Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 243

Bệnh viện trung ương thành phố Dạ Lan.

“Vợ tôi thế nào rồi?” Sầm Cảnh Đình nhìn vị bác sĩ vừa kiểm tra cho Dương Ái Vân mở miệng hỏi, giọng điệu không giấu được lo lắng sốt ruột.

Bác sĩ tháo khẩu trang ra nhìn anh nói: “Trong cơ thể của bệnh nhân có một lượng độc khá lớn, chúng tôi còn đang phân tích kiểm tra, trước tiên chỉ có thể cho bệnh nhân chút thuốc giảm đau thôi, ngoài ra chúng tôi không thể làm gì khác.”

“Cái gì? Cô ấy bị trúng độc?” Sầm Cảnh Đình không thể tin, giống như nghe phải một tin động trời.

Bác sĩ cũng thấu hiểu sự kinh ngạc này của anh, bởi vì ngay cả ông khi kiểm tra cho bệnh nhân cũng vô cùng kinh hãi.

“Đúng vậy, chúng tôi cũng khá bất ngờ, bởi vì độc trong cơ thể cô ấy dường như rất hiếm đáng lẽ sớm tử vong rồi nhưng hình như đã được chặn độc, muốn cứu thì phải có thuốc giải đặc trị, những loại thuốc khác khó lòng mà trị được. Chúng tôi chỉ có thể phân tích trước các loại độc này sau đó mới có thể nghiên cứu chuyên sâu tìm thuốc giải cho bệnh nhân.” Bác sĩ giải thích khá cặn kẽ, có vẻ như đây là một bài toán khó với bọn họ.

Sầm Cảnh Đình chưa thể tiếp thu nổi tin tức này, người anh căng thẳng run rẩy lại cố bình tĩnh hỏi: “Bao lâu mới có thể tìm ra thuốc giải?”

“Chúng tôi không xác định được nhưng nếu không sớm tìm ra thuốc giải e là cô ấy sẽ…” Bác sĩ nói tới đây khó lòng nói hết.

Sầm Cảnh Đình cảm thấy đầu óc mình như bị sét đánh, ai nói cho anh biết cô làm sao lại trúng độc? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Không cần biết dùng cách gì, phải cứu được cô ấy.” Sầm Cảnh Đình gằn giọng nói.

Bác sĩ thở dài: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Bao giờ cô ấy sẽ tỉnh?” Anh lại hỏi.


Bác sĩ cân nhắc nói: “Tùy thể trạng của cô ấy, tôi cũng không thể nói rõ được.”

Suốt một đêm Sầm Cảnh Đình túc trực bên giường bệnh của Dương Ái Vân, anh nhìn cô hết thẫn thờ lại đau lòng. Lúc này khuôn mặt cô không còn tím tái như trước nhưng vẫn còn trắng bệch.

Nhóc Nguyên Khải cũng không rời mẹ một bước, hai mắt đã díu với nhau nhưng vẫn không chịu rời đi.

Sầm Cảnh Đình không nhịn được nói: “Khải Nam, cậu đưa Nguyên Khải về trước đi.”

“Vâng.” Khải Nam tính ôm thằng bé lên thì nó giãy dụa: “Không, con muốn ở lại với mẹ, không đi đâu, hu hu hu.”

Sầm Cảnh Đình nhìn thằng bé khóc lóc quấy rối lại bảo: “Bỏ đi, để thằng bé ở lại với tôi, cậu ra ngoài trước.”

Khải Nam lại để thằng bé xuống đất, nó nhanh chóng đi đến bên giường gọi: “Mẹ, mẹ ơi.”

“Nguyên Khải ngoan, để mẹ con nằm ngủ một lát.” Sầm Cảnh Đình xoa đầu thằng bé.

Nó lại nhìn anh hồn nhiên hỏi: “Mẹ làm sao vậy ba?”

“Mẹ con chỉ mệt quá mới ngủ nhiều hơn một chút thôi, Nguyên Khải cũng đi ngủ đi, mai tỉnh dậy con sẽ thấy mẹ tỉnh.” Giọng anh trầm khàn khuyên bảo thằng bé.

Nó không xác định nói: “Có thật vậy không? Ngày mai mẹ sẽ tỉnh sao?”

