Vô Ưu Truyền Kỳ

Chương 79




Đầu xuân, mãn thành phong tuyết dần được thay thế bằng liên miên mưa bụi.


Không khí lạnh lẽo đã bắt đầu có vài tia ấm áp lẻ loi. Cả kinh thành trong chớp mắt như bừng tỉnh, khắp nơi treo đèn kết hoa, không khí một mảnh tấp nập vui mừng.


Người dân qua lại trên đường thoạt nhìn ai cũng hồ hởi, giống như thực sự hy vọng sự hạnh phúc và no ấm của mình, có thể vì vậy mà kéo dài suốt cả năm.


Vô Ưu cùng Tích Nguyệt đã quay về phủ công chúa được vài hôm, dụ triệu tuyên hai người vào cung tham sự xuân yến cũng đã được ban xuống. Tích Nguyệt lần này vào cung so với lúc trước có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, thậm chí Vô Ưu còn cảm thấy công chúa quả thực có chút hờ hững chẳng quan tâm.
Cũng thật lạ, hơn ba tháng Tích Nguyệt chữa bệnh ở Ngự Tuyền sơn trang, tuyệt nhiên không có một vị hoàng thân quốc thích nào đến thăm hỏi nàng cả. Thư từ qua lại, thuốc bổ, kỳ trân dị thảo thì đúng là không thiếu. Nhưng mãi đến khi được xác nhận từ thái y rằng công chúa đã khỏi hẳn, cũng chỉ có tam hoàng tử và tứ công chúa đến.. vơ vét một hồi quyên góp.


Vô Ưu nghĩ đến đây cũng có chút bất bình, sau lại cũng không biết nên nghĩ sao cho phải, "gia đình" của công chúa rất đặc thù, ai trong số họ cũng là yếu nhân, bất kỳ vấn đề gì xảy ra với một trong số họ, cũng đều sẽ gây ra sóng to gió lớn, thậm chí ảnh hưởng đến thiên hạ đại cục.


Nàng đương nhiên hiểu điều đó. Nhưng mà... rốt cục cũng là người nhà a.


.


.


Cấm Thành Ngự Viên.


Ngự Viên hay còn gọi là Vườn Viên Minh – "Vạn viên chi viên"


Vườn Viên Minh là một trong những công trình hùng vĩ, khổng lồ bậc nhất Trung quốc. Người Trung quốc đã dùng gần 200 năm ròng rã để xây dựng lên "Khu vườn của những khu vườn".
Toàn bộ khu vườn có 123 thắng cảnh, kỳ quan nằm trên diện tích chừng 160 km2. Viên Minh Viên còn có 19 cổng, 5 đập nước, hơn 140 tòa kiến trúc cổ, hơn 100 cây cầu gỗ. Ngoài ra, ở đây cũng lưu trữ rất nhiều sách thoại và trân bảo quý giá. (1)


Tuy nhiên kỳ quan này đã phải trải qua nhiều kiếp nạn lớn. Năm 1860, nhân cuộc chiến tranh nha phiến lần 2, liên quân Anh - Pháp tấn công thành Bắc Kinh đã phóng hỏa đốt cháy Viên Minh Viên trong 3 ngày 3 đêm. Hơn 300 quan lại trông coi và cung nữ đã bị chết cháy.
Liên quân Anh – Pháp đã thỏa sức cướp bóc rất nhiều văn vật trân bảo (Ước tình khoảng 1,5 triệu đồ vật, bao gồm vàng bạc, bảo thạch, tơ lụa cùng đồ cổ...), rất nhiều thư tịch và sách cổ do những kẻ cướp bóc không biết giá trị, đọc không hiểu, thậm chí di chuyển không tiện, đều đã bị phá hủy không thương tiếc.
Tiếp đó năm 1900, nơi này lại bị liên quân 8 nước đốt trụi một lần nữa


Trăm năm tang thương, liên tục trải qua Mộc kiếp (bị đốt trụi và tháo dỡ các công trình gỗ), Thạch nạn (những tảng đá trang trí bị kéo đi để lấy nguyên liệu xây dựng và trang trí sân nhà riêng), Thổ kiếp (đất vườn bị người dân san lấp lấn chiếm sử dụng).


Viên Minh Viên – Vạn Vườn Chi Vương – cứ như vậy vĩnh viễn biến mất.


