Vô Ưu Truyền Kỳ

Chương 60

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





"Đại phò mã..đại phò mã..." Đồ Hâm lần thứ n trong ngày quơ quơ tay trước mặt Vô Ưu.


"Hả..cái gì? làm sao? như thế nào?." Vô Ưu trì trì độn độn ngơ ngác quay sang hỏi.


"Ngài có nghe ta kể xấu...Ân, ý ta là...ngài có đang nghe ta nói gì không đấy?" Đồ Hâm một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vô cùng mất hứng nhìn nàng.


Vô Ưu nhún nhún vai tỏ vẻ không quá quan tâm, ở đâu cũng có người xấu người tốt, không thể chỉ vì thiên kiến cá nhân của mình mà kết tội cả một cộng đồng được. Thù hằn ghen ghét cũng tựa như thuốc độc, người khác chưa bị làm sao, bản thân liền chẳng mấy chốc biến thành kẻ tối tăm nhỏ mọn.


Mọi việc đều có ít nhất hai sự lựa chọn, và mỗi một lựa chọn trong đời đều sẽ có ảnh hưởng đến tính cách và số phận của mình a...


"Đồ tướng quân..." Vô Ưu chống cằm, mông mông lung lung nhìn về phía Đồ Hâm, không quá xác định hỏi: "....cảm giác yêu là như thế nào?"


"......." Đồ Hâm thật muốn chết trên sa trường phứt đi cho xong chuyện!
Hai vị quý nhân này dở chứng dở cả đôi đúng không? Thi nhau bắt nạt người cô thế như hắn?!


"Đại phò mã hình như quên mạt tướng là võ quan.." Đồ Hâm cơ hồ nghiến ra từng chữ.


"Không thấy nàng liền cảm thấy thiêu thiếu." Vô Ưu mới mặc kệ hắn, tiếp tục lải nhải: "...thế nhưng thấy nàng rồi lại bối rối không biết như thế nào mở miệng...."


"Có thể là do nàng nợ tiền ngươi a.." Đồ Hâm phỏng đoán.


"Nửa đêm nghĩ đến nàng liền phấn khích không ngủ được..."


"Ngài đừng uống trà đặc mỗi tối nữa.."


"Thế nhưng đôi khi ta lại nghĩ đây chỉ là cảm giác thoáng qua..."


"Thoáng qua đấy, khẳng định là thoáng qua thôi, ngài tuyệt đối đừng tin.."


"Nàng vẫn là nữ tử đầu tiên đem cho ta cảm giác như vậy.."


"Trước đây ngài toàn có cảm giác như vậy với nam tử sao?" Đồ Hâm lần này thật chịu hết nổi, lập tức bật người cách xa nàng cả thước.


Vô Ưu trợn mắt nhìn Đồ Hâm, căm phẫn nói: "Đồ tướng quân thỉnh không cần suy nghĩ nhiều!! Ta là...."


Nói bản thân là nữ tử hay nam tử đều không đúng lắm, quả thực là há miệng mắc quai...


Đồ Hâm thấy Vô Ưu hiếm khi ngập ngừng lúng búng, cũng có chút tò mò hỏi lại: "Ngài là gì?"


"Nói chung ta chỉ duy nhất có cảm giác như vậy với nàng!" Vô Ưu uể oải kết luận, trong lòng tự hỏi chả có nhẽ đây là Mối tình đầu trong truyền thuyết?!


Đồ Hâm chậc chậc nhìn nàng một bộ dở sống dở chết. Trước đây hắn vẫn vụng trộm nghĩ là do công chúa "háo sắc" mới đem tiểu tử này ép về, sau lại dùng trăm phương ngàn kế để giữ hắn lại..Nhưng xem ra cũng không hoàn toàn đúng a, tiểu tử này cũng không hoàn toàn là đầu gỗ, vẫn là có cảm tình với công chúa, chỉ là quá ngốc nên mới mãi không hiểu ra đó thôi.


"Cũng không hiểu ngài đang nghĩ gì nữa, phu quân có cảm tình với nương tử của mình có gì là lạ?"


"Nàng là công chúa a!" Vô Ưu mặt đầy drama hướng hắn tố khổ.


"Công chúa còn không phải bị ngươi đặt dưới thân mỗi tối." Đồ Hâm phiêu nàng một cái trắng trợn coi thường. Hắn là võ tướng, tính cách chính trực thật sự, bản thân hắn vẫn luôn cảm thấy Vô Ưu tên tiểu tử này có chút không chịu phụ trách nhiệm, dù sao cũng là nam tử hán đại trượng phu, nào có cái lý đùng đùng đòi về cố hương bỏ nương tử của mình ở lại chứ.


