Vô Thiên

Chương 15 - Đột Phá (1)

Tông môn chiêu sinh là quá trình chiêu sinh của các đại tông môn cộng đồng tổ chức.

Các đại tông môn là các thế lực mạnh nhất sau Hoàng tộc của Thiên Huyền đế quốc. Bao gồm : Bá đao tông, Trích Tinh tông, Thiên Kiếm môn, Huyền Thiên học viện.

Một tháng sau tại hoàng thành, các thế lực này sẽ cộng đồng tổ chức tỷ võ chiêu sinh. Đây có thể coi là một việc trọng đại của cả Thiên Huyền đế quốc.

Hai chiếc xe ngựa khác biệt cùng tiến về Hoàng thành của Thiên Huyền đế quốc.

Một xe bên trong hai vị tuyệt sắc mĩ nữ, bên ngoài là một trung niêm nam tử đánh xe. Bên ngoài còn được rất nhiều hộ vệ hộ tống. Hiển nhiên kẻ trên xe kia không phải người bình thường.

Bên kia có một chiếc xe cũng chạy song song. Chiếc xe này không hào nhoáng, xa hoa như chiếc đối diện mà trái lại còn có chút tàn tạ. Bên trong xe có một đôi nam nữ đang ngồi. Nam tử toàn thân bạch y, trên mặt mang một tấm phổ thông mặt nạ bạc trong tay ve vẩy một chiếc quạt màu trắng ngọc trông như một công tử ca bình thường không có tu vi.

Nữ tử thân thể bốc lửa được tôn lên trong bộ tử y. Trên người nàng mang theo một thứ khí tràng khiến người ta rùng mình – Tử khí – đây là thứ chỉ có thể xuất hiện trên người chết, nó không hề thuộc về dương giới mà đây là một trong ba loại khí khí đặc thù của Địa ngục giới. Đây là do thể chất của nàng sau khi tu luyện Bỉ Ngạn Bi Ca kích phát ra, thứ khi tràng này giúp nàng che giấu tu vi khi không xuất thủ thì rất khó nhìn ra cảnh giới.

Lão giả đánh xe ở bên ngoài cũng rất lạ. Hắn toàn thân hắc y, trên mặt là một chiếc quỷ diện trông rất hung ác. Hắn cũng chỉ cặm cụi đánh xe không thèm để ý đến xung quanh. Hắn cũng như một lão nhân đánh xe bình thường, trên thân không hề có một chút tu vi ba động nào cả hệt như một phàm nhân. Kẻ không biết có thể coi thường hắn nhưng với những tay lão luyện trong giang hồ thì sẽ không. Họ sẽ nghĩ ngay tới ba trường hợp: thứ nhất chính là một phàm nhân không biết tu luyện ; thứ hai là một kê tu luyện công pháp ẩn dấu tu vi cực kỳ cao minh, đặc biệt thường là các sát thủ ; cuối cùng là đây là cường giả lánh đời tu vi cực kỳ cao minh.

Tổ hợp kỳ dị ba người vẫn cứ đi song song với chiếc xe xa hoa sang trọng kia không nhanh không chậm luôn bảo trì song song nhau. Điều này khiến cho Trần lão đang đánh xe cùng các hộ vệ của Kì Bảo các phía sau rất là tức giận. Nếu không phải Nam Cung Hồng Nhan nhiều lần ngăn cản thì chắc chắn bọn họ sẽ chạy đến và hết chiếc xe kia sang một bên cho đỡ chướng mắt.

Nhưng ánh mắt Nam Cung Hồng Nhan độc cỡ nào lại không nhận ra ba kẻ kia bất thường. Cái nàng có thể nhìn ra tu vi duy nhất chỉ có cô gái áo tím kia là Tiên Thiên cảnh lục trọng. Đấy là nàng cố gắng hết sức mới nhìn ra được còn khi do xét hai kẻ còn lại thì cái gì cũng không thấy được.

Nàng thấy đối phương cũng không hề có ác ý nên cũng đành không quan tâm cho lắm. Việc quan trọng là Lâm Thiên Tuyết cùng chính nàng đang cảm nhận được cơ hội đột phá đã tới. Nàng lần trước dưới sự trợ giúp của Diệp Vô Thần đã thành công mở ra đầu chủ mạch thứ 10 tiến vào Hậu thiên cực cảnh. Còn Lâm Thiên Tuyết tu luyện Phần Thiên bảo điển lần này đột phá sẽ trải qua lần thứ nhất lột xác khiến cho cả hai nàng đều không thể không coi trọng.

