Vô Thượng Sát Thần

Chương 775

- Chủng Ma!

Theo Tiêu Phàm quát nhẹ, điểm sáng màu xanh lục chui vào mi tâm Thiên Hương Bà Bà, chỉ một thoáng Thiên Hương Bà Bà bỗng đình chỉ rung động, ác độc ánh mắt trong nháy mắt ngốc trệ tại chỗ.

Con ngươi không ngừng co vào đến mấy lần, Thiên Hương Bà Bà cả người nhất thời không có sinh khí nào, nhìn qua giống như một cái xác không hồn.

Vốn dĩ đang nằm trên mặt đất nàng bỗng đứng dậy, cung kính quỳ gối Tiêu Phàm cách đó không xa.

Nhìn bộ dáng Thiên Hương Bà Bà, ánh mắt Tiêu Phàm lộ ra vẻ kinh hãi, trong lòng trầm ngâm nói:

- Liền thành công? Chủng Ma Chi Thuật thật đúng là bá đạo, vậy mà có thể khống chế tâm thần một người!

Trong lòng Tiêu Phàm thật lâu không thể bình tĩnh, trước đó mặc dù trong Tu La Truyền Thừa biết rõ Chủng Ma Chi Thuật cường đại, nhưng chân thực nhìn thấy lại là một chuyện khác.

Bất quá hắn cũng biết nếu như không phải Thiên Hương Bà Bà mới vừa rồi bị Phệ Hồn Huyết Tằm tra tấn hơn hai canh giờ, Ý Chí tổn thương, hắn cũng không có khả năng dễ dàng thành công như thế.

Hắn mặc dù lĩnh ngộ Nhất Trọng Tu La Ý Chí và Nhất Trọng Bất Hủ Ý Chí, Ý Chí so với Chiến Đế trung hậu kỳ không thể yếu hơn, nhưng cũng không có khả năng tuỳ tiện nghiền ép Thiên Hương Bà Bà.

Đương nhiên, chiến lực Chiến Đế cảnh chân chính, Ý Chí chỉ là một phương diện, Chiến Kỹ cùng Hồn Lực cũng là một phương diện khác.

Tiêu Phàm sở dĩ một quyền oanh sát lão giả Lôi gia cũng chính bởi vì Bất Diệt Kim Thân cùng Hồn Lực độ tinh thuần thập phần cường đại, nhất là trong khoảnh khắc đó, lực bộc phát cực kỳ đáng sợ.

Hồi lâu, Tiêu Phàm lúc này mới thu liễm tâm thần, nhìn Thiên Hương Bà Bà ngốc trệ nói:

- Ngươi trước đó nói tới Sở Lăng Vi là ai? Đem rõ sự tình liên quan tới Tiêu Trường Phong đều nói cho ta.

- Được.

Thiên Hương Bà Bà đần độn gật đầu, nói:

- Sở Lăng Vi là thê tử Tiêu Trường Phong, cũng là phản đồ Sở gia...

Nghe được một câu nói kia, con ngươi Tiêu Phàm hơi hơi co rụt lại, Sở Lăng Vi là thê tử Tiêu Trường Phong, há không phải mẫu thân mình?

Tiêu Phàm không có quấy rầy, Hồn Lực bao phủ bốn phía, lẳng lặng nghe Thiên Hương Bà Bà kể rõ.

Hai mươi năm trước, Sở Lăng Vi rời Sở gia, trộm một kiện bảo vật của Sở gia, về phần bảo vật là cái gì, Thiên Hương Bà Bà cũng không rõ ràng.

Nàng chỉ biết rõ, cao tầng Sở gia sau khi biết, cơ hồ kinh động toàn bộ lực lượng Sở gia, chỉ bằng vào điểm này liền đủ để chứng minh món bảo vật kia không đơn giản.

Thiên Hương Bà Bà vốn là đệ tử dòng thứ Sở gia, bởi vì thiên phú không tồi, được an bài bên cạnh mẫu thân Sở Lăng Vi của Tiêu Phàm.

Bởi vì sự tình Sở Lăng Vi, Thiên Hương Bà Bà cũng bị liên lụy, bị trục xuất khỏi Sở gia, do tìm kiếm Sở Lăng Vi hạ lạc nên lấy công chuộc tội.