40c9a878bb43418193c199b8c6813d9d_xxhdpi

Chụy đây chưa bao gi lật được người nhá!!!!


"Ngươi..ngươi......vô liêm sỉ!" Vô Ưu mặt đỏ tai hồng nhảy dựng, hét toáng vào mặt ai đó: "Thanh thiên bạch nhật, lanh lảnh càn khôn mà dám nói những lời đồi phong bại tục như vậy!"


"Đều là nam tử từng trải, ngài ngại cái gì" Đồ Hâm không cho là đúng hướng nàng quét dọc quét ngang.


Lần này thì đến lượt Vô Ưu bật người cách xa hắn cả thước. Nàng thế nào quên mất ở thời đại này, nữ tử thì phải giữ khuôn phép, nhưng nam tử coi chuyện phong lưu đa tình của bản thân như một sự "Hấp dẫn", trải đời, giàu kinh nghiệm..
Đừng nói ở cổ đại, ở hiện tại, có lẽ vẫn còn nhiều kẻ nghĩ như vậy a..


"Ngài nói ta thế nào cũng được, chớ đem công chúa vào." Vô Ưu hướng hắn gầm nhẹ, phất tay đùng đùng ngồi xuống uống trà ừng ực.


"Phò mã không phải mắc....bệnh khó nói đó chứ?" Đồ Hâm cũng ngồi xuống, hướng nàng nhíu mày hỏi. Nếu không thì tại sao có nương tử khuynh thành khuynh quốc như Tích Nguyệt rồi mà còn bỏ được, một lòng đơn độc chạy về phương nam xa xôi?


Phụtttt!!!!! Vô Ưu lập tức bị nghẹn, mãi một lúc sau mới lắp bắp nói: "Hồ đồ! ngài...ngài....nhìn ta chỗ nào không đúng?!"


Ngươi nhìn chỗ nào cũng có nét giống nữ tử có được hay không?! Đồ Hâm hừ hừ trợn mắt nhìn nàng, một bộ nghẹn khuất mà không thể nói.


"Vậy rốt cục công chúa có chỗ nào không thỏa đáng? Đệ nhất mỹ nhân Trung nguyên, cầm kỳ thi họa tinh thông, phú địch khả Quốc, quyền khuynh thiên hạ. Dưới gầm trời này, ngài có đốt đuốc giữa ban ngày cũng tìm không ra người thứ hai!" Đồ Hâm kiên nhẫn thay Tích Nguyệt làm quảng cáo miễn phí, còn không quên đem "khách hàng" bôi nhọ thậm tệ: "Ngài về phương nam cũng chỉ có thể cô độc một mình, vẻ ngoài và tính cách của ngài cũng chẳng có gì giống bọn họ, khéo còn bị kêu là gian tế không biết chừng. Lại nói phương nam nhiều bộ lạc nhỏ chưa được giáo hóa, ngài đẹp mắt như vậy, cẩn thận bị họ bắt đi làm nô lệ, trở thành......"


"Được rồi, được rồi..." Vô Ưu vội vã xuy tay, cúi đầu ủ rũ nói: "Đồ tướng quân nói đúng, nàng quả thực rất tốt."


Và phương nam...qua lời tuyên truyền của Đồ Hâm cũng quả thật có chút đáng sợ...


"Vậy ngài còn phân vân cái gì?!" Đồ Hâm thật muốn cắn rơm cắn cỏ lạy sống vị tiểu tổ tông này, công chúa một ngày còn không đạt được điều nàng muốn, mình một ngày cũng đừng hòng sống yên!


Vô Ưu cúi đầu ngẫm nghĩ hồi lâu. Từng khung cảnh như đoạn băng chậm rãi trải dần ra trước mắt, lắng đọng tự nhiên, dường như không có sóng gió phô trương, cũng chưa từng một lần thề non hẹn biển. Chỉ đơn giản là mình và nàng, cứ như vậy bình bình đạm đạm lần lượt xuất hiện trong cuộc sống của nhau, cứ như vậy đi qua năm tháng...


"Ta đây là....yêu nàng....sao?" Vô Ưu thì thào tự hỏi...đây không còn là đơn thuần Cực Thích, mà hẳn là Yêu luôn à?