Trong xe của Diệp Vô Thần,

Hắn đang chuẩn bị đột phá tới Tiên Thiên cảnh. Trong người hắn tồn tại ba loại lực lượng khác biệt nên khi đột phá càng khiến khó khăn. Đây cũng là chỗ hại duy nhất khi công đồng tu luyện vài loại công pháp, điều này cũng giống như lão Hắc tu luyện công pháp mang theo hai thuộc tính băng hoả.

Diệp Vô Thần cũng tu luyện hai đại công pháp do chính hắn sáng tạo ra là Kiếm điển và Bỉ Ngạn Bi Ca. Ngoài ra do đạo của hắn là Hư Vô chi đạo là thứ có thể đứng ngang hàng cùng Thiên đạo nên hắn cũng bị hạn chế rất nhiều.

Khi hắn tu luyện thì a Tử bên cạnh cùng với lão Hắc đánh xe bên ngoài mới cảm nhận được sự kinh khủng ra sao. Hai người thật sự đang tự hỏi : Hắn thực sự chỉ có Hậu thiên cảnh tu vi thôi sao?

Mắt trái của hắn một lần nữa tự động kích hoạt, hư vô chi khí từ đó toả ra mang không gian xung quanh 5 trượng phong toả khiến cho a Tử cùng lão Hắc giật mình thán phục không ngớt. Đây là thủ đoạn cao minh tới nhường nào mới có thể làm được như vậy. Ngoài ra bọn hắn còn cảm nhận được trong cái chu vi 5 trượng này không hề có linh khí hay bất kì pháp tắc nào cả như bọn hắn đều bị bài xích ra bên ngoài.

Chưa hết ngạc nhiên, nơi mắt phải của hắn lại tiếp tục mở ra, từ đó bay ra một thanh kiếm gỗ. Thanh kiếm gỗ này nhìn rất bình thường như mấy cây kiếm cho lũ trẻ con hay nghịch ngợm nhưng uy thế trên thanh kiếm khiến cho bọn hắn nằm rạp xuống đất mà không hề có một sức phản kháng nào cả.

Tiếp tục là sau lưng một đoá hoa đỏ như máu hiện ra. Đoá hoa này xuất hiện khiến cho hồn pháp lão Hắc như bị lập tức câu ra ngoài trở thành chất dinh dưỡng cho nó còn a Tử thì sau lưng xuất hiện một đoá hoa cũng giống như thế màu tím nhạt đang hướng về đoá hoa màu máu kia triều bái như là bách điểu triều phượng.

Hai người không biết qua bao lâu thì mới bừng tỉnh lại. Trước mặt vẫn là Diệp Vô Thần ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần, phong thái điềm đạm ung dung như chưa hề có việc gì xảy ra. Không lẽ vừa rồi chỉ là một giấc mơ mà thôi? Nhưng không thể nào giấc mơ lại chân thực như vậy? Cả hai người bọn họ làm sao lại cùng có thể mơ một giấc mơ giống nhau như vậy.

Như biết được điều bọn hắn đang nghĩ, Diệp Vô Thần khẽ nhếch mép cười, giảng:

“Các ngươi không phải mơ. Đấy là sự thật. Có phải hay không rất thất vọng vì đi theo một kẻ chỉ có Hậu thiên cảnh tu vi như ta?”

Nghe hắn nói vậy cả hai người a Tử đều lập tức quỳ một chân xuống đất nói:

“Nô tỳ (lão nô) không dám”

Hắn nhìn bọn họ cười rồi tiếp tục nói:

“Đứng lên đi. Theo ta không cần nhiều quy tắc thế tục như vậy đâu. Bây giờ các ngươi nói xem vừa rồi các ngươi cảm nhận được cái gì?”

“A Tử, ngươi nói trước đi”

“Chủ nhân, ta ngu dốt. Quan sát đoá Bỉ Ngạn khi ngài đột phá, ta chỉ lĩnh ngộ được thức thứ hai của Bỉ Ngạn Bi Ca. Ta đã phụ kì vọng của chủ nhân, xin người trách phạt”

Nói xong đang định quỳ xuống lần nữa thì Diệp Vô Thần đưa tay đỡ nàng dậy. Hắn lắc đầu rồi nhìn nàng nhẹ nhàng nói:

“Không hề, không hề. Ngươi không hề làm ta thất vọng. Ngươi là kẻ thứ hai sau ta tu luyện thành công Bỉ Ngạn Bi Ca, việc ngươi có thể lĩnh hội thức thứ hai nhanh như vậy cũng làm ta rất bất ngờ. Tư chất lĩnh ngộ của ngươi đối với Bỉ Ngạn Bi Ca không hề kém so với kẻ sáng tạo ra môn công pháp này như ta. Ngoài ra ngươi và cả lão Hắc đều không chú ý tới thân thể, tu vi, linh hồn của mình sao?”

