Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 20


“Tùy vào cách ứng xử của cô, nếu cãi lại lời mẹ chồng vả miệng hai mươi cái, có ý kiến với mẹ chồng phạt quỳ đồng thời dập đầu xin lỗi.

Còn nếu không nghe lời…” Nói đến đây trưởng hầu nữ nhìn cô với ánh nụ cười quỷ dị.
Cô tiếp lời: “Thì thế nào đây?”
Thấy cô vẫn chưa có biểu hiện sợ hãi trưởng hầu nữ nhấn mạnh lời nói: “Nhịn ăn nhịn uống ba ngày, vả miệng đến khi không thể nói thì thôi.”
“Chà! Hình phạt cũng ác liệt thật, tôi còn tưởng mình đang sống trong thời phong kiến đấy.” Dương Ái Vân nghe xong cười nhẹ, trong lòng trào phúng ngàn lần.

Hay cho một quy củ của gia tộc, chỉ mới quy luật đầu tiên đã ép chết người như vậy, không biết những quy luật phía sau sẽ thế nào?
Chắc không phải sẽ giống 18 tầng địa ngục đó chứ?
“Tôi bảo rồi sống trong nhà cao cửa rộng không dễ, trèo cao thì té đau, đại thiếu phu nhân đã vào đây rồi thì đừng có hối hận.” Trưởng hầu nữ lạnh nhạt, hờ hững.
Dương Ái Vân ngược lại gật gù: “Ồ, lý luận của trưởng hầu nữ đúng là hợp tình hợp lý, được rồi, nói tiếp những quy định sau cho tôi nghe xem.”
Trưởng hầu nữ thấy cô không mặn mà gì thì khẽ nhíu mày nhưng vẫn tiếp tục nói các quy luật sau.
“Điều thứ hai, gặp mẹ chồng phải biết chào hỏi, xin thưa hẳn hoi.”

“Điều thứ ba, làm chuyện gì cũng phải xin phép mẹ chồng thì mới được làm, không được tự ý quyết định.”
“Điều thứ tư, mẹ chồng sai gì làm đó, cấm cãi lại.”
“Điều thứ năm, không được đặt điều nói xấu mẹ chồng trước bất kỳ ai.”
“Điều thứ sáu, không được dối gạt mẹ chồng bất cứ điều gì.”
“Điều thứ bảy, phải cúc cung tận tụy với mẹ chồng, hầu hạ đúng nơi đúng chỗ.”
“Điều thứ tám, phận là con dâu chỉ được phép nghe không được phép nói lại mẹ chồng.”
“Điều thứ chín, phục vụ không tốt mẹ chồng có quyền dùng cách của mình để chỉ bảo.
“Điều thứ mười , không được chạy đến làm phiền gia chủ trong mọi hoàn cảnh.”
Trưởng hầu nữ nói xong mười điều lại nhìn cô hỏi: “Đại thiếu phu nhân, cô phải ghi nhớ kỹ những điều này, nếu có làm trái đừng trách tôi dạy bảo lại.”
“Nói vậy ai làm con dâu nhà họ Sầm đều phải thực hiện mười điều này sao?” Dương Ái Vân như có như không hỏi, những điều bà ta vừa nói khác nào bảo cô phải sống như một con rô bốt, răm rắp nghe theo, thứ lỗi, cô không làm được.
“Đúng vậy, đại thiếu phu nhân đây chỉ là cách hành xử với mẹ chồng, còn một số điều lệ khác nữa, cô liệu mà ghi tạc trong lòng, đừng bảo tôi không nhắc nhở cô.” Thấy được một chút biểu hiện của Dương Ái Vân trưởng hầu nữ cũng cười tà ác.
Đối với nụ cười đắc ý và kiêu ngạo của bà ta Dương Ái Vân lại bảo: “Tôi muốn gặp mẹ chồng.”
“Đại phu nhân đang nghỉ ngơi, không ai được phép làm phiền, hơn nữa cô đang học quy củ cũng không được phép đi đâu hết.” Trưởng hầu nữ lạnh lùng nói.
Dương Ái Vân nhếch môi: “Nếu tôi cứ muốn đi thì sao?”
“Vậy tôi chỉ có thể dùng gia pháp mà thôi.” Trưởng hầu nữ đột nhiên lấy từ thắt lưng ra một cái dây thừng, như muốn cảnh cáo cô.
Bà ta lại nhe răng: “Đại thiếu phu nhân, cái roi này đã trừng trị rất nhiều người không nghe lời rồi, thêm cô nữa là tròn một trăm người.

Mà người thứ 100 sẽ phải chịu đựng roi này đến giới hạn mới thôi.

Cho nên cô phải suy nghĩ cho cẩn thận trước khi hành động.”
“Là vậy sao? Thế bình thường nếu ai đó bất kính với mẹ chồng tôi thì sẽ xử lý thế nào?”
Dương Ái Vân đột nhiên hỏi một câu lạ lùng khiến trưởng hầu nữ có chút nghi hoặc.