Không thể không nói, Thiên Hương Bà Bà vận khí cũng khá, Chiến Hồn Đại Lục to lớn vậy mà để cho nàng hơn một năm liền tìm ra Sở Lăng Vi.

Phải biết, Sở gia phía sau Thiên Hương Bà Bà không phải Vô Song Thánh Thành Sở gia, mà là Cổ Tộc Sở gia trong truyền thuyết, Sở Lăng Vi rời Sở gia chưa chắc sẽ đến Nam Vực.

Thiên Hương Bà Bà phát hiện Sở Lăng Vi, Sở Lăng Vi đã mang thai, vì hài tử bên trong bụng mình, Sở Lăng Vi tìm tới Thiên Hương Bà Bà, liên tục khẩn cầu nàng, chỉ cần sinh hạ hài tử liền cùng nàng trở về Sở gia.

Nhưng Thiên Hương Bà Bà mặt ngoài mặc dù đáp ứng yêu cầu Sở Lăng Vi nhưng lại vụng trộm nghĩ trăm phương ngàn kế thông báo Đại Ly Đế Triều Sở gia liên lạc với Vô Song Thánh Thành Sở gia.

Người Sở gia tự nhiên không chút do dự tiến về Ly Hỏa Đế Đô, may mắn là thời điểm người Sở gia đến đã là mấy tháng sau.

Thời điểm người Sở gia đến, Sở Lăng Vi đã sinh hạ hài tử, chẳng qua là lúc đó khiến tất cả mọi người rất ngạc nhiên là, Tiêu Trường Phong một mực làm bạn bên người Sở Lăng Vi lại không thấy tăm hơi.

- Chờ đã, ngươi nói Sở Lăng Vi sinh một cô bé?

Tiêu Phàm lần thứ nhất cắt ngang Thiên Hương Bà Bà, nghe được nơi này, hắn đối với đầu đuôi sự tình cũng đại khái rõ ràng.

- Đúng vậy!

Thiên Hương Bà Bà khẳng định gật đầu:

- Hài tử kia lúc ấy vẫn là ta tự tay từ trong tay Sở Lăng Vi ôm tới, nhất định là bé gái, hơn nữa thời điểm ta vừa mới chuẩn bị rời đi, Tiêu Trường Phong đột nhiên lại xuất hiện.

Tiêu Trường Phong xuất hiện, tự nhiên là muốn cướp đi hài tử bản thân, thế nhưng người Sở gia làm sao có thể để hắn đã được như ý nguyện.

Sau đó hai phe phát sinh một trận đại chiến, Tiêu Trường Phong một phương chiến đấu còn có mấy người, nhưng cuối cùng vẫn không địch lại, Tiêu Trường Phong, Sở Lăng Vi cùng tiểu nữ hài kia bị mang đi.

Nghe được nơi này, Tiêu Phàm cũng đại khái biết rõ chân tướng sự tình, nghĩ đến Tiêu Trường Phong trước đó không gặp là bởi vì hắn đem mình đưa đi trước.

Mạc Thiên Nhai cũng hẳn là tại trong chiến đấu bị thụ thương, nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Phàm đối với Mạc Thiên Nhai tràn ngập cảm kích, nếu như không có Mạc Thiên Nhai có lẽ mình cũng đã chết.

- Trận chiến đấu kia, toàn bộ cường giả Chiến Đế Đại Ly Đế Triều đều biết rõ, đánh đến thiên hôn địa ám, cho dù Tiêu Trường Phong một đời nhân kiệt, đáng tiếc còn chưa chân chính trưởng thành.

Thiên Hương Bà Bà thở dài một hơi.

Dừng lại lúc này, Thiên Hương Bà Bà tiếp tục nói:

- Ta bởi vì bắt Tiêu Trường Phong cùng Sở Lăng Vi lập xuống công lao, cho nên Sở gia thay ta tại Đại Long Đế Triều Chiến Hồn Học Viện mưu cầu chức vị Phó Viện Trưởng, cho đến hôm nay.

- Lúc ấy một phương Tiêu Trường Phong tham dự chiến đấu có người nào?