Cũng thật lạ, những kẻ mang thuốc phiện đến một Quốc gia xa lạ để đầu độc người dân của họ, rồi phá hủy những công trình tầm cỡ này, cướp bóc văn vật, kỳ trân dị bảo đem về Đất nước mình ... sau đó lại lấy vài cái cớ xàm xí đòi Quốc gia đó cắt đất, bồi thường hàng vạn lượng vàng bạc. (2)


Cuối cùng, những kẻ cướp bọc thực dân đó vẫn có thể vỗ ngực nói rằng Ta mang văn minh đến khai phá cho các người. Và rằng các ngươi chống lại ta chính là "Đánh đuổi văn minh"


Lấy đâu ra cái lý đó?


Đừng nói đâu xa, ngay tại Hà Nội xưa, cạnh hồ Hoàn Kiếm từng có một ngôi chùa tên là Báo Ân Tự - một đại danh lam của cố đô xưa.


Gần xa nao nức tưng bừng,
Vào chùa Quan Thượng vui bằng động tiên.
Lầu chuông gác tía đôi bên,
Trông ra chợ Mới, Tràng Tiền kinh đô.
Khen ai khéo hoạ địa đồ,
Sau lưng Đồn Thuỷ, trước hồ Hoàn Gươm.
Cho nên lịch sự trăm đường,
Trong xây chín giếng ngoài tường lục lăng.
Tỏ mười cửa động tầng tầng,
Điện vàng toà ngọc chất tầng như nêm.
Đức trì phơi tỏ màu sen,
Thập phương chư Phật ngồi trên đủ mười.
Dạo xem cảnh trí khắp rồi,
Hành lang đường hậu các nơi rõ ràng.
Kẻ thanh lịch, khách quan sang,
Vào chùa lễ Phật mọi đàng vui xem.
Xem rồi mến cảnh vui chiền,
Lòng trần rũ sạch nhơn nhơn ra về.
Bước ra hòn đá xanh ghê,
Nhìn xem phong cảnh chẳng muốn về làm chi.


Tổng thể chùa có 36 mái, 150 gian nhà, chung quanh xây tường lục giác bao bọc, bên ngoài đào hào trồng hoa sen. Bao quanh có trường lang bố trí cảnh "Thập Điện Minh Vương", mô tả cảnh khổ báo trong 10 địa ngục rất sinh động


Sau khi đất nước bị mất chủ quyền hoàn toàn, kể từ 01/10/1888, Hà Nội là nhượng địa của Pháp. Trong quá trình cải tạo nôi văn hóa truyền thống Việt Nam họ bắt tay ngay vào việc triệt phá các ngôi chùa to lớn, có ảnh hưởng nhất của người Việt.


Trước tiên là quốc tự Báo Thiên, tồn tại suốt gần 1.000 năm đã bị phá hủy và hô biến thành Nhà thờ chính tòa. Tiếp theo, chùa Báo Ân cũng nằm trong tầm ngắm của giặc và đã bị phá hủy hoàn toàn để xóa bỏ dấu ấn của triều Nguyễn tại cố đô Thăng Long. Các pho tượng Phật đẹp nhất bị Công sứ Bonnal cướp đoạt đem về Pháp. (3)


Cả một nền văn hóa tinh thần và minh chứng cho thời kỳ vàng son của người Việt, nay chỉ còn một tháp Hòa Phong nằm trơ trọi bên bờ Hồ Gươm, như cố gắng níu kéo chút hơi tàn, của một phần lịch sử nước Việt đã vĩnh viễn biến mất.


...


Vô Ưu thiết tha ngắm nhìn Vương Minh Viên, hồi ở hiện đại, Bắc Kinh là địa điểm thứ hai sau cổ trấn nàng muốn đến thăm quan. Đến bây giờ, có thể tận mắt chứng kiến "Vườn của muôn vườn" vẫn còn chưa bị phá huỷ...


Quả thực cuộc đời không hối tiếc....aaaaaaa


Cấm đình vào độ xuân,
Yến oanh thay áo mới.
Khổ tìm trong vạn hoa, khai hội thi bách thảo,
Cược đầy đấu ngọc châu...


[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]



Xuân Yến đúng hạn diễn ra, ca nương vui vẻ diễn tấu tung hô thái bình thịnh trị. Vô Ưu lần này đến tâm trạng rất tốt, còn có thể hứng thú bừng bừng cùng mọi người nâng cốc chúc tụng năm mới.


