Vu Thị Khuynh Thần

Chương 78

"Phu nhân......" Nhắm mắt lại, cánh tay khoát trên eo đại tướng quân khẽ siết lại, cảm thụ được cảm xúc mềm mại nhẵn nhụi trong lòng bàn tay, ta nhịn không được lại càng thêm kề sát tấm thân cũng đang trần trụi bóng loáng cạnh mình, dưới tấm chăn dày nhẹ nhàng cọ vài cái, cảm xúc thoải mái khiến người ta nhịn được không được mà rầm rì vài tiếng.
"Ân ~" Đại tướng quân nằm trong lòng ta hô nhẹ một tiếng, chắc là vì mới tỉnh ngủ mà thanh âm nghe có chút khàn khàn và lười nhác.
"Khuynh Thần ~" Sáng sớm luôn là thời gian tốt đẹp nhất khiến cho người ta không muốn thức dậy tí nào.
"Ân ~" Đại tướng quân nhẹ nhàng xoay người, hơi thở ôn nhu phả vào mặt ta, một bàn tay trượt nhẹ trên mặt, chạm nhẹ chóp mũi, lướt qua cằm, cuối cùng rơi xuống lỗ tai ta, những ngón tay ấy dừng lại nơi vành tai mà nhẹ nhàng vuốt ve.
"Ngô......" Cảm giác thoải mái trên vành tai khiến ta không nhịn được mà khẽ siết chặt cánh tay, chân nhẹ nhàng vuốt ve cặp chân thon dài mịn màng trơn bóng.
Ngón tay đại tướng quân đặt trên vành tai ta hơi dùng sức một chút.
"Tê ~" Không thể không mở to mắt, khó hiểu nhìn dung nhan yên tĩnh và ôn nhu trước mặt, trong nắng sớm ban mai khuôn mặt nàng lại như càng thêm mê người. Đôi mắt nhắm chặt, hai má trắng nõn được nắng sớm xuyên qua màn ngủ nhuộm màu mà hơi ửng lên, khóe môi mang theo một nụ cười nhàn nhạt. Nhìn cảnh đẹp như vậy, ta không khỏi có chút ngẩng người.
Hàng mi thật dài của đại tướng quân hơi động vài cái, nàng chậm rãi mở mắt. Đáy mắt còn mang theo mơ màng khi vừa tỉnh dậy, khoé môi khẽ cong lên càng làm đậm thêm đường cong ban nãy vài phần, đáy mắt chất chứa nụ cười, nàng thì thầm với ta:" Nên dậy rồi!" Nói hết câu nhưng lại không có thêm bất kì động tác nào.
"Ngô ~" Xấu xa cọ nhẹ vào chóp mũi nàng. Đại tướng quân khi mới tỉnh ngủ sẽ luôn mang theo một nét quyến rũ và lười nhác nào đó làm cho người ta không thể dời mắt. Cũng chính vì vậy mà loại cảm xúc nào đó dưới đáy lòng cũng sẽ bắt đầu rục rịch chỉ vì một nụ cười, một ánh mắt, hoặc đơn giản chỉ là một âm thanh đơn độc nào đó được phát ra.
"Tê ~" Vành tai tê rần.
Đại tướng quân không nhìn ánh mắt đáng thương của ta mà thẳng thừng đẩy ta ra, vì thế mà lộ ra đầu vai bóng loáng mượt mà cùng với bờ xương quai xanh mang theo những ấn ký tuyệt hảo lấp ló đâu đó mà ta để lại đêm hôm qua.
Vào lúc ta chuẩn bị bò lên tiếp thì đại tướng quân đột nhiên xoay người lại nói:" Hôm nay phải đi bái tế mẫu thân đó!"
"A?" Tay vẫn còn đang vươn ra, vẻ mặt ngốc lăng nhìn vẻ mặt buồn cười của đại tướng quân.
"Lát nữa Thị Kiếm và mọi người sẽ vào đây đấy!" Nói xong liền hôn lên khoé miệng ta một cái, lúc rời đi thì đôi tai như ẩn như hiện dưới làn tóc đen hơi ửng đỏ lên, khi tấm chăn được xốc lên thì đồng thời một bộ trường bào cũng được phủ thêm lên người, che giấu đi hết thảy mọi thứ tốt đẹp.
"Phu nhân, vừa rồi nàng nói gì?" Tế bái mẫu thân??
"Ân, hôm nay ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu sẽ mang chúng ta đi tế bái mẫu thân!" Đại tướng quân khoác áo choàng lên người, đôi mắt mang theo nụ cười của nàng khẽ liếc qua ta một cái rồi nàng đứng dậy bước vào phòng trong thay quần áo.
