Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 929

- Mầm non Tà Thần lại sinh trưởng...

Lâm Minh nhìn mầm non Tà Thần đã cao thêm một tấc, trong lòng vui vẻ, hắn rõ ràng cảm giác được lực lượng của mầm non Tà Thần gia tăng lên rất nhiều, kể từ đó, sau này tìm hiểu ý cảnh Lôi Hỏa sẽ giống như có thần trợ giúp, mà sau khi đi Thần Vực, hắn cũng sẽ gia nhập Cổ Phượng bộ tộc, tiếp tục nhận Phượng tiên tử chỉ dạy, đến lúc đó có mầm non Tà Thần duy trì, thực lực của hắn sẽ tăng lên vùn vụt.

Tử Sư Lôi Nguyên hoàn toàn bị hấp thu, lôi quang trên mầm non Tà Thần lóe ra, Lâm Minh nhắm mắt lại, cảm giác một phen, gật gật đầu hài lòng, mầm non Tà Thần có lực khống chế năng lượng còn hơn cả tưởng tượng của hắn, Tử Sư Lôi Nguyên tiến vào trong mầm non Tà Thần, năng lượng của nó phần lớn đã bị mầm non Tà Thần hấp thu đi, quyền khống chế cũng nằm trong tay Lâm Minh.

Nếu nói linh trí của Tử Sư Lôi Nguyên tương đương với một Tướng quân, thì năng lượng của nó giống như quân đội, lúc này, quân quyền đã nằm trong tay Lâm Minh.

Loại cảm giác nắm mọi thứ trong tay này làm cho Lâm Minh vô cùng hài lòng, sau này thực lực của hắn được đề cao, khả năng Tử Sư Lôi Nguyên phản bội sẽ càng lúc càng nhỏ hơn.

- Ma Quang, sau khi hấp thu Tử Sư Lôi Nguyên, ta cảm giác năng lượng của mình lại lần nữa tràn đầy, một hơi đột phá Mệnh Vẫn tầng năm thì cũng không khó!

- Ngươi muốn đột phá Mệnh Vẫn tầng năm ư? Ngươi đột phá Mệnh Vẫn tầng bốn chưa được một năm, ngươi lại muốn đột phá Mệnh Vẫn tầng năm? Gần đây tu vi của ngươi tăng trưởng quá nhanh, nếu không áp chế một chút, thì sẽ khiến cho căn cơ bất ổn, sau này muốn tăng lên cũng không dễ.

Các thiên tài cấp Đế bình thường dùng 50 năm thì mới có thể hoàn thành xong Mệnh Vẫn, hơn nữa Mệnh Vẫn cũng chỉ là tầng sáu, tầng bảy, trung bình là bảy, tám năm mới đột phá một tầng.

Mà hiện tại Lâm Minh mỗi năm độ một lần, không đến năm năm hắn đã độ bốn lần Mệnh Vẫn, chuẩn bị độ tầng thứ năm.

Tu vi của Lâm Minh tăng lên quá nhanh, hơn nữa quan trọng nhất là, năm năm này, số lần thực chiến mà Lâm Minh trải qua cũng không nhiều, thiếu ma luyện trên chiến trường, khiến cho không lĩnh ngộ sâu về pháp tắc và võ kỹ, tạo thành căn cơ bất ổn.

Lâm Minh nói: - Ta biết, tuy nhiên sau này cũng không phải là không thể bồi bổ lại được, chỉ cần trước khi ta đột phá Thần Hải, tĩnh tu một phen, làm cho năng lượng lắng đọng lại là được, tuy rằng sẽ phí một chút công phu, nhưng hiện tại ta phải đối mặt với Dương Vân, phải mau chóng đề cao thực lực, một năm sau, thực lực của Dương Vân tuyệt đối sẽ cao hơn Bạch Yêu, hiện tại tu vi của ta, cho dù hấp thu Tử Sư Lôi Nguyên, thì hơn phân nửa cũng không đánh lại được hắn!

- Quả thật đúng như vậy, Dương Vân tinh thông ý cảnh Thời gian, nếu hắn thay đổi tốc độ thời gian, bế quan trong không gian đóng kín, một năm bằng mười năm, thì e rằng ngay cả Thần Hải trung kỳ đều sẽ đột phá được.

