Vô Thiên

Chương 23 - Lần Này Ta Tới Bảo Vệ Con (1)

Trong một gian phòng ở Đào hoa sơn trang,

Ba người Đại hoàng tử như cái máy dập đầu về phía lão Hắc xin tha thứ. Không còn chút nào dáng vẻ hống hách như bình thường, cũng không còn cái oai phong như trước nữa. Bọn hắn biết rằng lão già áo đen nhồi bên trên chính là người quyết định số mệnh của bọn hắn.

Cả gian phòng đều im lặng ngoài tiếng thờ cùng tiếng gõ đầu bình bịch xuống sàn nhà của ba người cho tới khi a Tử lên tiếng:

“Lão Hắc, lằng nhà lằng nhằng còn chưa quyết định sao, muốn giết thì giết luôn muốn tha thì tha luôn. Công tử còn bao việc cần chúng ta sử lý ngươi còn nhập nhằng mất thời gian ở đây làm gì. Ta thấy tuổi trẻ ai không có lúc kinh cuồng, không lẽ ngươi không có chắc? Ngươi tuổi cũng không còn nhỏ nữa, mấy việc này ta nghĩ nên bỏ qua đi thôi.”

Lão Hắc lườm nàng một cái rồi cũng thở dài:

“Cũng đúng, tuổi ta cũng đã không nhỏ nữa rồi mà đi chấp nhặt với mất tên tiểu bối nhà các ngươi thì cũng là không nên. Đứng lên đi.”

Ba người như được đại xá lập tức đứng dậy chắp tay:

“Đa tạ tiền bối ân không giết, đa tạ tiền bối”

Lão hoàng chủ Uông Chính Phong cùng Hoàng đế Uông Thanh Ly cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Bọn hắn không sợ lão Hắc giết Đại hoàng tử ba người mà là sợ lão Hắc giận lên bọn hắn Uông gia mà trợ giúp cho Ngao gia. Lão hoàng chủ lại càng sợ hơn là bọn người Ngao gia sử dụng cái kia nhân tình của lão Hắc để đi giết hắn. Hắn thật sự sợ điều đó xảy ra.

Lão Hắc cũng nhìn ra tâm tình của lão Hoàng chủ lắc đầu xua tay:

“Ta đã không muốn lạm sát kẻ vô tội nữa rồi, việc tranh đấu của các ngươi ta cũng không để tâm. Ngao Bính nếu muốn để cho ta giết người thì ta sẽ không làm nên ngươi cũng không cần bận tâm đâu. Hiện tại ta còn có việc không thể cùng các ngươi nói lâu hơn, trở về đi thôi”

Thấy hắn ra lệnh trục khách thì lão hoàng chủ cũng chẳng dám ở lại lâu liền vội vàng dẫn đám người cáo từ rồi rời đi.

………..

Hôm nay đã là tròn nửa tháng kể từ ngày hắn tới hoàng thành, cũng đã là lúc đi gặp nương hắn cùng với Nhan nhi của hắn.

Trời đã vào canh ba, khi mọi người đang chìm trong giấc ngủ say nồng thì một đạo bóng trắng như ma ảnh bước vào sơn trang riêng của Kì Bảo các. Tất cả các hộ vệ, thị vệ, nha hoàn đều không thể nào phát hiện ra hắn tiến đến.

Đạo bóng trắng kia nhìn một chút rồi tiến vào một căn phòng. Trong phòng này là một cô nương mặt đeo mặt nạ hình đoá thanh liên, trên người khoác mộ bộ váy thải y càng tôn lên vóc dáng của chính mình. Nàng chưa ngủ. Có lẽ là chờ hắn.

Hắn tới rồi. Nàng chạy tới treo trên người hắn như một con gấu nhỏ, hai tay vòng qua cổ hắn, hai chân quấn quanh eo của hắn. Hai người đương nhiên là Diệp Vô Thần cùng Nam Cung Hồng Nhan.

Hắn hôn nàng một cái, sau đó bắt đầu ngồi xuống giường nàng nói:

“Bên ngoài là những hộ vệ đều là trong nửa tháng nay ngươi lựa chọn sao? Có chút hơi yếu. Để ta vào tậm phòng chủ tử của bọn hắn mà cũng chẳng hề hay biết. Ài ài”

Nam Cung Hồng Nhan trắng mắt liếc hắn một cái, chu môi:

“Ngươi có thể tính chính mình vào đó. Phòng ta nơi đây kể cả Nguyên Anh cảnh hiện tại tới cũng phải ước lượng chút sức nặng của chính mình. Bọn hắn trong mắt ngươi thật sự có lẽ rất yếu nhưng tại đây cũng là cường giả một phương rồi. Hơn nữa, đều là những kẻ có tiềm lực đặc biệt là hai kẻ không tồi”

Diệp Vô Thần nhìn nàng đầy trìu mến khẽ xoa tóc nàng cười:

“Là một cái tiên thiên linh thể cùng hậu thiên thánh thể sao? Cũng đúng, nơi này xuất hiện bọn hắn như vậy cũng có thể coi là thiên tài rồi. Chỉ có điều tính cách cao ngạo của bọn hắn nếu còn không thu liễm sẽ không đi được xa.”

