Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 375

Nghe được lời của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Thảo An phản bác theo bản năng:

"Không không không, chị dâu, em thấy được là kẻ hèn hạ kia rất vui vẻ, thật ra lúc trước đúng là cô ta có một chân với ba em, chị có từng thấy cha chồng nào sẽ sờ đùi con dâu mình à? Em cảm giác nếu lúc đó em và mẹ em không ở chỗ đó thì bọn họ cần gì phải đợi đến bữa tiệc hôm đó?" Thịnh Thảo An giận dữ nói.

Tiêu Mộc Diên chỉ đứng bên cạnh lắng nghe, im lặng không lên tiếng.

"Chị biết không, từ khi quan hệ của ba em và cái kẻ hèn hạ kia trở nên tốt hơn thì bây giờ ngay cả nhà mình mà ông ấy cũng không trở về. Sau đó em nghe bạn học đang công tác ở công ty địa ốc nói rằng ba em còn mua một ngôi nhà ở khu mới cho cái kẻ hèn hạ kia, mỗi ngày hai người ở bên trong. Nếu như nói lần đầu tiên là bất ngờ, như vậy hiện tại thì sao? Rõ ràng là cô ta tự nguyện." Thịnh Thảo An xúc động dị thường khi nói đến điều này.

Tiêu Mộc Diên nghĩ rằng, có lẽ vì mình không phải là Thịnh Thảo An nên cô không thể hiểu được hành động của cô ta, nhưng hình như cô ta nói cũng có lý.

"Được rồi, trước hết không nên xúc động, tôi mời cô uống nước mát nhé?" Tiêu Mộc Diên nói.

Thịnh Thảo An đang trong lúc nổi giận, nhưng mà dường như cơ bản là Tiêu Mộc Diên cũng không thể hiểu được nỗi đau khổ của cô ta: “Em nói này chị dâu, kẻ đáng khinh kia đang quyến rũ ba em, sau đó lại đến quyến rũ anh trai em, chị có thể tỏ vẻ gì một chút được không?"

Tiêu Mộc Diên cũng không biết nói gì, cô cũng không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với chuyện lần này. Thịnh Thắng vốn ghét cô, cùng lắm chuyện này làm cho cô đáng ghét hơn một chút mà thôi, nhưng về bản chất cũng không khác gì.

"Thảo An, tôi hỏi cô, nếu như ba cô và Tô Anh thật sự đến với nhau, hoặc là Tô Anh và Thịnh Trình Việt thật sự đến với nhau, cô sẽ làm sao?" Cô sẽ không nói rằng bây giờ đầu óc cô rất loạn, trước hết không nói đến chuyện ở trước cửa Thịnh Thế là thật hay giả cũng đã để cô nén giận rất nhiều, vừa rồi ở cửa lại thấy được cảnh tượng như vậy thì tất nhiên cô sẽ ghim Tô Anh vào trong lòng. Nhưng cô không tưởng tượng được là sau này mình sẽ chuẩn bị đối phó với cô ta như thế nào.

Thịnh Thảo An nghe được lời nói của Tiêu Mộc Diên, khinh bỉ cười: “Còn cần phải nói à, chắc chắn phải vạch trần cô ta trước mặt mọi người, nói cho toàn thế giới biết rằng cô ta là một kẻ rất hèn hạ không biết xấu hổ."

"Vậy nếu người khác đều cảm thấy cô ta vô tội thì sao?" Tiêu Mộc Diên nhìn thấy được, vừa rồi khi cô nói liên quan tới mấy chữ "Tổng giám đốc Thịnh Thế", trong mắt Tô Anh có vẻ đau đớn, cô ta vẫn hoàn toàn không cách nào chịu đựng được người khác nói mình như vậy.

Nhưng sau khi nghe được những lời cô ta nói với Thịnh Trình Việt, Tiêu Mộc Diên lại cảm thấy mình cũng không cần thông cảm với cô ta, dù sao một người ngây ngốc như vậy, hình như bị oan ức như thế là điều dễ hiểu.

"Chị dâu, bây giờ chị nói chuyện vì kẻ đáng khinh đó à? Em có nghe lầm không?" Thịnh Thảo An giống như thấy được một Tiêu Mộc Diên giả: “Trước kia, lúc em và anh trai em nói những lời đó, chị quên là chị đã đối xử ngang ngược với em à?"

Lời nói này có vẻ hơi lúng túng, đúng là Tiêu Mộc Diên cảm thấy lúng túng, cô nhìn Thịnh Thảo An và suy nghĩ, thoạt nhìn dáng vẻ lúc trước của Thịnh Thảo An rất si mê Thịnh Trình Việt, mà bây giờ nhìn thử xem... Mở miệng là anh trai em, hoàn toàn là không xem Thịnh Trình Việt là đố tượng yêu mến.