"A......" Ta giật thót một cái, bật dậy khỏi giường, cũng không rảnh để ý cái gì gọi là thẹn thùng nữa mà giật lấy bộ quần áo treo trên giá phủ lung tung lên người, xỏ đôi guốc gỗ rồi nhanh chóng vọt theo vào phòng trong.
"Phu nhân, chúng ta, chúng ta...... Sao ngày hôm qua lại không ...... Ngạch......" Ta khẩn trương nhìn đại tướng quân trước mặt, thanh âm nháy mắt nghẹn nơi cổ họng.
Lúc này, bởi vì ta đột nhiên xâm nhập mà đại tướng quân khẽ giật mình dừng động tác, chiếc cổ trơn bóng thon dài, đầu vai mượt mà, xương quai xanh khêu gợi, chiếc yếm trắng tôn lên một độ cong duyên dáng...... Bộ dáng đại tướng quân lúc này nửa kín nửa hở, hai tay nàng vẫn còn đang cầm vạt áo, nàng hờn dỗi trừng về phía ta một cái, sau đó liền xoay người tiếp tục mặc đồ vào.
"Ngạch ~" Ta nuốt nuốt nước miếng, đầu trống rỗng.
"Ngươi......" Đại tướng quân xoay người trừng ta một cái, sau một tiếng ngươi thì liền đi tới, đưa tay nhéo hai má ta, đợi lúc ta cảm thấy được đau mà hoàn hồn thì nàng cất giọng nói:" Thứ đồ xấu xa này, không được phép nghĩ bậy nữa, một lát nữa còn phải đi bái tế mẫu thân, mau đi rửa mặt chải đầu đi!" Nói xong thì thẳng tay đẩy ta ra ngoài.
"A ~" Ta ngơ ngác nhìn tấm bình phong gỗ, trong đầu thoáng hiện bốn chữ " Tế bái mẫu thân!", ta vẫn luôn biết vị nhạc mẫu đại nhân đã qua đời này có một tầm quan trọng không nhỏ trong phủ, bất kể là đại tướng quân, nhạc phụ đại nhân hay bên phía ngoại tổ phụ, chỉ cần nhắc đến nàng thì ai ai cũng sẽ mang vẻ mặt sùng kính và đầy luyến tiếc, cho nên, cái này so với việc ra mắt ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu còn quan trọng hơn.
"Cô gia!" Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa của Thị Kiếm.
"A ~" Ta nhảy dựng lên, vội vàng ra mở cửa.
Thị Kiếm cực kì bình tĩnh chào ta một tiếng cô gia rồi thản nhiên điều động một đám nha hoàn xa lạ đỏ mặt cúi đầu bưng đồ rửa mặt tiến vào, sau khi họ đặt những thứ trên tay xuống thì liền đỏ mặt nhanh chóng lui ra.
"Cái kia Thị Kiếm ~" Ta na đến gần Thị Kiếm .
Thị Kiếm quay đầu, ánh mắt quét qua người ta một vòng, rốt cuộc hết chịu nổi nữa mới trợn mắt nhìn ta một cái rồi nói:" Cô gia, nay không còn ở quý phủ nữa, mong ngài tự trọng một chút!" Nói xong liền đi đến tủ quần áo bên cạnh, lục đục một hồi thì lôi ra một bộ quần áo trắng sắc vàng, sau đó bước vào phòng trong, lúc đi vào còn không quên quay đầu trừng mắt nhìn ta:" Cô gia, nước đã được chuẩn bị xong ở phòng cách vách!"
"A......" Ta há mồm nhìn Thị Kiếm biến mất sau tấm bình phong, ta định hỏi bộ nho phục trắng sắc vàng đẹp nhất của ta có mang tới đây không, hôm nay ta muốn mặc ......
Nhức đầu, chỉ có thể tự mình động thủ cơm no áo ấm, tuy rằng bộ đồ ngày hôm qua cũng không tệ nhưng hôm nay đại tướng quân mặc đồ trắng, hơn nữa một lát còn phải đi bái tế mẹ của tướng quân đại nhân, cho nên bộ nho phục trắng kia là thích hợp nhất rồi.
Mở tủ quần áo ra, lật tới lật lui một hồi, thời gian chúng ta ở tạm nhà ngoại tổ phụ cũng không phải là ngắn nên Thị Kiếm mang theo quần áo cũng không phải là ít. Chỉ là sau khi lật tìm một hồi ta vẫn không thể nào tìm được bộ nho phục trắng mà ta nhớ đã từng mặc qua một lần kia.