Thế nhưng bà ta vẫn phải trả lời: “Dĩ nhiên người đó sẽ bị trừng phạt thích đáng bằng gia pháp.”
“Cũng bị quất roi sao?” Dương Ái Vân nhìn khuôn mặt đay nghiến của bà ta hỏi lại.
“Đương nhiên, thậm chí là hơn thế kìa, mà thiếu phu nhân, cô hỏi điều này làm gì?” Trưởng hầu nữa nói xong cũng hỏi ra nghi hoặc của mình.
Dương Ái Vân khẽ cười: “Không có gì, tôi hỏi cho biết để dễ hành xử thôi.”
Trưởng hầu nữ không biết nụ cười của cô có ý nghĩa gì nhưng hiển nhiên bà ta rất ghét điều này, lạnh giọng nói: “Đại thiếu phu nhân, nếu không có gì nữa, cô tiếp tục học quy củ đi.”
“Không, tôi sẽ không học nữa.” Dương Ái Vân đột nhiên đứng dậy.
Trưởng hầu nữ bắt đầu nhăn mặt, trầm giọng: “Ý cô là gì đây? Đại thiếu phu nhân.”
“Tôi không có ý gì cả, chỉ muốn gặp mẹ chồng nói chuyện một chút thôi.” Dương Ái Vân dứt lời quay người rời đi.
Trưởng hầu nữ làm sao để cô dễ dàng đi như vậy, bà ta ở phía sau hét to: “Đại thiếu phu nhân, cô quay lại đây, nếu không tôi sẽ dùng gia pháp.”
Dương Ái Vân không đáp mà tiếp tục bước đi, cái gì đúng cô sẽ làm theo, nhưng cái gì quá vô lý cô không thực hiện được.

Mặc dù nhìn ra mẹ chồng không thích mình nhưng đến nổi đề ra những điều luật này thì đúng là quá đáng rồi.
Trưởng hầu nữ nhìn bóng dáng của cô giận run người, bà tay nắm chắc dây thừng trong tay lại dứt khoát vung tay lên.
“Vút…” Dương Ái Vân đang đi bỗng nhiên nghe thấy âm thanh “Vun vút” ở phía sau, cô không kịp quay đầu nhìn chỉ theo bản năng né qua một bên.
Sợi dây thừng quất vào không trung sau đó rơi xuống đất tạo thành một tiếng “Bụm”, Dương Ái Vân đồng thời quay lại.
Ra tay cũng ác thiệt.

“Trưởng hầu nữ, bà xuống tay đúng là không biết nặng nhẹ.” Nếu như dây thừng kia trúng người cô thì không biết bây giờ cái lưng cô thế nào đâu.
Cô mặc dù là một giáo viên dạy đàn nhưng buổi tối cũng đi học vài món võ lại thường xuyên bị đánh lén nên phản xạ vô cùng nhạy bén.
Trưởng hầu nữ thấy cô tránh được dây thừng trong lòng hậm hực, ngoài mặt lạnh lùng: “Đại thiếu phu nhân lẽ nào đã quên những gì tôi nói, cô không nghe lời tôi đành phải dùng cách này thôi.”
“Mặc dù tôi không biết quy củ của giới thượng lưu khắt khe thế nào nhưng tôi biết một điều, phận là người hầu thì không nên cầm roi đánh chủ.” Dương Ái Vân không lạnh không nhạt nói.
Thế nhưng trưởng hầu nữ vẫn còn rất kiêu ngạo: “Đại thiếu phu nhân có lẽ không biết phu nhân đã giao toàn quyền cho tôi dạy dỗ cô.”
“Cho nên bà có quyền đánh tôi sao?” Dương Ái Vân dửng dưng nhếch môi, ngay từ đầu cô đã nhận ra trưởng hầu nữ không có ý tốt, lại còn hống hách chỉ bảo người kiểu này, hóa ra là có mẹ chồng cô chống đỡ, bà ta đã nói vậy chứng tỏ cô có đi gặp mẹ chồng cũng vô dụng, xem ra đành phải đi đường khác rồi.
Dương Ái Vân nghiễm nhiên đút tay vào túi, thái độ vẫn rất điềm nhiên.
Trưởng hầu nữ không chú ý hành động của cô, tiếp tục vênh váo: “Đúng vậy, tôi là trưởng hầu nữ, không tính là quản gia của khu biệt thự này nhưng cũng coi như là quản gia của biệt thự phía đông, ở đây tôi nói gì chính là cái đó.

Kể cả cô có là đại thiếu phu nhân cũng phải nghe theo tôi.”
“Nếu tôi không nghe bà sẽ tiếp tục đánh tôi à?” Dương Ái Vân hỏi một câu.
“Điều đó là đương nhiên, cho nên thiếu phu nhân, cô hãy suy nghĩ cho kỹ, nghe lời hay ăn đánh là do cô quyết định.” Trưởng hầu nữ giật giật sợi dây thừng trong tay, giọng nói đầy đe dọa..

Bình Luận (0)
Comment