Cả hai quan sát xong thì giật mình, mặt mũi tràn đầy không thể tin tưởng. Với lão Hắc, tu vi của hắn tuy chỉ tăng lên nhất trọng nhưng hắn biết nhất trọng của Nguyên Anh cảnh khó ra sao, huống chi là từ lục trọng tiến thất trọng, đây là quá trình biến đổi từ trung kì vào hậu kì mang lại rất to lớn khác biệt giữa hai trọng.

Ngoài ra thân thể của bọn hắn cũng tăng cường hơn vài lần, linh hồn trực tiếp phá cảnh bước vào cấp 50 – tương đương với Nguyên Anh cảnh sơ kỳ. Điều này khiến cho y thuật của hắn cũng được nâng lên một tầm cao mới, càng hơn nữa khi linh hồn tiến cấp 50 thì có thể hoá hình, ly thể công kích đối thủ mà không cần nhờ vào biện pháp đặc thù.

Về phần linh hồn của a Tử tăng lên càng linh khủng, đang từ hơn hai mươi giai thẳng tiến bước vào cấp 40 tương đương với Kết đan cảnh sơ kỳ, vượt qua cả tu vi vừa tấn cấp Tiên Thiên cảnh cửu trọng thiên của nàng. Cường độ linh hồn này cũng khiến cho lão Hắc bên cạnh khiếp sợ không thôi.

Chỉ quan sát một chút chủ nhân đột phá khiến nàng tăng gần 20 cấp độ linh hồn sao. Không bù cho hắn, gần như bị hút mất linh hồn, cái gì cũng không quan sát đến, bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một lần như vậy. Chủ nhân đến cùng là ai mà có thể nghịch thiên như vậy?

“Không cần cùng a Tử ghen tỵ. Nàng cùng ta tu luyện một loại công pháp, hơn nữa thể chất của nàng cũng rất đặc thù, trước kia nếu không phải xảy ra chút vấn đề thì nàng đã trở thành đệ tử của ta rồi.”

Nói xong hắn lại tiếp tục quay sang nhìn a Tử nói:

“A Tử, ba tháng này ngươi cũng ở ôn định cùng làm quen thật tốt với linh hồn cấp 40 đi, trong thời gian ngắn cường độ linh hồn của ngươi sẽ không tăng lên nữa. Lão Hắc cũng sẽ phối hợp ngươi trong vấn đề này. Có thời gian có thể tu luyện một trong hai khúc đàn lúc trước ta đưa ngươi. Hãy nhớ là một trong hai chứ không phải ca hai. Nếu tu luyện xảy ra vấn để một lần nữa ta cũng sẽ không thể giúp ngươi”

A Tử nghiêm túc nghe hắn răn dạy rồi kính cẩn cúi ngươi:

“Nô tỳ đã rõ. Lần này nô tỳ sẽ không lỗ mãng như vậy nữa. Xin chủ nhân yên tâm”

“Nhớ là tốt, hiện tại ngươi thay lão Hắc đánh xe một lát. Ta có việc riêng cần nói với lão Hắc”

“Vâng, thưa chủ nhân”

A Tử lui ra ngoài xe, trong xe chỉ còn lão Hắc mặc áo choàng đen kín mít ngồi đối diện hắn. Hắn mỉm cười nhìn lão Hắc nói:

“Thấy ta đối với ngươi bất công phải không? Không cần ngại, trước mặt ta cứ nói thẳng, ta không trách ngươi”

“Thuộc hạ không dám nghi vấn cách làm của chủ nhân. Người làm vậy đều có nguyên do của mình nên ta không dám nhiều chuyện"

“Có gì mà dám với cả không dám chứ. Nhưng ngươi nói cũng đúng, thật sự ta đều có an bài cho việc tu luyện của các ngươi. Về ngươi, trước ki do tu luyện tàn quyển không trọn vẹn băng hoả thuộc tính công pháp nên khi ta để ngươi bắt đầu tu luyện Băng Hoả Cửu trọng thiên môn này công pháp sẽ cần một thời gian để thích ứng chuyển đổi công pháp. Ngoài ra khi lựa chọn tu luyện hai loại thuộc tính, đặc biệt là hai thuộc tính trái ngược sẽ khiến cho việc tu luyện của ngươi càng chậm chạp hơn bình thường. Nhưng nó cũng có một điểm lợi là so với những kẻ tu luyện đơn thuộc tính sẽ mạnh hơn rất nhiều trừ một số thuộc tính đặc thù.”