“Ừm.” Sầm Cảnh Đình gật đầu, bản thân anh cũng không hề chắc chắn.


Nhóc con nghe vậy lại bảo: “Vậy con muốn ngủ cạnh mẹ được không?”

“Được.”

Anh vừa dứt lời thằng bé lại leo lên giường bệnh nằm bên cạnh Dương Ái Vân, ôm lấy cánh tay cô.

Sầm Cảnh Đình nhìn hai mẹ con lại chỉnh góc chăn vô cùng cẩn thận, nhìn khuôn mặt xanh xao, tái đi mấy phần của cô anh không khỏi đưa tay lên chạm nhẹ vào mà cô thì thào: “Ái Vân, em nhất định không được làm sao đấy, dù khó khăn cỡ nào anh cũng sẽ tìm cách cứu em.”

Anh nói trong đau lòng lẫn chua xót lại nhổm người lên hôn lên trán cô một cái, trân trọng, âu yếm.

Nhà họ Sầm.

Vì Dương Ái Vân ngất xỉu buổi tiệc cũng không được diễn ra như ý, mọi người hầu như ra về hết, Sầm Tuệ Nhi xử lý xong công chuyện thì đến chỗ ông Sầm ở bên cạnh ông.

Mười một giờ đêm Sầm Thanh Phong cũng về tới nơi, ông Sầm còn chưa ngủ, nhìn thấy hắn đã nôn nao hỏi: “Phong à, Ái Vân sao rồi cháu, con bé rốt cuộc bị làm sao?”

“Ông nội, chị dâu bị trúng độc, tình hình không khả quan lắm.” Sầm Thanh Phong nói, trông có vẻ mệt mỏi.

Ông Sầm vừa nghe lập tức kinh sợ: “Làm sao, làm sao con bé lại trúng độc cơ chứ, chuyện là thế nào?”

“Ông nội, cháu cũng không rõ nữa, theo kết quả kiểm tra độc tính khá mạnh có thể nguy hiểm đến tính mạng.” Sầm Thanh Phong trầm trọng nói.


“Còn, còn nguy hiểm đến tính mạng sao?” Ông Sầm không thể tin được.

Những tưởng con cháu đoàn tụ đã yên bề không còn chuyện gì nữa, nào ngờ lại còn xảy ra cơ sự này.

“Vậy, vậy có thể cứu con bé không?”

“Cháu cũng không chắc nữa, chị dâu trúng độc mà không phải là bệnh nào khác, y học hiện đại cũng khó lòng cứu chữa, chỉ có thể xem xét tình huống tìm thuốc giải thôi.” Sầm Thanh Phong thở dài trong lòng, bạn nãy hắn đã nói chuyện với vài vị bác sĩ chuyên ngành, xác suất tìm được thuốc giải hơi khó, hơn nữa cần vài loại thuốc hiếm để điều chế thuốc giải, bọn họ có tiền cũng khó mà tìm được những loại thuốc này.

Ông Sầm nghe vậy càng thêm nặng nề, Sầm Tuệ Nhi lại lên tiếng: “Anh họ và Nguyên Khải thế nào?”

“Bọn họ đều túc trực ở bệnh viện, Nguyên Khải không chịu về anh ấy cho nó ở đó luôn rồi.” Sầm Thanh Phong trả lời.

Sầm Tuệ Nhi cũng không biết phải nói gì thêm, chuyện vui đến chưa được bao lâu thì chuyện buồn lại ập tới. Lúc này cô cũng có thể đoán được vài phần vì sao chị dâu trở lại mà không dám gặp anh họ và Nguyên Khải. Có lẽ chị ấy đã biết tình trạng của mình thế nào nên không dám trở lại.

Sầm Tuệ Nhi thở dài trong lòng, ông trời sao không thương xót gia đình anh họ đến cùng, tại sao lại để bọn họ gặp thêm kiếp nạn này?

“Được rồi, ông và Tuệ Nhi đi nghỉ đi, tình hình có lẽ sẽ khả quan.” Sầm Thanh Phong nhìn hai người ủ dột lên tiếng khuyên bảo.

