Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 159

CHƯƠNG 159

Đây là lực lượng đáng sợ cỡ nào, đây là chiêu thức gì!

Bản thân Cửu Thiên cũng không biết, sững sờ nhìn cánh tay của mình

Hoa văn màu đen là một cự long cực kỳ bá khí, từ từ di chuyển ở trên cánh tay của hắn.

Cửu Thiên có thể cảm nhận được con rồng này là sống, nhưng ngay sau đó, hắc long biến mất, thân ảnh của Tiểu Hắc lần nữa xuất hiện, chỉ là bộ dạng rất mệt mỏi.

Cửu Thiên còn chưa hiểu được tại sao Tiểu Hắc lại mệt mỏi thành như này, ngay sau đó, một cảm giác suy yếu mãnh liệt ập tới toàn thân của anh.

Trời đất trong nháy mắt trở nên tối đen, Cửu Thiên cảm thấy thế giới trước mắt biến mất trong nháy mắt.

Tất cả rơi vào trong hỗn độn, mà hắn cũng ngã ra đất.

Cửu Minh, Huyễn Tầm đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Cửu Thiên một quyền đánh bay chưởng quầy béo, sau đó thì hôn mê.

Cửu Minh nhanh chóng đi tới, đỡ lấy Cửu Thiên, sau khi kiểm tra kỹ một phen, Cửu Minh thở phào.

“Vẫn may, chỉ là thoát lực. Cửu Thiên, nếu cậu chết rồi, chính là có lỗi với nhà họ Cửu, tôi sẽ không tha cho cậu.”

Huyễn Tầm cũng đi tới, nhìn Tiểu Hắc ở bên cạnh, lại nhìn Cửu Thiên.

Nuốt một ngụm nước bọt, Huyễn Tầm lẩm bẩm: “Thì ra lời của sư phụ là thật, phương pháp linh thú nhập thể, thật sự là phương pháp linh thú nhập thể.”

Có tiếng gió văng vẳng bên tai, trong thế giới tăm tối có chút ánh sáng.

Sự vô tri chuyển thành ánh sáng, Cửu Thiên từ từ mở mắt.

Trời xanh mây trắng, gió thổi bay tà áo.

“Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi, cảm thấy khó chịu đúng không.”

Đập vào mắt hắn là khuôn mặt tươi cười tinh nghịch của Huyễn Tầm, Cửu Thiên giật bắn mình, bật dậy ngay lập tức.

Nhưng khoảnh khắc hắn đứng dậy, chân không vững, phía dưới như một thảm lông mềm mại. Một cơn gió mạnh thổi ngã hắn, may mà có Vô Phong Trọng Kiếm đủ nặng giúp Cửu Thiên không bị thổi bay từ ban nãy. Vận canh khí, Cửu Thiên ổn định lại cơ thể của mình.

Nhìn kỹ lại, Cửu Thiên chợt nhận ra mình đang ở trên lưng một con chim khổng lồ vô cùng to lớn.

Mây trắng lướt qua, phóng xa tầm nhìn, dãy núi phía xa nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.

Rõ ràng, tốc độ của con chim khổng lồ này cực kỳ nhanh. Huyễn Tầm kéo Cửu Thiên xuống, để hắn ngồi trên lưng chim.

“Yên tâm đi, tôi không ra tay với cậu ngay bây giờ đâu, nợ của chúng ta phải tính từ từ.”

Huyễn Tầm nở nụ cười rạng rỡ, để lộ hai chiếc răng nanh dễ thương.

Sau lưng, giọng nói của Cửu Minh truyền đến.

“Cửu Thiên, rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi. Ngủ một ngày một đêm, chắc cậu cũng nghỉ ngơi đủ rồi nhỉ.”

Cửu Minh nói xong liền ngồi thẳng xuống bên cạnh, đưa rượu thịt cho Cửu Thiên.

Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Cửu Thiên cảm thấy hơi đói, nhận lấy thức ăn, Cửu Thiên cẩn thận hồi tưởng lại một chút. Giờ mới nhớ ra mình đã hôn mê bất tỉnh trong trận chiến với gã béo chết tiệt kia.

Bình Luận (0)
Comment