“Ngoài ra, ta càng coi trọng hơn việc ngươi là một y sư vì ta cũng là một y sư. Có muốn hay không theo ta học y đạo?”

“Thuộc hạ nguyện ý, rất nguyện ý theo ngài học y đạo”

Hắn không biết được y đạo của Diệp Vô Thần cao bao nhiêu nhưng hắn biết số kẻ có thể sánh cùng Diệp Vô Thần là bao nhiêu. Bệnh của hắn chỉ bằng vài câu đã có thể hời hợt hoá giải thì phải biết trình độ của hắn cao đến mức nào.

Hắn trước kia cũng là một y sư, khi bị như vậy cũng đã đi nhờ các bậc y vương, y thánh ra tay nhưng đều thất bại. Hi vọng sống của hắn cũng rất thấp nói gì tới hoàn toàn trị khỏi.

Hiện tại có một cái đùi to như vậy đưa ra trước mặt cho hắn ôm thì có lý nào lại từ chối cơ chứ. Trừ khi hắn là kẻ ngu.

“A Tử, ngươi cũng vào đây đi, ta có việc nói với các ngươi”

A Tử dừng xe bước vào ngồi xuống bên cạnh lão Hắc đối diện Diệp Vô Thần.

Đợi nàng ngồi xuống xong thì hắn mới bắt đầu nói:

“Hai người các ngươi từ nay không cần gọi ta là chủ nhân của các ngươi. A Tử theo ta học Bỉ Ngạn Bi Ca nhưng lại làm nha hoàn của ta nên ngươi gọi ta là công tử. Còn lão Hắc theo ta học y thuật, bên ngoài ngươi có thể gọi ta là lão sư hoặc cũng có thể như a Tử gọi ta là công tử.”

Nghe vậy hai người đều khom người hô:

“Vâng, thưa công tử (lão sư)”

Diệp Vô Thần tiếp tục nói:

“Các ngươi cũng đã theo ta như vậy ta cũng cho các ngươi biết về thân phận thật của ta. Ta gọi Diệp Vô Thần – có thể các ngươi đã nghe đến qua cái danh như là phế vật của Diệp gia.”

Nói xong hắn bỏ mặt nạ ra trước cái nhìn khiếp sợ của hai kẻ ở đối diện. Bọn hắn tự hỏi rằng: đây là phế vật thì bọn hắn – những kẻ được coi là thiên tài đây sẽ là cái gì. Nhưng ngẫm lại cũng đúng. Diệp Vô Thần không nói ra thì ai mà biết được.

“Vậy thì Ảnh cô nương cùng Tuyết cô nương không lẽ là…”

“Không sai. Là mẫu thân ta Lâm Thiên Tuyết cùng vị hôn thê của ta – Nam Cung Hồng Nhan.”

Nghe vậy a Tử cũng tò mò hỏi:

“Nam Cung Hồng Nhan không phải là nha …”

Nhưng hắn thản nhiên đáp lại:

“Nàng nếu không phải trở thành vị hôn thê của ta thì biết ngươi trở thành thiếp thân nha hoàn của ta thì ngươi chắc chắn sẽ bị đánh chết. Nàng cùng ta cảnh giới tương đương, nhưng thứ nàng am hiểu nhất lại là luyện đan cùng chế phù. Nha đầu đó bình thường thì không sao, nếu sát tâm nổi lên thì trừ phi ta bảo hộ không thì tỷ lệ chết của kẻ đó lên tới 9 thành.”

“Vậy nên các ngươi tốt nhất chỉ có thể bộc lộ thân phận thật trước mặt ta. Ta muốn âm thầm giúp nàng thành lập thế lực của chính mình, nên chỉ đành để các ngươi thay ta ra mặt. Nàng biết các ngươi là thuộc hạ của ta sẽ không làm khó các ngươi nhưng tốt nhất là không để cho nàng biết.”

“Một thời gian nữa khi luyện chế binh khí xong ta sẽ có việc an bài cho lão Hắc. Còn a Tử sẽ theo ta để ta chỉ dạy nàng, hơn nữa nàng có nhiệm vụ quan trọng hơn nữa nên các ngươi cũng không cần so bì. Tốt rồi, lão Hắc ngươi đánh xe đến hoàng thành đi, chúng ta đã chậm hơn so với bọn họ ba ngày rồi đó. Còn a Tử ta mượn tạm chân ngủ một giấc đã. Khi nào đến thì gọi ta tỉnh”

…………..