Nàng nghe xong cho hắn một quyền vào ngực, nguýt:

“Tâm cao khí ngạo, tuổi trẻ kinh cuồng ai mà lại không có chứ. Bọn hắn kiêu ngạo cũng không phải không có tiền vốn, nhưng ta sẽ để bọn hắn thu liễm lại”

Nghe nàng nói vậy hắn cũng gật đầu:

“Như vậy tốt nhất. Dù sao bọn hắn cũng là nàng cất công sức mới bồi dưỡng ra. Nếu như không may thì Vô Ảnh các cũng sẽ thiếu đi một phần sức mạnh. Hơn nữa nàng khống chế bọn hắn tốt, ta thấy ánh mắt bọn hắn không thuần”

Nàng cũng không cãi lại mà khẽ gật đầu. Nàng biết điều này ngay từ lúc thu nhận hai người bọn hắn nhưng do thiếu nhân thủ nên cũng đành coi như không thấy.

Hai người ôm nhau trao đổi tỷ mỉ từng kế hoạch về tương lai của Vô Ảnh các cho tới lúc trời gần sáng mới chịu đi ngủ.

………..

Khi cả hai tỉnh dậy trời đã sáng hẳn, tất cả nơi đây lại xuất hiện sự ồn ào tấp nập của chốn kinh kì. Điều này làm hắn cực kì không thích.

Bước ra khỏi phòng của Nam Cung Hồng Nhan hít thở một chút nhưng đã bị người phát hiện bao vây lấy trong đó kẻ cầm đầu chính là hai tên mà Nam Cung Hồng Nhan coi là thiên tài.

Hắn chán nản lắc đầu than thầm: phiền phức lại tới rồi.

Hai người kia tiến lên, trong tay vũ khí chĩa vào hắn quát lớn:

“Ngươi là ai? Từ đâu tới? Tại sao ngươi lại xuất hiện trong phòng của Ảnh đại sư. Mau khai ra để tránh chịu nỗi đau thể xác”

Hắn nào có ý định muốn cùng bọn hắn dây dưa nữa. Nơi này quá ồn, vẫn là Đào hoa sơn trang tốt hơn, không đúng, hiện tại phải gọi là Hư Vô sơn trang mới đúng. Nhưng hắn càng muốn đi thì đám người kia càng dây dưa đông hơn khiến hắn càng khó chịu hơn.

Đúng lúc này có một người đi tới thấy hắn vội vàng hô lớn:

“Tất cả mau dừng tay, bỏ vũ khí xuống”

Người đến không ai khác chính là Trần lão. Thấy đám người đang cầm kiếm chĩa vào hắn thì vội vàng hô to. Hắn không sợ Diệp Vô Thần bị đám người kia mà sợ đám người kia tấn công sẽ bị hắn đánh chết hết.

Ai có lẽ không biết hắn đang sợ ra sao nhưng Trần lão là thuộc hạ thân cận nhất bên cạnh Nam Cung Hồng Nhan sao lại không biết. Đối với hắn nàng chỉ dặn Trần lão một câu duy nhất: Tốt nhất không để hắn động thủ nếu không việc ngươi cần làm là với tốc độ nhanh nhất chạy đi càng xa càng tốt.

Trần lão không đến hoặc chậm thêm một khắc nữa thì có lẽ tất cả đám hộ vệ kia đã thành xác chết hoặc tàn phế. Nếu Trần lão đã đến thì hắn cũng sẽ lười động thủ nữa.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Trần lão đang như bay chạy tới trước mặt hắn khom người:

“Bái kiến Vô công tử. Lũ thuộc hạ không biết ngài đại giá nên mong ngài bỏ quá.”

Nói xong liền quay lại quát:

“Còn không mau cho công tử tạ lỗi”

Đám người ngơ ngác nhưng vẫn làm theo lời Trần lão nói chỉ có hai tên cầm đầu tâm cao khí ngạo không chịu khuất phục không chịu tạ lỗi.

Thấy Trần lão đang định phát hoả thì Diệp Vô Thần đưa tay cản lại khẽ cười:

“Trần lão ngài khoẻ. Ta đến cũng không báo trước cũng là lỗi của ta, bọn họ lo cho Ảnh cũng là việc rất bình thường. Ta không so đo cùng bọn hắn đâu. Ngươi đi gọi Ảnh cùng tới chỗ của Tuyết đi, ta tới đó trước.”

Nói xong liền bỏ đi chẳng quay đầu lại. Nhưng Trần lão vẫn khom người kính cẩn:

“Cung tiễn công tử”

…………….

Diệp Vô Thần đang nhàn nhã dạo chơi ở trang viên của Kì Bảo các thì tại Đào hoa sơn trang lại đang xảy ra một việc khiến cho lão Hắc cùng a Tử đau đầu không thôi.