Khúc gỗ nở hoa! Dị tượng Dị tượng!!!
(Hiện tượng kì dị lạ lùng)


Đồ Hâm trong lòng len lén lau nước mắt, còn không quên tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, lập tức chêm vào: "Ngài chớ để vẻ ngoài lãnh đạm của công chúa dọa sợ, cũng đừng quá quan tâm đến lễ Quân - Thần, cứ thuận theo tâm ý của mình là được!"


Vô Ưu ngốc ngốc nhìn hắn, ngơ ngơ ngác ngác buột miệng hỏi: "Vậy ta phải làm gì..?"


Tiểu tử này có phải hay không bị Tích Nguyệt chỉnh nhiều quá, thành ra bây giờ biến thành kẻ ngốc rồi?


"Lại gần đây!" Đồ Hâm giậm chân giận dữ, kéo nàng lại bắt đầu thì thầm to nhỏ.


"Vậy được không?" Vô Ưu nhăn nhăn nhó nhó, một bộ ngập ngừng muốn nói lại thôi.


"Ngài mà chết tiền quan tài liền tính cho ta a!"


'


'


'


40c9a878bb43418193c199b8c6813d9d_xxhdpi

Đêm lạnh như nước.


Ánh trăng thu dát lên tẩm cư một lớp vàng lấp lánh mung lung.


Tích Nguyệt bình thản ngồi trước gian bếp lò truyền thống kiểu Nhật, không nhanh không chậm lật giở lại từng quyển sách thẻ tre vẫn còn thơm mùi gỗ.
Một thân trung y mỏng tang ôm sát dáng người thon gầy, khiến nàng thoạt nhìn có vẻ bớt đi vài phần khí thế sa hoa, nhiều hơn một phần dịu dàng thân thiết..


"Công chúa!" Vô Ưu cũng bất chấp lễ tiết, ào ào lao vào rồi phanh két trước mặt nàng.


Tích Nguyệt thoáng ngạc nhiên trong giây lát, Vô Ưu người này tuy tính tình có chút tùy ý nhưng quả thật rất ít khi mất lễ độ, đây là làm sao đây?


"Như thế nào? Đồ huynh lại nói gì với nàng...?" Công chúa đương nhiên cũng không lấy làm giận, ngược lại vạn phần săn sóc hỏi thăm.


"Công chúa có thể hay không giúp ta một chút..?" Vô Ưu không hiểu gấp gáp, lúng ba lúng búng hỏi.


"Ân, nàng cần ta làm gì" Tích Nguyệt cũng quay sang đối diện nhìn nàng, ôn hòa cười nói. Người này thật hiếm khí tự nguyện mở miệng yêu cầu điều gì đó a


"Cần nàng cùng ta xác nhận một chút.." Vô Ưu lúc này lại vô cùng bình tĩnh, vụng trộm hít một hơi, nghiêng người chuẩn xác hôn lên môi nàng, đầu lưỡi ngây ngô rụt rè vừa kịp lướt qua lôi trì nửa bước thì bất chợt khựng lại..


"Nàng nháo cái gì?!" Tích Nguyệt không thể tin nổi lùi lại phía sau một chút, trên má trên cổ một màu hồng phấn đỏ ửng.


Vô Ưu nhìn hai tay nàng trên vai mình chống đẩy, cũng ngây ngốc trì độn trong chốc lát, ấp úng giải thích: "Ta...cái đó...là muốn thử xác nhận tình cảm của bản thân.."


"....." Tích Nguyệt cực kỳ bất đắc dĩ nhìn nàng, vẫn giữ nguyên tư thế ôm ấp ám muội, nhẹ giọng hỏi: "Vậy nàng xác nhận được chưa?"


"Cũng...hơi hơi.."


"....." Trí thông minh của nàng đặt hết đi đâu vậy?! không chừa lại chút nào dự phòng lúc cấp bách sao?


"Vậy...?"


"Ta...ta có thể thử lại được không?" Vô Ưu một tay chống sàn, một tay ôm lấy eo Tích Nguyệt, đem nàng kéo sát vào người mình. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên hai người có tiếp xúc thân thiết thế này, nếu ngại đã sớm ngại, còn phải đợi đến bây giờ sao..


"....."


"Nghĩ cũng đừng có nghĩ!" Tích Nguyệt đương nhiên không có suy nghĩ thoải mái như ai đó, lập tức dùng một chút lực đem nàng đẩy ngã bật ngửa ra đằng sau.
Công chúa lập tức đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống lạnh nhạt mở miệng nói: "Ngày mai phò mã chớ có ra ngoài, ở trong nội phủ chép đủ ba lần cuốn Đạo Đức Kinh!"