"Uống ít một chút" Tích Nguyệt một thân cung bào phượng thiên hoa quý, nhìn Vô Ưu mắt mũi phiếm đỏ, khe khẽ nhắc nhở.


"Haha.." Vô Ưu nghe nàng, lập tức để chén rượu trên tay xuống. Men say xông lên tận đầu, nàng cũng không nghĩ nhiều, nương theo cảm tình có gì nói đấy: "Vườn Viên Minh quả thực xứng với cái tên Vạn Vườn Chi Vương! Chỉ đáng tiếc mai sau bị phá hủy hoàn toàn.. Ôi, công chúa, ngươi có biết về sau chúng ta đã phải rất khó khăn để đi khắp Châu Âu, đấu giá, mua lại từng món từng món cổ vật đã bị bọn họ đánh cướp"


"..."


"Đó không phải là mua lại cổ vật, đó là chuộc lại lịch sử mới đúng" Vô Ưu chống tay lên bàn, xoay xoay chén rượu ngọc trong tay, buồn bã nói: "... lại còn chiến tranh nha phiến, các ngươi có tiền nên đầu tư quân sự trước khi quyết định đốt 1210 tấn nha phiến của nước Anh...."


"...Mất 1,6 triệu lượng bạc trắng bồi thường chiến phí lại còn bị bắt cắt đất.. các ngươi ngốc không ngốc?.."


Tích Nguyệt nhíu mày yên lặng nghe nàng nói, hoàn toàn không có ý định ngăn cản.


"...mà người Việt chúng ta cũng chẳng khá hơn, hiệp ước Nhâm Tuất năm 1862 nhà Nguyễn nước ta ký với Pháp, đã mất 3 tỉnh miền Đông Nam Kỳ thì chớ, còn phải bồi thường 2,88 triệu lượng bạc làm chiến phí.."
(Gia Định, Định Tường, Biên Hòa và đảo Côn Lôn)


"A.. tức chết taaa!!"


Tích Nguyệt mặt vô biểu tình, không chút biến sắc thay Vô Ưu rót thêm chén rượu, còn tự tay đút cho nàng uống hết. Bắt đầu gợi chuyện: "Điều nàng nói là thật chứ?"


Vô Ưu lúc này đã bắt đầu có chút đau đầu, Xuân yến không giống yến tiệc thông thường, không thể từ chối rượu mời của các vị hoàng thân và quý nhân, sau đó lại còn thay Tích Nguyệt chắn rượu, thật sự mệt muốn chết.


"Nàng không tin liền lật lại sách giáo khoa đi" Vô Ưu lơ mơ bóp bóp thái dương, lầm bầm làu bàu nói.


"Sách giáo khoa? Sách giáo khoa là cái gì? Điều nàng nói có thật sẽ xảy ra không? Nàng từ đâu biết được những điều đó?" Tích Nguyệt vẫn rất có kiên nhẫn dẫn dắt câu chuyện. Thân thế của Vô Ưu, hẳn là có thể tìm ra manh mối từ đây.


"Cũng có chuyện trên đời mà công chúa không biết sao?" Vô Ưu cười rộ lên, hai má ửng hồng hướng nàng cười long lanh, vui sướng nói: "Bỗng nhiên hỏi nhiều như vậy"


"..." Thật sự không thể cùng người say nói chuyện.


"Được rồi, vậy hỏi một câu thôi được không?" Tích Nguyệt nhìn Vô Ưu nhiệt tình gật đầu, tiếp tục kiên nhẫn: "Rốt cục nàng từ đâu đến?"


"Ta a?" Vô Ưu nghiêng đầu nhìn nàng, nghiêm túc tự hỏi một lúc sau, mới gật đầu khẳng định nghiêm trang nói: "Ta đến từ Việt Nam!"


"Không có Quốc gia đó" Tích Nguyệt lắc đầu, nhìn nàng lảo đảo sắp gục, phân vân trong giây lát vẫn là quyết định không chuốc say nàng nữa, ra hiệu cho cung nhân đem trà giải rượu đến: "Ta đã tìm rất lâu, đông tây nam bắc, nhưng không có Quốc gia nào mang tên như vậy cả"


"Nàng tìm được mới lạ đó" Vô Ưu cười hì hì, đưa cho cái gì liền uống cái đấy, ngoan đến không chịu được: "Việt Nam là tên quốc gia của ta ở tương lai mà"


"Ở.. ở cái gì?"


