Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 517

“Chuyện đó đã qua từ lâu rồi, anh đừng có nghĩ tới nữa, anh phải nhớ kĩ, lần này do em đứng lên, thế nên mọi chuyện sẽ ngày càng tốt hơn thôi.” Tiêu Mộc Diên nhéo tai Thịnh Trình Việt nói.

Thịnh Trình Việt nghe Tiêu Mộc Diên nói xong, cũng liều mạng mà gật đầu.

Thế là hai người vui vẻ bước vào phòng bếp.

Lưu Mỹ nghe được động tĩnh trong bếp, nhịn không được tò mò, bước tới xem, kết quả nhìn thấy một nam một nữ đang trong phòng bếp ôm ôm ấp ấp: “Giữa thanh thiên bạch nhật, ôm ôm ấp ấp còn ra cái thể thống gì nữa?”

Tiêu Mộc Diên nghe thấy lời này, liền đẩy Thịnh Trình Việt ra, ngại ngùng nói: “Bà ngoại, sao bà lại vào bếp?”

Trong bếp sao lại được coi là thanh thiên bạch nhật chứ? Hơn nữa hai người bọn họ lại là vợ chộng, cho dù ôm ấp cũng có làm sao. Tiêu Mộc Diên ở trong lòng khó chịu nói.

Thịnh Trình Việt bỗng chốc đen mặt.

Bà già này cứ thích làm hỏng chuyện tốt của mình. Anh càng ngày càng giận. Chỉ là anh đã đè cảm xúc này xuống.

“Chúng con định xuống bếp nấu một bữa ngon.” Tiêu Mộc Diên chỉ có thể ngập ngừng giải thích, không ngờ ở trong phòng bếp, cũng có cảm giác đang vụng trộm.

“Làm gì có ai ở trong bếp nấu ăn như các con? Sắp dính cả vào nhau rồi.” Lưu Mỹ lại ác nghiệt nói với bọn họ.

“Con…” Tiêu Mộc Diên vừa muốn giải thích, lại bị Thịnh Trình Việt chắn ở đằng sau.

“Bà ngoại bà đến làm gì vậy ạ?” Thịnh Trình Việt vào thẳng vấn đề.

“Bà nghe thấy trong phòng bếp có động tĩnh, nên vào xem xem.” Lưu Mỹ mất kiên nhẫn nhún nhún vai.

“Vậy giờ bà biết chúng con đang ở trong này nấu cơm rồi, có thể ra ngoài được rồi chứ ạ?” Thịnh Trình Việt mới không thèm tiếc gì, đã thấy rồi, nên anh hạ lệnh đuổi khách luôn.

“Sao cậu có thể nói chuyện với ta như vậy?” Lưu Mỹ thật sự không thích thái độ hiện giờ của Thịnh Trình Việt, liền nói thẳng: “Đừng tưởng trong nhà có vài đồng tiền thối, thì làm gì cũng được, ngoài kia đàn ông tốt hơn cậu còn nhiều lắm.”

“Bà ngoại…” Tiêu Mộc Diên nắm chặt tay.

“Bà…” Thịnh Trình Việt lúc này chỉ muốn xông lên phía trước, nhưng Tiêu Mộc Diên vẫn cứ nắm tay anh, ý bảo anh đừng hành động lỗ mãng.

Thịnh Trình Việt cuối cùng vì Tiêu Mộc Diên mà khổ sở nhịn lại.

“Cậu nhìn ta bằng ánh mắt đó là có ý gì? Không phải là muốn đánh ta đó chứ? Em gái cậu cũng ngang ngược hống hách như vậy, đúng là người một nhà, không khác đi đâu được.” Lưu Mỹ không nuốt cục tức xuống được, vẫn tức giận bừng bừng nói.

Lời này nói thật khó nghe quá.

“Bà ngoại, bà đừng nói nữa.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy nếu Lưu Mỹ mà còn nói nữa, thật sự sẽ kích động đến Thịnh Trình Việt.

Thịnh Trình Việt nếu một khi thật sự phát điên, thì sẽ rất khó xử lý.

“Ta cứ muốn nói đó.” Lưu Mỹ sẽ không chịu thua.

Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình bắt buộc phải nghĩ một cách khác.

Cuối cùng, cô nghĩ ra một cách hay. Thế là mau chóng nói: “Bà ngoại, xin bà giúp con một chuyện. Giúp con đến trường đón bọn trẻ về với.”