Bỗng ông Sầm nhớ ra điều gì đó nói: “Đúng rồi, Thiên Thanh, con bé, con bé lúc trước giúp ta giải độc, có khi nào nó có thể giúp Ái Vân lần này.”

Hai người nghe vậy ánh mắt cũng lóe lên một cái, Sầm Tuệ Nhi lại bảo: “Ông nói đúng, Thiên Thanh có thể là hy vọng của chị Vân, có điều…”

Cô nói tới đây thì dừng lại, bởi vì cô không chắc Thiên Thanh có thể giúp đỡ hay không. Lại nói cô gái này hai năm nay luôn ôm ấp tình cảm với anh họ, không biết tâm tư thế nào.

Sầm Thanh Phong ít nhiều cũng hiểu chút sự tình, hắn nói: “Được rồi, chờ bên bệnh viện báo lại kết quả chúng ta lại tính tiếp.”

Tạm thời bọn họ cũng chỉ có thể làm như vậy. Cả ba uể oải mỗi người một suy nghĩ khác nhau.


Rạng sáng ngày hôm sau Dương Ái Vân mới mơ màng tỉnh dậy lại phát hiện con trai và chồng cùng ngủ bên cạnh mình.

Cô không khỏi nhìn bọn họ dịu dàng, cảnh tượng này có bao nhiêu ngọt ngào nhưng lại vương vấn chút chua xót, cô nhìn quang cảnh biết mình đang ở bệnh viện, điều này đồng nghĩa với việc anh đã biết được mọi chuyện, cô phải làm gì tiếp theo đây?

Phía sư phụ không có tin tức gì, mà cô cũng cảm thấy cơ thể mình có chút biến đổi, tối qua ngất đột ngột như thế coi như là một điềm báo đến với cô. Thời gian của cô không còn bao nhiêu nữa.

“Ái Vân, em tỉnh rồi.” Lúc này bên tai cô vang lên giọng nói khàn khàn của người đàn ông.

Dương Ái Vân thoát khỏi suy nghĩ quay sang nhìn anh, cố gắng mỉm cười nói: “Đình, chào buổi sáng.”

“Ái Vân…” Anh muốn nói nhưng lại nghẹn lời.

Dương Ái Vân nhìn anh có nén nghẹn ngào nói: “Em lại làm anh lo lắng rồi, xin lỗi.”

Sầm Cảnh Đình chỉ nhìn cô, mãi một lúc mới có thể nói: “Đây là điều em đang giấu anh sao?”

“Thời gian của em có lẽ không còn bao lâu nữa.” Dương Ái Vân thì thào.

Nghe vậy Sầm Cảnh Đình sợ hãi: “Đừng nói vậy, anh không muốn nghe lời này.”

“Em biết, có điều em vẫn phải nói với anh.” Lòng cô như đang thắt lại thế nhưng có vài đều cô vẫn phải nói.

“Đình, khi em tỉnh dậy cứ nghĩ mình đã sống lại rồi nhưng sư phụ nói với em, vì em rơi vào vùng hoa độc nên nhiễm không ít độc mạnh. Chính vì thế mới hôn mê tận hai năm mới tỉnh. Sư phụ đã tìm mọi cách giúp em nhưng chỉ có thể khiến em tỉnh không thể giải hết độc. Bà ấy nói em có lẽ chỉ sống thêm được nửa năm hoặc cùng lắm là một năm.” Cô nói đến đây thì có chút nghẹn khuất.

Anh nhìn cô hai mắt cũng đã đỏ lên không nói được gì. Dương Ái Vân cùng cảm xúc với anh nói tiếp: “Bà ấy khuyên em không nên trở về nhưng em nhớ anh, nhớ con, em muốn nhìn thấy những người em thương yêu nên đã quyết định tìm về thành phố Dạ Lan. Thế nhưng một người sắp chết như em làm sao dám trực tiếp gặp anh và con. Em sợ mình về rồi lại biến mất mãi mãi anh và con sẽ làm sao. Chi bằng cứ để anh nghĩ em chết rồi sẽ tốt hơn.”

“Ái Vân, anh không cho em nói thế.” Sầm Cảnh Đình nảy lên một nỗi sợ hãi vô định.

Bình Luận (0)
Comment