ĐÙNG ĐÙNG..


Tích Nguyệt còn chưa hỏi hết câu, bỗng thấy sấm chớp ngợp trời mà đến, cả thiên địa bỗng biến sắc, như cảnh báo trước hiểm hoạ thiên tai.
Lất phất mưa xuân lập tức chuyển thành nặng hạt, nhanh chóng đem một vài ngọn đuốc ngoài trời dập tắt.


Xuân vãn vốn đã đến hồi kết thúc, mọi người thấy vậy cũng liền có cớ lục tục kéo nhau ra về. Tích Nguyệt cũng không thể nề hà, đành đỡ nàng lên kiệu, cùng nàng về trước tẩm cung.


Vì cái gì vẫn luôn là kém một chút như vậy a..


.


.


Một đêm mưa gió rất nhanh mà qua. Sáng hôm sau lại là một ngày trời quang mây tạnh.


Vô Ưu một mình tỉnh dậy trong hoàng cung, ngây ngốc một hồi nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh. Đại não nhận thấy khác biệt, lập tức bật chuông báo động, nàng bật dậy, trước tiên vội vàng kiểm tra một lượt y phục xem có chỗ nào không đúng


"Làm sao vậy?" Tích Nguyệt một thân cung trang gấm hoa cao quý, bình thản từ cách vách đi đến ngồi cạnh nàng. Trêu ghẹo nói: "Phò mã liền say đến mức không biết đêm qua lên giường với ai sao?"


"Ta mà lên giường với người khác, thì hiện tại hẳn là tỉnh lại trong đại lao rồi" Vô Ưu cũng nhướn mày cười đáp trả. Khí thế có thể thua! Võ mồm không thể thua!!


"Phò mã rất có tự mình hiểu lấy" Tích Nguyệt gật đầu hài lòng, làm như lơ đãng hỏi: "Vậy tối qua nàng có nhớ nàng đã nói những gì với ta sao?"


"Không nhớ, uống say sau liền cảm thấy rất ồn ào, còn mơ hồ nữa" Vô Ưu nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, vẫn là lắc đầu thành thật nói. Có chút kỳ lạ.. nàng tuy rằng tửu lượng không tốt, cũng rất dễ say, nhưng chưa bao giờ không nhớ chuyện gì đã xảy ra cả. Cùng lắm cũng chỉ là mơ hồ loáng thoáng, chứ không phải giống như... hoàn toàn mất một đoạn trí nhớ thế này.


Chắc là tại rượu trong hoàng cung có gì... khác biệt hả?


Tích Nguyệt rất khẽ nhíu mày, sau lại không có việc gì hướng nàng ôn nhu nói: "Được rồi, không nhớ liền không nhớ. Nàng chuẩn bị thu xếp một chút đi, chớ để mọi người đợi lâu"


"Hả... ai đợi?"


"Còn ai được nữa" Tích Nguyệt đương nhiên nói: "Thương thái y, phụ hoàng và mẫu hậu a"


"....!"






'


'


'


'


(1) https://vi.wikipedia.org/wiki/ (Vườn Viên Minh)


(2) Chiến tranh nha phiến lần thứ nhất.


(3) Redsvn.net



'


'


'



「(⑅ ◔ω◔「)三 「(⑅ ◔ω◔「)三「(⑅ ◔ω◔「)三


Ừ, chap này hơi căng thẳng, có tý nhạc vào ca múa thái bình cho đỡ nặng đầu.


Gì thì gì, Trung quốc rất chịu chơi trong việc mua lại cổ vật của nước họ lưu lạc bên ngoài. Nhìn họ đấu giá át hết thiên hạ quần hùng mà toát hết cả mồ hôi.


Nước mình mất mát cũng rất nhiều, mấy lần chuộc tỉnh, bồi thường chiến phí toàn tính bằng chục ngàn / trăm ngàn/  triệu... lạng vàng lạng bạc. Rồi trăm ngàn lần bị cướp phá bao nhiêu bảo vật, sách vở nữa...


Đọc thôi cũng xót hết cả ruột cả gan..  凸( ಠ益ಠ)凸☆

Bình Luận (0)
Comment