Ma Quang có chút lo lắng nói, Mệnh Vẫn tầng tám, lại đột phá Thần Hải trung kỳ, cộng thêm công pháp của Dương Vân cũng không kém, đủ loại nhân tố cộng lại, quả thật Lâm Minh sẽ có nguy hiểm rất lớn.

- Dương Vân quả thật có thể thay đổi tốc độ thời gian, tuy nhiên kết giới thay đổi được tốc độ thời gian thì cần phải có võ giả vận chuyển lực lượng pháp tắc để duy trì, nếu hắn một lòng tu luyện thần công nào đó, toàn tâm toàn ý nghiên cứu, thì cũng rất khó vừa tu luyện thần công, lại vừa điều chỉnh tốc độ thời gian đến trình độ mười so với một được.

Võ giả tu luyện chú ý toàn tâm toàn ý, Võ ý Không linh của Lâm Minh sở dĩ ưu tú, chính là bởi vì nó có thể làm cho Lâm Minh không có chút tạp niệm nào khi tu luyện.

Trạng thái tốt nhất để tu luyện một môn công pháp chính là toàn tâm toàn ý, tập trung tinh thần, ở trong trạng thái quên mình, dưới tình huống như vậy, muốn vừa tu luyện, vừa duy trì thời gian kết giới thì rất khó, mà năm đó Tạo Hóa lão nhân có thể làm được như vậy, thật sự là do mấy ngàn năm trước hắn đã đạt tới bình cảnh tu luyện, cái gọi là bế quan của hắn thì cũng chỉ là tĩnh tọa điều dưỡng, tu thân dưỡng tính, ngẫu nhiên lĩnh ngộ một vài pháp tắc, lịch lãm một chút ý chí mà thôi, căn bản không thể so với Dương Vân được.

Muốn tu luyện trong kết giới có tốc độ thời gian mười so với một, thì cần phải có một cường giả khác liên tục thi pháp cho hắn, như vậy thì hắn mới có thể toàn tâm mà tu luyện, mà muốn tìm được một cường giả như vậy, liên tục phục vụ ngươi vài năm, thì nói dễ hơn làm.

Kỳ thật nếu thật có thể làm như vậy, với lý giải của Lâm Minh về ý cảnh Thời gian, thì cũng có thể làm được điều này, tuy rằng không đạt được tốc độ mười so với một, nhưng cũng có thể đạt được năm lần, sáu lần.

Lâm Minh thu Không gian Hồng mông lại, thân thể bay ra ngoài, bay về phía động phủ mà năm đó Bát Vẫn Lôi Hoàng tạo ra.

Động phủ này cũng nằm trên một hòn đảo nhỏ lơ lửng trên không, tuy nhiên hòn đảo này cũng không phải nằm trong trăm dặm Lôi Vực, mà là trong chín mươi dặm Lôi Vực.

Đây là hòn đảo lơ lửng duy nhất trong chín mươi dặm Lôi Vực, về phần trăm dặm Lôi Vực, cho dù lúc trước Bát Vẫn Lôi Hoàng thì cũng hoàn toàn không có năng lực đi lên được.

Lâm Minh bay vào trong động phủ, sơn động cổ xưa này toát ra một luồng khí tức thời gian, so với lúc Lâm Minh tới lần trước thì vẫn y hệt như cũ, tấm bia đá kia vẫn đứng sừng sững tại đó, trên bề mặt được khắc một dòng chữ “Ta dùng kiếm trong tay, chiến Càn Khôn, chiến Luân Hồi, số mệnh không dung tộc của ta, ta đánh vỡ chìa khóa số mệnh, thương thiên không dung tộc của ta, ta ngược dòng phạt thiên!”

Những chữ này đều ẩn chứa một luồng kiếm ý cô đọng, làm cho lòng người sinh ra kính sợ.

Hiện tại cảnh giới của Lâm Minh được đề cao, hắn càng có thể cảm nhận được sự cường hãn của Bát Vẫn Lôi Hoàng năm đó.

- Từ xưa đến nay, Thiên Diễn Đại Lục mới chỉ có mười mấy tuyệt thế cường giả được phong hào thiên hạ đệ nhất nhân, Bát Vẫn Lôi Hoàng lại còn là người nổi bật trong số này!