Vô Ưu ngớ người nhìn theo bóng lưng của nàng có chút mất tự nhiên đi về phượng tháp, lại nhìn nàng coi mình như không khí an an ổn ổn nhắm mắt dưỡng thần xong xuôi, mới chịu lật đật xoay người ngồi dậy, cũng đi theo nàng nằm xuống.


"Công chúa.." Vô Ưu nhẹ giọng thành khẩn, hướng bóng lưng thanh mảnh của Tích Nguyệt lộn xộn giải thích: "Ta biết chuyện vừa rồi thật có chút đột ngột, nhưng là ta quả thật không tìm được cách nào khác. Ta đối với chuyện tình cảm vô cùng trì độn, cũng không biết thế nào là yêu, thế nào là thích. Đôi khi một người chỉ có thể phân biệt rõ ràng hai loại tình cảm đó, khi người kia đã rời xa mình a..."


Đối với Vô Ưu, tình yêu không bao giờ chỉ có thể đơn thuần là tình yêu, nó còn bao gồm cả trách nhiệm nữa. Trước đây, chuyện tương lai nàng hoàn toàn phó mặc cho công chúa an bài, nhưng bây giờ, nàng cũng muốn vì nàng kiến tạo lên một bến cảng vững chắc an toàn, đem nàng che chở tránh mọi bão giông.


"Niệm Mẫn..." Vô Ưu từ đằng sau dùng ngón trỏ nguệch ngoạc viết lên lưng nàng vài chữ, rồi nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn: "...Cho ta thêm chút thời gian suy nghĩ được không?"


"Chút thời gian của nàng là bao lâu? 1 năm 2 năm hay 10 năm?" Tích Nguyệt sâu kín thở dài, xoay người đối diện với Vô Ưu: "Vô Ưu, ta tin mình có đủ kiên nhẫn để chờ nàng, nhưng nàng phải biết rằng không gì thống khổ bằng việc chờ đợi trong sự mịt mờ, trông chờ vào một câu nói mà đến ngay cả nàng cũng không chắc chắn mình sẽ làm được.."


Tích Nguyệt trong bóng tối cúi đầu, chua chát cười khổ: "...Bởi đôi khi một câu nói vô tình của nàng lại thành người khác cả đời hứa hẹn a...."


40c9a878bb43418193c199b8c6813d9d_xxhdpi

Vô Ưu không hiểu đau lòng ôm nàng vào ngực, nhẹ giọng nói: "Ta không phải đang dỗ dành nàng, ta là thật chân.."


"Có bao nhiêu thật?"


Vô Ưu ôm nàng càng chặt, suy nghĩ trong giây lát mới bình tĩnh nói: "Ta kiếp này thân cô thế cô một nghèo hai trắng, quý trọng nhất cũng chỉ có sinh mạng của chính mình. Bây giờ nàng muốn, ta liền lập tức đưa nó cho nàng, như vậy đã đủ chân thật chưa?"


Chỉ đáng tiếc sinh mệnh có thể dễ dàng kiểm soát, nhưng tình cảm thì không.


"Ba hoa! biết ta không thể làm gì nàng nên mới dám mạnh miệng như vậy." Tích Nguyệt hừ lạnh, không hề nể mặt cho nàng một cái xem thường.


"Vậy..?"


"Vô Ưu"


"Ân."


"Nàng...cũng chớ để ta chờ lâu quá a."


'


'


'


三('ω')三( ε: )三(.ω.)三( :3 )三('ω')三( ε: )三(.ω.)三( :3 )


三('ω')三( ε: )三(.ω.)三( :3 )三('ω')三( ε: )三(.ω.)三( :3 )


三('ω')三( ε: )三(.ω.)三( :3 )三('ω')三( ε: )三(.ω.)三( :3 )


'


'


'


"Mình nghĩ, yêu gái thẳng cần nhất là sự bao dung và thấu hiểu. Cả kiễn nhẫn nữa


Đẹp cũng vô cùng quan trọng


Hài hước đương nhiên là điểm cộng


Giỏi thì ai cũng thích


Mà Giàu thì tự động tăng thêm 50% độ thành công rồi =)) "


*Một bạn gái thẳng giấu tên chia sẻ   (/≧ω\) *



Bạn tác giả từ đâu lăn vào: Ôi, mình buồn ngủ quá nên chưa check lại lỗi chính tả và chuốt câu văn một cách hoàn hảo, các bạn phát hiện lỗi sai cứ báo mình nhé để mình sửa nhé.


Cảm ơn và yêu thương quá nhiều~


∠(`∪')∠(`∪')

Bình Luận (0)
Comment