"Cô gia, người đây là?" Thị Kiếm bước ra từ bên trong, nhìn tủ quần áo bị ta lật tung hết cả lên thì khoé miệng khẽ run rẩy.
"Thị Kiếm, bộ nho phục trắng sắc vàng kia đâu rồi, có mang theo không?" Hết cách rồi, sau khi bước vào đại môn của Tư gia đến giờ thì tất cả quần áo của ta mặc đều do Thị Kiếm phụ trách.
Thị Kiếm trợn mắt khinh bỉ một cái rồi mới bất đắc dĩ nói:" Cô gia, tối qua tiểu thư đã dặn dò hết rồi, bộ đồ ngài muốn tìm đã được chuẩn bị xong từ tối rồi, giờ nó đang được đặt trong phòng tắm cách vách......"
Không đợi Thị Kiếm nói xong ta đã xỏ guốc gỗ mở cánh cửa phòng cách vách.
Nước ấm và quần áo cũng đã sớm chuẩn bị trước, trong lòng cực kì ấm áp, từ tối hôm qua đại tướng quân cũng đã cho người chuẩn bị sẵn những thứ này, ta vui vẻ rửa mặt, lột quần áo, tắm rửa sạch sẽ rồi khoác lên người một bộ nho phục trắng sắc vàng.
"Phu nhân ~" Trong phòng chỉ có mình đại tướng quân, nàng cũng mặc một bộ trang phục trắng sắc vàng, bên hông là một sợi đai lưng mang cùng một kiểu hoạ tiết cũng như cách buộc với đai lưng trên người của ta.
Đây là lần thứ hai ta thấy đại tướng quân mặc bộ quần áo này, đơn giản nhưng không mất đi phần tao nhã. Một lần khác là vào cái đêm nhị hoàng tử mở yến tiệc, lúc ấy chỉ lo nghĩ đến tâm tình của bản thân mà không để ý những thứ xung quanh, thành ra bản thân lại bỏ lỡ rất nhiều thứ khác. Nay vừa nhìn cũng có thể dễ dàng thấy được, bộ quần áo trên người đại tướng quân có rất nhiều chỗ tương tự với bộ quần áo trên người ta. Cùng là màu trắng sắc vàng; Vạt áo, cổ tay áo, hoạ tiết bên trên cũng đều là những đường may giản dị lại không mất đi vẻ cao quý; Đai lưng cũng đều nhỏ gọn như nhau, có điều đai lưng của ta nhìn có vẻ hơi cứng cáp còn của nàng lại có vẻ mềm mại hơn. Khi đó đại tướng quân đã lấy dạng tâm tình gì để đối đãi ta? Dạng tâm tình gì mà có thể khiến nàng khoác lên người bộ quần áo này vào thời điểm đó? Hốc mắt hơi hơi nóng lên.
Đại tướng quân đang cười bước tới, nhìn thấy ta như vậy bèn lo lắng hỏi:" Làm sao vậy?" Nụ cười trên mặt cũng biến mất, đáy mắt tràn đầy lo lắng.
"Hô ~" Ta lắc đầu, đưa tay ôm lấy eo đại tướng quân, siết chặt.
Đại tướng quân sửng sốt một chút, tay khẽ đặt lên cánh tay ta vẫn đang ôm chặt lấy eo của nàng, trầm mặc tuỳ ý ta ôm.
"Phu nhân, có phải ta rất ngốc không!" Quá ngu ngốc, lâu như vậy mới phát hiện được tâm ý của bản thân cũng như tình cảm mà đại tướng quân dành cho mình.
Đại tướng quân nghe được liền cười khẽ ra tiếng,giật lui khỏi lòng, sau đó còn thực sự nhìn ta một hồi rồi gật gù, cực kì nghiêm túc đáp lời:" Ân, hình như là vậy!"
"A ~" Sau khi bị đại tướng quân khẳng định một cách chắc nịch như vậy thì cảm xúc vốn thương cảm ban đầu lại chuyển sang như bị đả kích.
"Ân, bất quá, có đôi khi vẫn rất thông minh !" Vừa nói vừa xoa xoa lỗ tai ta.
"Phu nhân ~" Những lời này của đại tướng quân là đang khen ta sao, nhưng sao nụ cười trên mặt và hành động của nàng lại khiến ta không vui mừng nổi vậy.
"Bất quá, ta thích!" Nói xong liền kéo ta về phía bàn trang điểm.