Đương nhiên là Ngao gia rồi.

Ngao gia Ngao Bính vì bí quá đành làm càn bắt đi tiểu nha đầu kia, đánh trọng thương a Tử đang chơi cùng nàng. Khi lão Hắc đuổi tới thì đã chỉ còn có mỗi a Tử trọng thương nằm trên đất.

Hắn cứu nàng tỉnh lại, từ miệng nàng biết được ngọn ngành sự việc thì giận run người. Hắn không biết tiểu nha đầu kia là ai nhưng từ thái độ của Diệp Vô Thần với nàng thì biết vị trí của nàng trong lòng ít nhất không kém gì vị cô nương Nam Cung Hồng Nhan. Việc này không xử lý tốt thì Ngao gia còn diệt tộc trước cả khi Uông gia đối với bọn hắn động thủ.

Lão Hắc cũng không ngờ rằng Ngao Bính lại bí quá làm liều như vậy. Có lẽ hắn chỉ nghĩ rằng hắn đang cược mạng hắn.

Nhưng có lẽ hắn lầm rồi. Theo Diệp Vô Thần cũng một thời gian sao lão Hắc lại không biết hắn khi độc ác sẽ ra sao.

Mong tiểu nha đầu kia không sao nếu không cái chết sẽ là kết cục xa xỉ nhất của Ngao Bính.

Việc hiện tại lão Hắc cần làm là lập tức đuổi theo Ngao Bính mang tiểu nha đầu kia lành lặn trở về không thì chẳng ai sẽ có kết cục tốt.

……………..

Đám bốn người Diệp Vô Thần đang tụ tập tại phòng của Lâm Thiên Tuyết chuẩn bị đàm luận về việc luyện khí.

Tất cả vật liệu bố trận đã được chuẩn bị đầy đủ, hiện tại là vấn đề vũ khí của từng người. Lâm Thiên Tuyết được hắn khiến nghị sử dụng chiếc lông Chu Tước kia, Nam Cung Hồng Nhan luyện chế một thanh bảo kiếm cùng luyện lại tấm mặt nạ, còn Trần lão cuối cùng sau một hồi suy nghĩ hắn quyết định luyện cho hắn một tấm chắn.

Ngoài mấy người ở đây hắn còn phải luyện chế lại cây quạt của mình, nhuyễn kiếm cùng hộp đàn của a Tử, một đôi bao tay cho lão Hắc và còn một chiếc vương miện cho “tiểu công chúa” của hắn nữa.

Như vậy nói chung là đã đầy đủ đại khái, tất cả chỉ cần bố trí thành công ra Hư Vô cấm thiên đại trận nữa là có thể luyện. Nhưng để an toàn hơn hắn muốn bày thêm một tự nhiên trận pháp tại Hư Vô sơn trang gọi là Vạn hoa phong thiên trận.

Hiện tại tính thời gian Vạn hoa phong thiên trận cũng sắp hoàn thành rồi. Hắn cũng khá hồi hộp lần này luyện khí lão Thiên kia lại tức giận thành dạng gì đây. Chắc so với khi hắn phong Thiên cũng chẳng kém bao nhiêu.

Nhưng đột nhiên tại bên ngoài xuất hiện tiếng đánh nhau. Cả bốn người thấy vậy cũng lập tức đi ra ngoài xem xét tình hình.

Vẫn là đám người khi nãy vây quanh Diệp Vô Thần nhưng hiện tại đa số bọn hắn đều đã bị đánh nằm lăn trên đất, số còn lại thì đều đang đau khổ chống đỡ, việc ngã xuống cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Người xuất thủ đánh bọn hắn đương nhiên là a Tử xông vào tìm Diệp Vô Thần. Vì việc rất gấp nên nàng bằng cách nhanh nhất tiến đến bẩm báo cũng không muốn hạ sát thủ.

Thấy Diệp Vô Thần đi ra thì lập tức tiến tới, quỳ một chân xuống đất bẩm báo:

“Công tử, Ngao Bính phát điên tấn công ta bắt đi tiểu thư. Hiện tại lão Hắc đang đuổi theo hắn, mong chủ nhân hạ lệnh cho chúng thuộc hạ đi tìm”

Nói vừa dứt thì chính nàng cũng đang cảm nhận được áp lực khổng lồ đè nén lên người. Không chỉ nàng mà tất cả mọi người đều cảm nhận được điều này, Nam Cung Hồng Nhan cũng không ngoại lệ. Đã bao lâu rồi hắn chưa thực sự tức giận.

Hắn nhếch mép:

“Ngao gia sao? Các ngươi có thể diệt tộc được rồi”

Nói xong liền biến mất.

…………

Mai 2c nha ae

Kỷ niệm hôm nay 20/11 cũng là hôm phá kỉ lục lượt xem nha mn

Ủng hộ mk nha mn

Thank ae

Bình Luận (0)
Comment