“Chiến Thiên, Thiên Sát các ngươi cút cho lão tử. Cự tộc ta không chào đón các ngươi”

Đại trưởng lão của Cự Thần nhất tộc thấy bọn hắn tới thì hống to, đôi mắt tràn đầy cừu hận như muốn lao tới xé bọn hắn ra nhưng trong đôi mắt to lớn kia cũng có chút kiêng dè khi nhìn về hai tên kia.

Sau tiếng nói như sấm của Đại trưởng lão thì cũng có một đạo âm cũng vang lên, uy áp càng tăng thêm mấy phần uy thế :

“Chúng ta Thông Thiên đảo hiện tại đang phong đảo, còn xin hai vị di giá khi khác lại tới. Chúng ta sẽ quét dọn giường chiếu tiếp đón hai vị”

Hai đạo thanh âm trục khách từ trong Thông Thiên đảo vang lên khí cho tính khí luôn nóng như Chiến Thiên có chút không chịu được, chiến khí xung quanh hắn khí toàn bộ xung quanh hắn bốc cháy. Trái lại bên kia Thiên Sát với vẻ mặt vô cảm lại nhếch mép cười, trên người hắn toả ra sát khí nồng nặc làm không gian xung quanh như bị đóng băng lại.

Toàn bộ bên trên Thông Thiên đảo Cự tộc đều bị hai luồng uy áp nhắm vào, đại đa số đều nằm rạp xuống dưới đất. Phải đến khi đại năng trong Cự tộc toả ra uy áp bao bọc lại bọn hắn mới cảm thấy chút dễ thở.

“Cự Chiến Thiên, Cự Thiên Bá các ngươi cho rằng ta Chiến Thiên dễ ức hiếp hay là Chiến Điện của ta dễ chọc. Năm xưa lão tử độc thân xông Cự tộc lấy đầu tên con trai không nên thân của ngươi, ngươi không cảm ơn ta thì thôi lại còn hợp Cự tộc tới đánh ta. Có phải hay không nghĩ rằng ta sợ các ngươi sao?”

Chiến Thiên trên người hoàng kim giáp trụ tay cầm Tàng Thiên Phục Long kích chỉ hướng Cự tộc mắng lớn. Bên cạnh hắn, Thiên Sát tiến lên vỗ vai, cười một tiếng rồi nói:

“Ta lần trước đã nói rồi mà ngươi không nghe, lại đi nghe lời tên khốn kiếp kia. Thấy chưa, bọn hắn coi ngươi thành con rùa lần trước chỉ biết chạy trốn rồi. Lão tử bảo ngươi đánh cho chúng một trận nhớ đời thì ngươi không nghe. Thật không hiểu tên kia nói gì mà ngươi lại chỉ giết mỗi tên súc sinh kia cơ chứ. Thế nào, hôm nay cùng ta giết một trận thoải mái. Thấy sao?”

Hắn vừa dứt lời thì trong thiên không đã vọng đến một đạo âm thanh khiến cả Thông Thiên đảo chấn động. Vài lão bất tử trong quan tài cũng lập tức thức tỉnh chống lên hộ đảo đại trận – Cự Thiên Phục ma trận mới khiến ổn định lại:

“Thiên Sát, nói xấu sau lưng ta thế là không tốt đâu. Lần trước là bản tôn không muốn để loạn thế xuất hiện nên mới truyền ý chỉ của mình cho ta để ta nói với Chiến Thiên. Ngươi có ý kiến đi mà tìm hắn lý luận”

Nghe vậy Thiên Sát đành bất lực:

“Lão tử mới không ngu. Hắn mà là kẻ nói lý sao? Chắc chắn lại là ý tưởng của tiểu thiên sứ kia rồi. Đệ Nhất, ngươi đến thì ngươi gọi mấy lão Cự tộc kia dậy chủ trì xem”

Trong chiếc thuyền rách nát truyền ra tiếng gào thét:

“Thiên Sát, ngươi mà dám gọi hai chữ kia một lần nữa lão tử liều mạng với ngươi”

“Được rồi, lần sau ta không gọi ngươi là Đệ Nhất nữa. Mà Đệ Nhất, ngươi đi gọi…”

Chưa dứt lời trong thiên không chiếc thuyền lộ ra lao thẳng về phía Thiên Sát đánh tới:

“Ta liều mạng vơi ngươi”

………..

Muộn nay có thể còn chương nha mn

Hôm qua ốm quá không viết dk hết chương

Mn đọc vui vẻ

Ủng hộ mk bằng 1 like hoặc 1 cmt nha

Bình Luận (0)
Comment