Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1219

- Điên rồi... Thân thể của Lâm Minh này, không kém chút nào so với quái vật lông đỏ kia!

- Ít nhất va chạm 120 lần rồi. Thân thể Lâm Minh mỗi lần đều sẽ chịu đựng sự đánh vào của dư ba năng lượng, khó tránh khỏi có tổn thương. Kết quả hắn đều khôi phục lại. Đây còn là người sao?

Đám người dự thi ở dãy núi Bạch Nham nhìn tranh đấu kịch liệt như thế trên bầu trời, đều đã không thể nói nên lời.

Mà ở bên phía Chân Võ Đại Thánh địa, Võ Quy Vân sau khi dùng một ít linh đan diệu dược, đã khôi phục một chút nguyên khí. Hắn nhìn Lâm Minh trên bầu trời, mặt lộ vẻ phức tạp.

Hiển nhiên, lúc trước hắn dùng Thác Thiên Ma Công cùng Lâm Minh cứng đối cứng, hoàn toàn chính là tiết tấu tìm chết.

Đấu cùng Lâm Minh, cho dù thể lực hắn lâu dài hơn nữa gấp mười, sợ là cũng thua. Chênh lệch quá lớn!

Khi mọi người đang nhao nhao nghị luận, Lâm Minh và quái vật lông đỏ đã đụng nhau 200 lần. Quái vật lông đỏ hai móng đều là máu tươi, da thịt trước ngực nứt ra, vảy giáp lật lên, trong miệng đều đang sủi bọt máu ra ngoài. Thân thể của nó còn đang không ngừng tự chữa trị, nhưng là tốc độ chữa trị rõ ràng đã chậm lại.

Nó nhìn Lâm Minh, trong con ngươi xanh thẳm không rõ là sắc thái gì.

Nhìn lại tiêu hao của Lâm Minh cũng không nhỏ, tuy nhiên phương thức chiến đấu như vậy hắn cũng tương đối thích. Lực phản chấn mạnh mẽ đó, cảm giác đau đớn chân thật đều khiến hắn máu nóng sôi trào.

Lâm Minh thò tay lau tơ máu trào ra ngoài khóe miệng, trên mặt lộ ra nụ cười:
- Ngươi dường như có trí tuệ, có điều bất đồng ác mộng thú khác. Ngươi có thể nghe hiểu lời ta nói không?

Lâm Minh đột nhiên chân nguyên truyền âm nói, trong ánh mắt quái vật lông đỏ hiện lên một luồng hào quang khác lạ.

- Dường như là nghe hiểu... Nói cho ta biết, tinh thể màu tím kia rốt cuộc là cái gì?

Hiểu biết của Lâm Minh đối với không gian Thần Mộng rất ít, hắn muốn đạt được tin tức.

Đúng vào lúc này, quái vật lông đỏ phát ra một tiếng gầm nhẹ, cánh sau lưng nó lại lần nữa giang ra, khí huyết toàn thân xông lên tận trời, như ống khói cuồn cuộn. Dưới tác dụng của khí huyết mạnh mẽ như thế, thân thể của nó lại lần nữa lành lại!

Vào lúc mọi người đều cho rằng, quái vật lông đỏ muốn phát ra một đòn mạnh nhất, lúc này một màn khiến người không kịp liệu đến đã xảy ra. Quái vật lông đỏ này rồi lại xoay người, bay trốn về một phương hướng.

Tốc độ của nó phi thường nhanh, trong nháy mắt liền xẹt qua khoảng cách mấy chục dặm, cấp tốc phi hành gây nên tiếng âm bạo sắc bén, thuấn di cũng chẳng qua như thế!

- Cái gì!?

Võ giả ở dãy núi Bạch Nham đều ngây ngẩn cả người.

- Lâm Minh rồi lại đánh chạy quái vật kia!

- Điều này... Điều này cũng... Quá mạnh rồi! Quái vật như vậy rồi lại bị đánh chạy.

- Lâm Minh này, còn quái vật hơn cả qv!

Mọi người giật mình không biết nên dùng biểu tình gì. Đây là bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy ác mộng thú biết chạy trốn.

