Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 531

Chương 531

Cửu Thiên còn chưa nói xong, Linh Bối đã tiếp tục nói: “Lần này nghe nói anh gặp được người biết công pháp ma tu, đúng là doạ em sợ chết khiếp. Sư phụ em nói ma tu đều là kẻ xấu, bọn họ ác độc, lại rất mạnh mẽ. Em đã bỏ ra rất nhiều tiền mới mua được sợi dây màu đỏ này từ chợ Đan Đỉnh. Luyện khí sư kia đã nói rất rõ ràng là ma tu dưới Linh Khí Sư không thể làm tổn thương anh. Đổi thành phân chia cảnh giới của võ giả chúng ta tức là ma tu dưới Nguyên Cang Cảnh không thể làm gì anh.”

Hai má của Linh Bối đỏ như ráng mây. Cô ấy không nói hết. Thực ra lúc mua dây đỏ họ bán hai cái một đôi.

Tên của sợi dây đỏ là “Ngàn dặm nhân duyên một sợi ràng”.

Cũng phải nói cái luyện khí sư bán món này biết làm ăn thật. Dựa vào cái tên hay này, cộng thêm hàm ý của nó, là dễ dàng bán được món đồ đó cho Linh Bối.

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Linh Bối, Cửu Thiên cũng đoán được sương sương. Liệu sợi dây màu đỏ có thực sự có khả năng như vậy hay không tạm không nói tới. Nhưng tấm lòng này thì hắn phải nhận.

Cửu Thiên trực tiếp đeo sợi dây màu đỏ lên cổ tay mình, vừa đeo vào, sợi dây màu đỏ đã biến mất, quả thực có chút thần kỳ.

“Anh cũng có cái này cho em.”

Cười khẽ một tiếng, Cửu Thiên từ trong thắt lưng hư không của mình lấy ra một lô đan dược cùng mấy bình Long huyết.

“Mười bình nguyên đan, ba bình long huyết, em mau cất đi, dùng hết. Mớ này đủ để tăng lên tu vi của em lên một hai cấp. Đặc biệt là long huyết này, về thì thoa lên người, có thể nhận được hiệu quả huyết bì như Long tộc. Đao thương bất nhập, thuỷ hoả bất xâm.”

Đôi mắt của Linh Bối ngay lập tức mở to, sau đó cô ấy nhìn Cửu Thiên với đôi mắt đẫm lệ và nói: “Tất cả những thứ này đều cho em?”

Cửu Thiên gật đầu và nói: “Ừ. Em khóc cái gì mà khóc?”

Linh Bối đột nhiên bật khóc, sau đó vội vã nhét đan dược và long huyết vào chiếc túi nhỏ của mình.

“Em… em rất vui, lần đầu tiên mà anh tặng em vật quý giá như vậy, em rất vui.”

Cửu Thiên sờ sờ cái mũi, vui tới nỗi bật khóc luôn Trong lòng vừa nghĩ vậy, Cửu Thiên quay đầu nhìn lại, quả nhiên, đám Hàn Liên sư huynh đều thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn về phía này.

Hàn Liên thấp giọng nói: “Cửu Thiên sư đệ, sao thế, sao đệ lại chọc Linh Dao khóc rồi.”

Cửu Thiên câm nín, chán chả buồn nói.

Linh Bối cất hết mọi thứ xong, lau nước mắt, sau đó ôm cánh tay của Cửu Thiên, nhón lên hôn Cửu Thiên một cái.

Ngay lập tức, đám Hàn Liên sư huynh hú lên. Cửu Thiên trừng mắt, liếc một cái, đám Hàn Liên lúc này mới nhanh chóng rụt đầu lại.

“Được rồi, được rồi mà, lau nước mắt đi. Linh Bối, em vừa mới nhắc tới chợ Đan Đỉnh là cái gì đấy?”

Cửu Thiên nghe được từ lời nói Linh Bối vài thứ khác, vì vậy hắn bèn hỏi.

Linh Bối chậm rãi nói: “Chợ Đan Đỉnh là nơi tập trung để bán đồ của một nhóm luyện khí sĩ. Nó cách nhà em không xa.”

Ánh mắt Cửu Thiên lập tức sáng lên, hắn đã sớm muốn nghe ngóng thử buổi hội họp của luyện khí sư ở chỗ nào, không ngờ là không cần tốn chút sức lực nào đã nghe ngóng được.

Nhìn thấy Cửu Thiên vẻ mặt vui vẻ, Linh Bối cười nói: “Cửu Thiên, anh muốn đi à. Đợi được nghỉ học em dẫn anh đi. Nơi đó có rất nhiều thứ hay, nhưng hơi đắt, cần dùng dược liệu đổi.”

Cửu Thiên lớn tiếng nói: “Dược liệu thì không thành vấn đề, chỉ là anh muốn đi mở mang tầm mắt một chút.”

Linh Bối cười nói: “Thì ra anh là đại gia à, xem ra em tìm đúng người rồi.”

Bình Luận (0)
Comment