Cái gọi là thiên hạ đệ nhất nhân, chính là người trong một thời đại, trong lúc đơn đả độc đấu thì có năng lực đánh chết tất cả cường giả khác cùng thời, không phải đánh bại, mà là đánh chết, cho nên mặc dù trước khi Dương Vân và Bạch Yêu xuất hiện, Tạo Hóa lão nhân cũng không đạt được loại trình độ này, vẫn chỉ là “chuẩn” thiên hạ đệ nhất nhân.

Từ xưa đến nay, trong mười mấy người được phong thiên hạ đệ nhất nhân, thì cũng có mạnh có yếu, Bạch Yêu xếp trong đó thì cũng chỉ có thể được coi là kẻ yếu.

Lâm Minh hít sâu một hơi, cảm khái nói: - Cho dù ta hấp thu Tử Sư Lôi Nguyên, cũng không mạnh hơn Bạch Yêu quá nhiều, đánh bại hắn thì dễ dàng, nhưng đánh chết hắn thì lại rất khó, nếu vào thời cổ đại, chỉ được coi là hạng bét trong số các thiên hạ đệ nhất nhân tại Thiên Diễn Đại Lục.

Về số lượng tuyệt thế cường giả, Thiên Diễn Đại Lục kém hơn Thánh Ma Đại Lục rất nhiều, thiên hạ đệ nhất nhân của Thánh Ma Đại Lục càng mạnh hơn nữa.

Mà trên Thánh Ma Đại Lục còn có hải dương vô tận nằm giữa hai đại lục, diện tích còn lớn gấp mười lần Thiên Diễn Đại Lục và Thánh Ma Đại Lục cộng lại, số lượng cường giả cực kỳ nhiều.

Nhưng một thế giới rộng lớn như vậy, đặt trong 3000 đại thế giới, thì cũng chỉ là muối bỏ biển, các không gian dị độ cường đại hơn Thiên Diễn Đại Lục vị diện thì còn nhiều không đếm xuể.

Ngoài ra, còn có cả Thần Vực khủng bố hơn nữa!

Nghĩ đến đây, Lâm Minh cực kỳ cảm khái, con đường mà hắn phải đi còn cực kỳ dài, thiên hạ đệ nhất nhân trên Thiên Diễn Đại Lục cũng không là cái gì cả.

Lần này, sau khi chiến một trận với Dương Vân, hắn sẽ chấm dứt mọi thứ, phi thăng Thần Vực, đi tới không gian rộng lớn hơn, nghênh đón khiêu chiến lớn hơn nữa.

Lâm Minh bày ra trận pháp trong động phủ của Bát Vẫn Lôi Hoàng, với lý giải của Lâm Minh đối với ý cảnh Lôi hệ, thì đã có thể cách ly các lôi quang trí mạng trong chín mươi dặm Lôi Vực rồi.

Đầm lầy màu đen tám ngàn dặm là nơi nguy hiểm, Lâm Minh tu luyện trong đó thì có chút phiêu lưu, cho nên về mặt trận pháp, Lâm Minh làm rất cẩn thận tỉ mỉ.

Một ngày sau, Lâm Minh dung hợp pháp tắc của Không gian Hồng mông, kết hợp với trận pháp trong trí nhớ của Ma đầu thượng cổ, bố trí ba tầng đại trận, lúc này hắn mới ngồi trên giường đá, lấy từ trong Tu Di Giới ra 12 Lôi Đình Đạo Quả và hơn 20 viên Nguyên linh thạch cực phẩm.

12 Lôi Đình Đạo Quả này, một quả đã bị Lâm Minh ăn hết, chỉ để lại vỏ quả được khắc ý cảnh Lôi Đình huyền ảo, tuy nhiên hiện tại Lâm Minh còn chưa thu xếp được thời gian để tìm hiểu chúng kỹ càng hơn.

Lần này, Lâm Minh lại cầm lấy một quả Lôi Đình Đạo Quả, dùng chủy thủ cắt ra, lộ ra phần thịt quả đỏ rực.

Một mùi rượu lập tức tản ra khắp nơi, mùi thơm ập vào mũi, giống như đã được ủ lâu ngàn năm, hơn nữa còn là cực phẩm trong cực phẩm.