Vào lúc mọi người đều cho rằng chiến đấu từ đây chấm dứt, thân thể Lâm Minh cũng đã hóa thành một ánh đỏ, đuổi thẳng ác mộng thú!

Bát Môn Độn Giáp, Huyền lôi quang ảnh đồng thời vận chuyển, lại mở ra Kinh Môn gia tăng tốc độ. Tốc độ Lâm Minh nhanh đến không thể tưởng tượng, thậm chí so với quái vật lông đỏ kia còn nhanh hơn một chút!

Trong nháy mắt Lâm Minh hóa thành một bóng mờ, biến mất phía chân trời.

- Đuổi theo rồi. Vậy cũng đuổi!

Mọi người mắt thấy một người một thú với tốc độ khó tin trước sau biến mất đều hết chỗ nói.

Lâm Minh đánh chạy ác mộng thú kia rồi lại còn muốn đuổi, hung mãnh bậc nào!

- Giặc cùng đường chớ đuổi, huống chi ác mộng thú kia vốn chưa chắc kém so với Lâm Minh. Tùy tiện đuổi theo, sợ là có nguy hiểm.

- Hiện tại khắp nơi đều là thú triều, chỉ cần quái vật lông đỏ trốn vào trong thú triều, Lâm Minh chỉ có thể bỏ qua. Ngược lại, nếu Lâm Minh không cẩn thận cuốn vào trong vòng vây công của ác mộng thú, đối mặt hàng trăm hàng ngàn ác mộng thú biến dị, hắn có mạnh nữa cũng sẽ ngã xuống.

- Đúng vậy. Đánh bại và đánh chết là hai nhẽ. Quái vật lông đỏ kia tốc độ quá nhanh, nếu nó một lòng muốn chạy trốn, đừng mơ giết chết nó. Trừ phi thực lực mạnh hơn nó rất nhiều. Cứ như vậy đuổi theo quá lỗ mãng.

Theo mọi người thấy, sức bền và thực lực Lâm Minh mạnh mẽ là không giả, nhưng vừa rồi va chạm giữa Lâm Minh và quái vật lông đỏ, quái vật lông đỏ kia cũng không rơi vào hạ phong, chưa chắc kém hơn Lâm Minh bao nhiêu. Có lẽ nó sợ thể lực tiêu hao quá nhiều, lại bị cao thủ khác thừa cơ đánh lén nên mới chạy trốn.

Dưới tình huống như vậy, không có người cho rằng Lâm Minh đuổi theo sẽ có nghĩa lý gì. Ngược lại có thể thân lọt vào thú triều mà bị giết ngược.

Lúc này, Lâm Minh đuổi theo quái vật lông đỏ đã bay ra mấy trăm dặm.

Lâm Minh nhíu chặt mày. Điều những người dự thi kia nghĩ đến, Lâm Minh đương nhiên cũng nghĩ đến. Đuổi nó, phi thường nguy hiểm!

Nhưng quái vật lông đỏ này quan hệ đến rất nhiều bí mật, thậm chí quan hệ đến việc tu luyện pháp tắc Thần Mộng của hắn, không thể không đuổi.

Lâm Minh sợ nhất chính là, quái vật lông đỏ nhảy vào trong thú triều. Đến lúc đó hắn chỉ có thể bỏ qua.

Tuy nhiên khiến Lâm Minh có chút ngoài ý muốn chính là: hiện tại thú triều đang ở Chân Võ Thành mà phương hướng quái vật lông đỏ bay trốn hiển nhiên không phải Chân Võ Thành.

- Kỳ quái. Quái vật này hẳn là có trí tuệ, nó vì sao không đem ta dẫn vào Chân Võ Thành, đến lúc đó nó liền ở thế bất bại. Chẳng lẽ nó có một số hiểm địa càng thêm hung hiểm, muốn dẫn ta qua đó...

Trong lòng Lâm Minh hiện lên ý niệm này, cắn chặt răng, năng lượng gia tốc vận chuyển.