Tiêu Phàm lại hỏi, loại tình huống kia còn có thể cùng Tiêu Trường Phong xuất sinh nhập tử, đáng giá để Tiêu Phàm cảm kích.

- Không biết, hình như có bốn năm người, cụ thể danh tự ta không rõ ràng, bất quá có một cái tên ta biết rõ, có vẻ như kêu Mạnh, Mạnh Vân Tinh, người này cùng Tiêu Trường Phong kết bái huynh đệ!

Thiên Hương Bà Bà hồi ức nói.

- Mạnh Vân Tinh?

Tiêu Phàm lẩm bẩm cái tên này, lúc này đột nhiên con ngươi khẽ run lên, chậm chạp nói:

- Mười mấy năm trước, Đại Ly Chiến Hồn Học Viện sáng lập Phong Minh không phải liền là Mạnh Vân Tinh sao? Về sau bị Giang Thiên Vũ đánh bại, hắn lại cùng phụ thân kết bái huynh đệ?

- Không sai, chính là Mạnh Vân Tinh, bất quá Mạnh Vân Tinh không phải là bị Giang Thiên Vũ đánh bại, mà là trợ giúp Tiêu Trường Phong chiến đấu bị người Sở gia đánh trọng thương, sau đó Giang Thiên Vũ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà thôi.

Thiên Hương Bà Bà nói ra, ngữ khí băng lãnh, không có bất kỳ cái gì tình cảm.

- Giang Thiên Vũ!

Tiêu Phàm khẽ cắn môi, mấy chữ Giang Thiên Vũ đã sớm in vào trong đầu hắn, khiến Linh Điện suy bại vài chục năm cũng là một tay người này tạo thành.

Không nghĩ tới Mạnh Vân Tinh sở dĩ thua hắn lại là nguyên nhân như vậy.

- Giang Thiên Vũ là người Giang gia Chiến Hồn Điện, người này âm hiểm xảo trá, lúc trước cũng bởi vì hắn ta mới có thể tìm ra Sở Lăng Vi.

Thiên Hương Bà Bà còn tưởng rằng Tiêu Phàm đặt câu hỏi, trong nháy mắt nói ra sự tình cùng Giang Thiên Vũ có quan hệ.

- A?

Hai mắt Tiêu Phàm khẽ híp một cái, sát cơ lộ ra, con ngươi băng lãnh tới cực điểm:

- Nhìn đến trừ Sở gia ra, Giang Thiên Vũ mới là địch nhân to lớn nhất.

- Đúng rồi, trước đó chủ trì Nam Vực Đại Bỉ sơ tuyển cũng là Giang Trưởng Lão a?

Tiêu Phàm lại hỏi.

- Không sai, người này tên là Giang Trường Thanh, Giang gia Thất Trưởng Lão, thời điểm hai mươi năm trước truy cầu ta chính là Chiến Đế hậu kỳ, rất có thể đã đột phá Chiến Đế đỉnh phong.

Thiên Hương Bà Bà cơ hồ là biết gì nói nấy.

- Chiến Đế đỉnh phong!

Tiêu Phàm hít sâu một cái, lấy thực lực hắn hiện tại, toàn lực một trận chiến mà nói, Chiến Đế hậu kỳ còn có thể liều mạng, nhưng cùng Chiến Đế đỉnh phong chênh lệch cũng quá lớn.

Nếu như không phải Giang Trường Thanh cho phép, Thiên Hương Bà Bà đoán chừng cũng không dám ứng phó mình, ở trong mắt Tiêu Phàm, Giang Trường Thanh hẳn phải chết là không nghi ngờ, chỉ là muốn tìm hắn báo thù, tạm thời mà nói còn không hiện thực.

Về phần sự tình Giang Trường Thanh truy cầu Thiên Hương Bà Bà, Tiêu Phàm không có hứng thú gì, bất quá hắn cũng biết vì sao Giang Trường Thanh sẽ nghe Thiên Hương Bà Bà nói.

Ngẫm lại, Tiêu Phàm lại hỏi:

- Tiêu Hạo Thiên đâu? Hắn ở đâu?

MinhLâm - Lục Đạo -
Bình Luận (0)
Comment