị gãy ở bên chân.

Trên đời này, không phải chỉ có võ lực mới giải quyết được tất cả mọi vấn đề.

“Dạ.” Mộc Tuyết gật đầu.



Đảo mắt đã qua nửa tháng, sinh hoạt mỗi ngày của Thủy Lung vẫn không có gì thay đổi, ngoại trừ luyện công thì xử lí chuyện của sản nghiệp. Mỗi ngày trôi qua đều đơn giản nhưng lại rất có quy luật, trên thực tế thì bận tối mắt, vì thế Mộc Tuyết kể cho nàng nghe về những lời đồn ở bên ngoài, nàng cũng không có để ý tới. Chỉ cần không ảnh hưởng gì tới đời sống của nàng là được.

Nhưng mà, thái hậu hạ chỉ truyền quận chúa Hoa Dương vào cung, cái này nàng không thể không để ý.

Nội dung trong ý chỉ của thái hậu cũng rất đơn giản — Truyền Thủy Lung vào hoàng cung, đến cung Tường Minh gặp mặt.

Ý chỉ vừa hạ xuống, Thủy Lung liền phải bỏ hết mọi chuyện đang làm, ngồi kiệu vào hoàng cung.

Cổ kiệu đi nửa canh giờ mới đến dừng lại, Thủy Lung bước xuống kiệu, liếc mắt quét qua sự phồn thịnh trước mặt, cũng không có một chút rung động. Tuy rằng kiến trúc của hoàng cung nghiêm trang và xa hoa, nhưng dù sao thì nàng cũng là người hiện đại đối với những tòa lầu các xa hoa như thế này đều đã thấy rất nhiều, nhiều nhất chỉ ca ngợi phong cảnh lịch sự tao nhã của hoàng cung.

“Quận chúa Hoa Dương mời đi theo nô tài.” Một thái giám mặc y phục màu xanh da trời – Trương công công cung kính nói.

Chỗ của Thủy Lung đang đứng cách cung Tường Minh của thái hậu không xa, chỉ mất nửa chung trà thời gian liền là tới.

Trong trí nhớ của Thủy Lung, nàng từng đến cung Tường Minh một lần, cũng không còn nhớ rõ diện mạo của thái hậu ra sao, lần trước tiến cung thái hậu đối với nàng dường như có chút yêu thích.

“Thái hậu mời quận chú Hoa Dương vào gặp mặt.” Người đi vào thông báo rất nhanh liền trở ra, mời Thủy Lung đi vào.

Thủy Lung đi vào cửa cung, không bao lâu liền đi tới cửa của một tòa cung điện, còn chưa bước vào, liếc mắt đã nhìn thấy cục diện bên trong rất rõ ràng, trong lòng liền biết lần này đến là để diễn trò.

“Vì sao Hoa Dương không tiến vào?”

Một giọng nói thanh nhã, mỏng manh của nữ nhân từ bên trong truyền đến, chỉ cần nghe âm thanh liền biết nữ nhân này tuổi đã cao. Tuy rằng giọng nói thanh nhã nhưng không có trong trẻo như thiếu nữ, ngược lại có một loại bình tĩnh ung dung do năm tháng lắng đọng.

Thủy Lung bước qua bậc cửa đi vào trong cung điện, đối với người ngồi phía trên cao nói: “Hoa Dương bái kiến thái hậu.” Nghiêng người đối với nữ nhân ngồi bên cạnh nói: “Hoa Dương bái kiến hoàng hậu nương nương.”

Trong này, không chỉ có thái hậu và đương triều hoàng hậu hai nữ nhân có địa vị tôn quý nhất Tây Lăng, chung quanh còn có mấy vị đương triều quý phi đang ngồi đó. Chẳng qua là lấy thân phận của bọn họ Thủy Lung không cần phải hành lễ vấn an.

“Ban cho ngồi.” thái hậu nói.

Hai thái giám khiêng ghế đến, lại nghe thái hậu nói: “Để bên cạnh ai gia.”

Một câu nói khiến cho các vị quý phi đều bắt đầu biến sắc.

Thái giám nghe lời nói liền mang ghế đặt bên cạnh thái hậu, nhưng không phải là đặt ngang hàng, hơi thấp hơn chỗ thái hậu ngồi. Thái hậu vẫy tay với Thủy Lung, nụ cười trên mặt rất từ ái, nói: “Đến đây, Hoa Dương, mau ngồi bên cạnh ai gia.”

Cái ghế này là vật ban thưởng, được thái hậu sắp xếp, lại được thái hậu mở miệng gọi qua ngồi. Nếu như Thủy Lung không ngồi có phải hay không là làm thái hậu mất mặt, coi như tát vào mặt bà ta ở trước mặt mọi người? Nhưng nếu ngồi xuống, đồng nghĩa với chuyện nàng ngang hàng với hoàng hậu, đám nữ nhân ở đây nhất định sẽ bắt đầu hoài nghi.

Vẻ mặt của Thủy Lung vẫn bình tĩnh như thường, đi lên bậc bục, ngồi xuống ghế.

Thái hậu lôi kéo bàn tay nhỏ nhắn của nàng, cười nói: “Nhiều năm không gặp Hoa Dương, bất tri bất giác Hoa Dương đã lớn như vậy rồi, cũng sắp tới tuổi lập gia đình. Bây giờ thấy Hoa Dương, khiến ai gia không khỏi nghĩ tới thời gian trôi qua thật mau, ai gia đều đã già rồi.”

(Bất tri bất giác: Không thể cảm giác, thình lình.)

Thủy Lung nhìn thái hậu.

Tuổi của bà không nhỏ, nhớ không lầm thì năm nay bà cũng đã sáu mươi rồi, chỉ là ngày mừng thọ chưa có tới. Nhưng mà, bà chăm sóc rất tốt, khuôn mặt không hề có nếp nhăn, da mặt còn bóng láng, chỉ có tô lên một chút phấn bột, đôi chân mày vẫn giữ được thần thái như trước, nhìn sơ chỉ chừng ba mươi, ba mươi mấy tuổi.

Đầu tóc được búi đơn giản, cắm trăm ngọc mã não, thanh lịch lại trang trọng, y phục của bà cũng không có cầu kì, vật liệu may mặc màu đỏ trên đó được thiêu mấy đóa hoa bằng chỉ vàng, cao quý nhưng không xa hoa.

Đúng là một nữ nhân xinh đẹp, mặc dù bà không còn trẻ nhưng sức hấp dẫn vẫn không có giảm, thành thục ưu nhã hơn so với thiếu nữ, lại không thiếu sự quyến rũ đa tình của thiếu phụ. Sức hấp dẫn của bà không có biến mất theo thời gian cũng không có vì thời gian mà lắng xuống, mà nó biến thành khí chất hấp dẫn hơn cả dung mạo.

Thủy Lung có thể nhìn dung mạo hiện tại của thái hậu mà đoán rằng lúc còn trẻ bà chắc chắn là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Đây cũng là chuyện đương nhiên, nữ nhân có thể sinh ra người có dung mạo đẹp tựa tiên như Trưởng Tôn Vinh Cực, sao lại không đẹp được.

“Thái hậu không già, người vẫn còn rất hấp dẫn.” Thủy Lung nghiêng đầu mỉm cười nói.

Nàng vừa nói lời này, cả cung điện đều yên tĩnh, kể cả thái hậu cũng ngây người.

Nội dung lời này không có gì kì quái, người nào nói cũng không kì quái, nhưng được nói ra từ miệng của Thủy Lung thì cực kì kì quái.
Bình Luận (0)
Comment