Với tốc độ của hắn, xẹt qua khoảng cách trăm dặm chỉ là mấy hơi thở mà thôi!

Mà tốc độ này lại cũng chỉ nhanh hơn quái vật lông đỏ kia một chút mà thôi, muốn đuổi kịp nó còn cần không ít thời gian. Thời gian này đủ cho bọn họ chạy đến Chân Võ Thành qua lại mấy lần.

- Khó giải quyết!

Lâm Minh cũng không lo lắng quái vật lông đỏ dẫn hắn vào hiểm địa, hắn còn có một chút thủ đoạn bảo mệnh. Lùi một vạn bước mà nói, cho dù chết thật cũng không có gì, dù sao không gian Thần Mộng này sẽ không thật sự tử vong. Về phần xếp hạng thành tích rớt xuống, Lâm Minh cũng không thèm để ý.

Năng lượng đặc thù trên người quái vật lông đỏ mang theo mới là thứ Lâm Minh coi trọng nhất.

Một đuổi một chạy, không bao lâu đã bay ra tám, chín ngàn dặm. Tốc độ bọn họ nhanh đến mức khiến ác mộng thú ven đường căn bản không kịp phản ứng.

Thậm chí, bọn họ còn xuyên qua một đàn ác mộng thú quy mô nhỏ.

Đúng lúc này, dị biến chợt sinh. Khi quái vật lông đỏ sắp xuyên qua đàn ác mộng thú cỡ nhỏ này, một con Thiết Dực Phi Long màu tím, đột nhiên vồ tới quái vật lông đỏ!

Ác mộng thú bình thường không có khả năng đuổi kịp tốc độ quái vật lông đỏ, mà Thiết Dực Phi Long này lại là ác mộng thú biến dị, hơn nữa bản thân nó chính là ác mộng thú am hiểu tốc độ, đuổi kịp quái vật lông đỏ không thành vấn đề.

- Ồ?
Ánh mắt Lâm Minh sáng lên, ác mộng thú rồi lại sẽ công kích quái vật lông đỏ?

Đúng rồi, quái vật lông đỏ này vốn không phải là ác mộng thú, bị công kích cũng không kỳ quái. Không trách nó không lựa chọn bay hướng Chân Võ Thành.

Như vậy quái vật lông đỏ này đến tột cùng là thứ gì?

Trong đầu Lâm Minh trong nháy mắt xẹt qua những ý niệm này, mà chính vào lúc này quái vật lông đỏ đột nhiên phát ra một tiếng gầm như sấm rền. Nó đột nhiên vươn móng vuốt một trảo vỗ nát đầu của Thiết Dực Phi Long kia.

Thiết Dực Phi Long biến dị tương đương cao thủ xếp hạng 40, 50 đại thế giới ở trước mặt quái vật lông đỏ lại yếu ớt giống như một con gà.

Nhưng mà, tuy rằng quái vật lông đỏ trong nháy mắt đánh chết rồng bay, nhưng là cũng trì hoãn trong nháy mắt. Chính là trì hoãn trong nháy mắt này khiến ánh mắt Lâm Minh sáng lên:
- Cơ hội!

Lâm Minh vận chuyển năng lượng đến cực hạn, liều năng lượng tiêu hao nhanh chóng, trong nháy mắt bộc phát ra tốc độ nhanh nhất, một hơi vọt tới sau lưng quái vật lông đỏ một dặm. Khoảng cách một dặm đã không tính là gì!

- Chỉ có một chiêu kia thôi. Tuy rằng còn không thành thục, nhưng ta cũng không có chiêu thức uy lực lớn hơn!

Giờ khắc này, Lâm Minh cũng không giữ lại gì nữa. Lúc trước bởi vì hắn ưa thích phương thức chiến đấu của thuật luyện thể, cộng thêm không muốn bại lộ ra một chiêu kia quá sớm trước mặt mọi người, cho nên vẫn chưa sử dụng. Mà hiện tại, thời cơ mất sẽ không đến nữa, hắn tự nhiên phải toàn lực ứng phó.

- Thiên Ma võ ý – không gian Hồng Mông!