- Ân? Lôi Đình Đạo Quả này khác với quả lần trước ta ăn, quả kia có màu trắng ngà, quả này lại đỏ rực như là máu thịt vậy!

Phần thịt quả này ẩn chứa các tia máu đạo đạo, mùi thơm say lòng người ập vào mũi, cực kỳ mê người.

Lâm Minh dùng chủy thủ cắt ra một miếng, ấn tay vào thì thấy cực kỳ co dãn, hắn nuốt miếng này vào, sau khi vào miệng, quả này lập tức hòa tan ra, căn bản không cần nhai, trong miệng tràn ngập hương thơm, hóa thành một luồng nhiệt khí tràn ngập thân thể, chảy về phía trái tim, đan điền, xông thẳng lên thiên linh.

Lúc này, Lâm Minh cảm giác dường như mình vừa uống rượu xong, đầu óc có chút choáng váng, tứ chi như nhũn ra, xương cốt toàn thân tê dại, giống như sắp bị hòa tan.

Quả Lôi Đình Đạo Quả thứ hai này có hiệu quả hoàn toàn khác với quả thứ nhất, làm cho Lâm Minh cảm giác giống như đang ở trên mây, nhẹ nhàng thoải mái, thoải mái đến cực điểm.

- Thật cường đại, dược lực thật là kỳ diệu, dường như mỗi một quả Lôi Đình Đạo Quả thì đều khác nhau.

Lâm Minh thừa dịp dược lực còn chưa tiêu tán, vận chuyển một bộ công pháp lôi đình của Thần Vực do Khương Tử Cực lưu lại trong ngọc giản, tên là Lôi Hoàng Quyết, đây là một trong số rất ít công pháp được Khương Tử Cực cất giữ, không cần huyết mạch Tử Điện Kỳ Lân vẫn có thể tu luyện được.

Lôi đình năng lượng hỗn hợp trong chân nguyên, chạy từng vòng nối tiếp nhau.

Lúc này Lâm Minh cũng không tiến vào Võ ý Không linh, nhưng lại trong tình trạng nửa tỉnh nửa say, trong đầu dường như chỗ trống, nhưng lại dường như vô cùng tỉnh táo, động tác của hắn tuy rằng chậm chạp, nhưng năng lượng lại đang điên cuồng dâng lên.

Loại trạng thái kỳ dị này giống như đang đánh Tuý Quyền, đây là một loại trạng thái tu luyện tốt hơn cả Võ ý Không linh, giống như thôi miên chiều sâu, không có sợ hãi, không có kính sợ, hoàn toàn khai quật tiềm lực của thân thể, bất kỳ chuyện gì không có khả năng cũng đều biến thành có thể.

Một canh giờ, hai canh giờ...

Lâm Minh tiêu hóa năng lượng trong Lôi Đình Đạo Quả, mỗi khi năng lượng tiêu hóa xong, hắn sẽ tỉnh lại từ trong trạng thái kỳ dị kia, lại ăn tiếp một miếng Lôi Đình Đạo Quả nữa.

Những miếng quả này đều ẩn chứa năng lượng cực kỳ khổng lồ, bình thường thì võ giả lôi hệ ăn bốn năm miếng sẽ không ăn nổi nữa, nếu ăn tiếp thì sẽ nổ tan xác mà chết, trừ phi đẩy các năng lượng dưa thừa ra, tuy nhiên làm như vậy thì hoàn toàn là lãng phí.

Mà Lâm Minh lại không tồn tại tình huống này, mầm non Tà Thần dường như vừa mới thăng cấp, có bao nhiêu năng lượng thì nó cũng đều có thể nuốt xuống được.

Trong loại tu luyện cường độ cao này, Lâm Minh càng hiểu về pháp tắc Lôi đình rõ ràng hơn, trên thân thể hắn có các luồng sáng lưu chuyển, dường như muốn hóa thành phi tiên phá không mà đi. Mà sau lưng Lâm Minh, từng Đạo Đồ như ẩn như hiện, cực kỳ thần bí, các văn lộ được khắc trên đó đều là pháp tắc Lôi đình huyền ảo nhất.
Bình Luận (0)
Comment