“Con bây giờ đang muốn đuổi bà đi, phải không?” Lưu Mỹ lớn tiếng nói.

“Bà ngoại, coi như con xin bà đó, được không?” Tiêu Mộc Diên bây giờ không thể làm lỡ một giây phút nào nữa thế nên cô chỉ có thể liều mạng nói.

Bởi vì cô thấy lửa giận sắp cháy bừng bừng trong mắt Thịnh Trinh Việt rồi.

Giờ cô chỉ có thể liều mạng nháy mắt với Lưu Mỹ, ý bảo bà mau chóng rời đi.

Lưu Mỹ còn định nói tiếp, bởi vì bà cảm thấy trên thế giới này, không thể có người phản đối lại bà được. Bà chắc chắn phải cực lực đấu lại. Cho đến khi bà nhìn thấy chiếc thìa trong tay Thịnh Trình Việt đã bị bóp cong rồi, bà bỗng bị dọa giật mình một cái, sau đó, không dám nói thêm lời nào nữa.

Tiêu Mộc Diên đã chú ý đến tình hình lúc này cô chỉ có thể tạm thời buông tay Thịnh Trình Việt ra, sau đó kéo tay Lưu Mỹ đi ra khỏi bếp.

“Bà ngoại, bây giờ tình hình khẩn cấp, bà đến trường giúp con đón bọn trẻ, trở về chúng ta ăn cơm. Còn lời anh ấy nói vừa nãy, bà đừng để bụng.” Tiêu Mộc Diên giờ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nói như vậy, hy vọng Lưu Mỹ có thể bỏ qua.

Lưu Mỹ bây giờ đã tìm được nước lùi về sau, hắng giọng nói: “Nếu con đã nói như vây, vậy thì bà giúp con lần này. Nhưng bà phải nói rõ cho con biết, sẽ không còn có lần sau đâu.”

Nghe xong, Tiêu Mộc Diên cuối cùng cũng thở phào một hơi: “Vâng bà ngoại, bà đi sớm về sớm nhé.”

Lưu Mỹ nói rồi vội vã ra ngoài. Bà bị cái bộ dạng vừa nãy của Thịnh Trình Việt dọa sợ rồi.

Tiêu Mộc Diên mau chóng quay trở lại, trong bếp, cô thấy mặt Thình Trình Việt đen cả lại. Trong lòng chắc đã bị chọc thương lỗ chỗ. Thực ra cô rất sợ giây sau Thịnh Trình Việt sẽ bùng phát.

Bởi vì cô cảm thấy lần này Lưu Mỹ quá quá đáng, hết lần này đến lần khác thách thức sức chịu đựng của anh, nếu không phải anh thật sự quá thích cô, thì bà đã bị xử lý không xong rồi.

Nhưng bây giờ việc quan trọng nhất của cô là dỗ Thịnh Trình Việt.

Tiêu Mộc Diên chạy tới ôm lấy eo Thịnh Trình Việt từ đằng sau: “Cục cưng nhà chúng ta giận rồi à? Anh quân tử đừng đo lòng tiểu nhân, đừng có tính toán với người già, anh biết là người già rồi thì sẽ thường hay càu nhàu, nói những lời hơi khó nghe.”

“Anh có nói là anh giận à?” Thịnh Trình Việt lạnh mặt nói.

“Được, anh không giận, em biết. Vừa nãy là em hiểu nhầm. Bây giờ chúng ta tiếp tục nấu cơm được chứ? Để bọn trẻ biết chúng ta đã xuống bếp nấu cơm, bọn chúng sẽ rất vui.” Tiêu Mộc Diên chỉ có thể cố gắng phân tán lực chú ý của Thịnh Trình Việt.

“Vậy giờ anh muốn em đền anh thế nào đây?” Cô thấy biểu cảm của Thịnh Trình Việt rất khó coi, chỉ có thể dỗ anh như vậy.

Nói rồi, cô cọ cọ người vào anh.

Thịnh Trình Việt thấy cô hành động như vậy, nhịn không được mà động lòng, vốn dĩ rất giận, nhưng thấy cô như vậy, anh giận không nổi nữa.

Đằng nào cũng đã thế này rồi, hay là anh cứ nắm bắt cơ hội tốt lần này.

“Đây là em nói đấy nhé, em đền cho anh.” Thịnh Trình Việt bắt đầu cười xấu.

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Bình Luận (0)
Comment