Ở sau lưng Lâm Minh, hoa sen Đế Tôn đột nhiên nở rộ, không gian Hồng Mông trong nháy mắt bao phủ quái vật lông đỏ. Dưới sự bao phủ của không gian Hồng Mông áp chế hết thảy pháp tắc, tốc độ quái vật lông đỏ đột nhiên chậm lại. Mà nhân cơ hội này Lâm Minh vọt tới ngay phía sau quái vật lông đỏ!

Khoảnh khắc đó, sức mạnh trong cơ thể Lâm Minh kịch liệt tăng lên. Tà Thần lực, sức mạnh trong máu Cổ Phượng phun trào không hề giữ lại. Tất cả sức mạnh trải qua hội tụ ở thế giới trong cơ thể Lâm Minh, rót vào trên Phượng Huyết Thương, bộc phát ra!

Xì Xì Xì!!!

Trên bầu trời cuồn cuộn vô hạn sấm sét, hội tụ vào trên Phượng Huyết Thương của Lâm Minh. Mống thương xẹt qua không gian, phát ra tiếng kêu to khủng bố sắc bén. Tất cả sấm sét đều bị một thương này của Lâm Minh lôi cuốn, hình thành vòng xoáy màu tím giữa trời đất!

Khoảnh khắc đó, dường như thế giới đều muốn vỡ vụn!

Thiên Đạo Phán Quyết – Lôi Chi Thiên Kiếp (Sét của thiên kiếp)!

Lâm Minh hét lớn một tiếng, trong mầm non Tà Thần ở thế giới trong cơ thể Lâm Minh, sức mạnh lôi kiếp của Cửu Vẫn thiên kiếp ẩn giấu hoàn toàn bùng nổ.

Sức mạnh lôi phạt ở trên pháp tắc thiên đạo, chém thẳng tới quái vật lông đỏ!

Đây cũng là hình thức ban đầu của Thần Võ vô thượng Lâm Minh tự nghĩ ra!

Roẹt... Rầm!

Phượng Huyết Thương cuốn theo vô hạn sấm sét xẹt qua bầu trời, không gian chấn động. Trên bầu trời biến thành lôi vực màu tím! Đàn thú triều nho nhỏ kia có một nửa ác mộng thú bị cuốn vào trong đó, trong nháy mắt toàn bộ hóa thành tro bụi!

Quái vật lông đỏ kia phát ra tiếng kêu thê lương, nhưng mà nó thân ở trong không gian Hồng Mông, vốn tốc độ thong thả hơn rất nhiều. Huống chi, một thương này của Lâm Minh tương đương thiên kiếp, dưới pháp tắc tuyệt đối áp chế, không ai có thể né tránh thiên kiếp, chỉ có thể chịu đựng và chống cự!

Rống!

Quái vật lông đỏ phát ra tiếng gầm thê lương, vươn hai móng, đột nhiên chộp hướng mống thương sấm sét này!

Rầm!

Thần quang chói mắt lấp lánh bầu trời, mọi vật thế gian đều như bị cắn nuốt. Trên phạm vi trăm dặm, tất cả núi sông bị sức mạnh khủng bố này đánh sập, kế đó bị san thành đất bằng. Hồ nước trong nháy mắt bốc hơi, vô số đại thụ che trời hóa thành tro bụi.

Song chưởng của quái vật lông đỏ kia cũng ở trong sức mạnh khủng bố này bị đốt cháy xém, tiếp đó nổ tung.

Trường thương của Lâm Minh thế đi không ngừng, đâm mạnh vào ngực quái vật lông đỏ!

Phốc!

Phượng Huyết Thương xuyên qua cơ thể, xuyên ra sau lưng quái vật lông đỏ. Máu tươi tung tóe, kế đó lại bị năng lượng bốc hơi. Da lông, vảy giáp của quái vật lông đỏ trong khoảnh khắc đó bị sức mạnh của lôi kiếp hoàn toàn đốt trọi!

Cột sáng màu tím thô to mà khủng bố chiếu lên trời cao!
Bình Luận (0)
Comment