Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chương 620

Chương 620:

 

Lời của Dương Minh Nguyệt làm trong lòng cô hơi căng thẳng: “Hoà Phong đâu rồi?”

 

Dương Minh Nguyệt không biết ai là Hoà Phong, vẻ mặt tò mò ngạc nhiên nhìn cô.

 

Chỉ trong nháy mắt, mắt cô đã lấp lánh ánh nước, nhưng nước mắt còn chưa rơi xuống, Nhan Từ Khuynh đã chậm rãi đi đến: “Anh đang ôm Hoà Phong, để Minh Nguyệt ôm Hạ Ly đến cho em nhìn trước” Bộ dạng anh bình tĩnh, lời nói cũng không có chút sơ hở nào, nhưng chỉ có chính anh mới biết, trong lòng mình đang bất an như thế nào.

 

Nhìn trong lòng anh còn đang ôm một đứa trẻ, Dương Họa Y vui mừng đến phát khóc: “Thật tốt, Hoà Phong vẫn còn ở đây”

 

Không kịp chờ đợi, cô giang hai cánh tay muốn ôm lấy Hòa Phong.

 

Nhan Từ Khuynh tiến lên phía trước, ôm Hoà Phong để vào khuỷu tay của cô: “Cẩn thận một chút”

 

“Vâng” Cô cẩn thận ôm đứa trẻ vào ngực, đôi mắt nhìn chăm chú gương mặt nhỏ của đứa trẻ.

 

Hoà Phong đã tỉnh dậy, mở đôi mắt to tròn nhìn cô, rồi lại lệch ra qua đầu nhìn về phía Dương Minh Nguyệt, dáng vẻ rất ngây thơ.

 

Dương Họa Y ôm đứa trẻ chắc chắn, rồi đưa †ay muốn đụng vào gương mặt nhỏ của đứa trẻ Nhưng đứa trẻ lại bỗng oà khóc.

 

Toàn thân Dương Họa Y bỗng cứng ngắc.

 

Nhan Từ Khuynh vội vàng đem đứa trẻ bế lên, ôm vào trong ngực dỗ dành, chờ khi đứa trẻ không khóc mới thành thục xem xét tình huống, sau đó nói với Họa Y: “Là do dây kéo làm đứa nhỏ không thoải mái, đổi đi là được”

 

Dương Họa Y vẫn giữ nguyên tư thế ôm đứa bé như lúc nấy, sống lưng cô cứng ngắc.

 

Ánh sáng trong mắt cô trở nên mờ dần, cô có thể cảm thấy được đứa bé này không thân với cô.

 

Nhan Hạ Ly là một đứa bé thật nhẫn tâm.

 

Con bé ngủ rất ngon, chiếc miệng trắng nốn cứ phát ra âm thanh chóp chép, thong thong nhổ ra bong bóng, tiếng anh trai khóc thút thít dường như cũng không ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của con bé.

 

Dương Họa Y nhìn con gái, lại nhìn đứa bé trai mà Nhan Từ Khuynh đang ôm, trong lòng thấp thoáng đã nhận ra điều gì đó Ánh mắt của cô dần dần trở nên trống rỗng……

 

Cho đến khi Nhan Từ Khuynh chỉnh đốn đứa bé xong, lại bế đứa bé đến trước mặt Dương Họa Y một lần nữa, dùng đôi mắt sâu thắm ấy nhìn cô một cách bình tĩnh, nói rằng: “Được rồi, em lại bế đi”

 

Cô bây giờ mới hồi phục tinh thần, cẩn thận bế đứa bé vào trong lòng, lại sờ lên gương mặt mềm mại ấm áp của bé, bống nhiên lại nhớ về cái ngày mà toàn thân đứa bé lạnh buốt đó.

 

Cô rất hoảng sợ.

 

May mà Nhan Từ Khuynh nhanh tay nhanh mắt, đỡ đứa bé.

 

Trong lúc Nhan Từ Khuynh cho rằng cô sẽ kích động, thì lại nhận ra cô đang nhìn anh rất bình ĩnh, nói một cách lạnh nhạt: “Xem ra thì anh đã nói đúng, bây giờ em đến bản thân còn không nuôi nổi thì càng không thể nào nuôi được đứa bé”

 

“Họa Y..”

 

“Nhưng em sẽ cố gảng làm một người mẹ tốt, chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ này”

 

Nhan Từ Khuynh lặng lẽ thở dài một hơi Dương Họa Y nhìn mọi thứ xung quanh một cách yếu ớt, nhưng lại không nói gì cả Sức khỏe của Dương Họa Y dần dần tốt hơn Nhan Từ Khuynh mượn bà dì năm đó đã chăm sóc Hà Vi Nhiên khi Hà Vi Nhiên ở cữ từ chỗ của Hà Vi Nhiên, để bà ấy chăm sóc Dương Họa Y.

Bình Luận (0)
Comment