"Ngạch ~"' Ta thích ' Trong đầu loé lên hai chữ mà đại tướng quân vừa nói.
Đại tướng quân ấn ta ngồi xuống ghế, sau đó tháo bỏ dây cột tóc mà ta đã buộc lên một cách qua loa, nàng cầm lược lại chải sơ tóc qua một lượt, sau đó lấy từ trong hộp nữ trang ra một sợi dây buộc tóc cũng mang màu trắng sắc vàng rồi nhẹ nhàng búi lên sau đầu ta một búi tóc đơn giản.
"Được rồi, ra ngoài thôi, ngoại tổ phụ và phụ thân chắc đã đợi lâu rồi!" Đại tướng quân vừa lòng giúp ta chỉnh lại vạt áo.
"Hảo!" Bởi vì vẻ mặt chăm chú giúp ta buộc tóc khi nãy và nụ cười lúc này của đại tướng quân mà ta thoả mãn nhếch miệng, sau đó đứng lên theo nàng ra ngoài.
Thị Kiếm đã sớm hầu ở cửa, thấy chúng ta bước ra thì lẳng lặng khép cửa lại rồi lặng lẽ theo sau chúng ta đi về chính sảnh.
"Chà chà ~" Mới vừa bước ra khỏi cửa thì đã thấy Phong quân sư và một người chơi nguyên một bộ đồ đen là Thị Vũ đứng đó, Phong quân sư mặc một bộ áo gấm viền vàng tao nhã, cặp mắt hồ ly khẽ híp, bàn tay thì phe phẩy cây quạt.
"Phong quân sư, sớm ghê nha!" Ngày hôm qua còn ra vẻ bé ngoan, giờ thì nhìn bộ dáng này của nàng xem, sau khi quay đầu bốn phía và xác định lại một lần không có ai khác, ta không đợi nàng mở lời thì đã nở một nụ cười rạng rỡ với nàng trước:" Một đêm không gặp, biến hoá không nhỏ, đúng là phong lưu phóng khoáng, mị lực khôn cùng a, quả thật là 'nữ nhân thiện biến, lời này không giả'."
Khoé miệng vừa nhếch lên của Phong quân sư ngay lập tức sụp xuống, nàng trợn mắt nhìn ta, nhưng khi vừa há mồm định nói gì đó thì...
"Biểu tỷ ~" Một tiếng gọi lảnh lót từ bên trái truyền đến.
Chúng ta ai cũng sững ra một chút, sau khi quay đầu nhìn sang trái thì thấy Diệp Vấn đang hớn ha hớn hở chạy lại từ phía hành lang gấp khúc bên trái.
"Yêu, này không phải là biểu muội bé bỏng của chúng ta sao?" Phong quân sư cười tủm tỉm , giọng điệu châm chọc.
"Hừ ~" Diệp Vấn hừ Phong quân sư một cái rồi cho qua một cách đương nhiên, nàng cất bước đến trước mặt chúng ta, nhìn đại tướng quân rồi cất giọng một cách thân thiết:" Thần biểu tỷ!"
"Biểu muội!" Nét mặt đại tướng quân triển lộ một nụ cười hoà ái vẫn có khi đối mặt với tướng sĩ trong doanh cũng như đám người nhị hoàng tử, giọng điệu không nóng không lạnh đáp lời.
"Biểu tỷ dùng bữa chưa, bây giờ người định đến chính sảnh theo giúp ngoại tổ phụ sao?" Diệp Vấn bùm bùm thân thiết hỏi đại tướng quân hai vấn đề, còn ra vẻ như ta với Phong quân sư là không khí không hề tồn tại vậy.
Lúc đại tướng quân chuẩn bị đáp lời thì Phong quân sư đã gấp chiếc quạt trên tay lại một cái xoạch, sau đó nàng liền cười tủm tỉm sáp vào giữa đại tướng quân và Diệp Vấn vẫn đang phùng mang trợn má:" Ta nói, biểu muội Diệp Vấn này, ngươi như vầy có phải là đang muốn đi cùng chúng ta không?"
Diệp Vấn nghe được lời Phong quân sư thì hơi sửng sốt một chút, còn ta thì lại cực kì kinh ngạc nhì nhai người bọn họ. Thái độ hôm nay của Phong quân sư với vị biểu muội Diệp Vấn này rất kì quái, ngày hôm qua hai người bọn họ còn ra vẻ huynh muội tình thâm anh em hoà thuận trước mặt các vị trưởng bối, thế nào mà mới qua một đêm hai người đã trở mặt với nhau rồi?

Bình Luận (0)
Comment