"Lúc này em đang nghĩ cách cho chị đấy!" Thịnh Thảo An nói như thật sự mọi chuyện đều vì Tiêu Mộc Diên vậy.

Nhưng Tiêu Mộc Diên cũng nghe được tin đồn nói Thịnh Thắng vì Tô Anh nên muốn li dị với Âu Liên, có lẽ đây là nguyên nhân làm cho gần đây Thịnh Thảo An vội đến mức giậm chân.

" Ừ, cám ơn cô, bây giờ cũng không còn sớm, con tôi sắp tan học rồi, chúng ta ai về nhà nấy thôi." Tiêu Mộc Diên không muốn trò chuyện nhiều hơn với Thịnh Thảo An nên rời khỏi trước.

"Này, chị đi nhanh như vậy làm gì?" Thịnh Thảo An muốn gọi Tiêu Mộc Diên, nhưng Tiêu Mộc Diên đi quá nhanh, dù giọng cô ta lớn hơn nữa cũng không đến được trong tai Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên không nói dối, lúc này cũng không còn sớm, con cô thật sự sắp tan học.

Nhưng Tiêu Mộc Diên không biết là cô vừa mới rời đi, cô ta lập tức nhận được điện thoại của Thịnh Trình Việt.

"Anh cả, anh có chuyện gì không?"

Bây giờ Thịnh Thảo An cũng trở nên lễ độ hơn rồi, dù sao cô ta còn phải tìm kiếm sự giúp đỡ của đám người Thịnh Trình Việt, lúc này nếu cô ta không ngoan một chút thì mấy người Thịnh Trình Việt muốn đuổi cô ta và mẹ cô ta ra ngoài là một chuyện quá dễ dàng.

Nhưng Thịnh Thảo An lễ phép như vậy làm cho Thịnh Trình Việt cảm thấy mình gọi nhầm điện thoại, anh không xác định hỏi: “Cô là Thịnh Thảo An à?"

Thịnh Thảo An: "..."

Cô lại hỏi một lần nữa: "Anh cả, có chuyện gì không?"

"Cô bây giờ có thể vào Thịnh Thế không?" Thịnh Trình Việt hỏi.

Thịnh Thảo An không hiểu: “Muốn đi vào Thịnh Thế để làm gì?"

"Tôi muốn cô giúp tôi chuyển một ít băng ghi hình." Thịnh Trình Việt suy nghĩ, cho dù bây giờ Thịnh Thảo An không được Thịnh Thắng yêu thích, nhưng dù sao Thịnh Thắng cũng sẽ không làm gì với đứa con gái này mới đúng.

"Được, nhưng anh cả, anh phải biết rằng từ trước đến nay em không làm việc miễn phí giúp nhà người khác." Thịnh Thảo An nói.

"Ba tháng." Thịnh Trình Việt trả lời.

Thịnh Thảo An khẽ run, đúng là cô ta muốn Thịnh Trình Việt giúp cô ta đuổi nhà họ Tô ra khỏi Thịnh Thế, vậy Thịnh Trình Việt nói thời gian chắc là thời gian giúp cô ta đạt được mục đích nhỉ? Nhưng lúc cô không xác định được, chuẩn bị hỏi lại thì Thịnh Trình Việt lại lên tiếng.

"Ba tháng, tôi sẽ để cho Thịnh Thế lại như lúc đầu."

Thịnh Thảo An nghe như vậy thì yên tâm, nếu như lúc đầu Thịnh Trình Việt không làm được như lời đã nói thì chắc mình cũng coi thường người này.

Kết quả, bọn họ đạt thành quan hệ hợp tác dễ dàng như vậy.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Thịnh Thảo An xong, Thịnh Trình Việt lại gọi một cú điện thoại cho Lâm Phong.

"Anh Việt, đúng là Tô Anh đuổi hết cấp dưới của anh lúc trước rồi xếp vào toàn là người nhà họ Tô."

"Vậy lúc này tình hình của nhà họ Tô ra sao?"

"Bây giờ, phần lớn những người đáng tin của nhà họ Tô đều đến Thịnh Thế, lúc này có thể nói Tô Thị đã trống rỗng."

"Tôi để cậu sắp xếp mấy người, cậu đã sắp xếp xong chưa?"

"Đã sắp xếp xong xuôi, trong mấy ngày gần đây bọn họ sẽ đến Tô Thị xin việc."

Sau khi nghe được câu trả lời của Lâm Phong, Thịnh Trình Việt lộ ra nụ cười tỏ vẻ sáng tỏ trong lòng. Anh cúp điện thoại, bỏ vào trong túi quần.

Từ chỗ không cao này, anh ngắm nhìn phương xa, dù Thịnh Thế hay Tô Thị đều là tình thế bắt buộc.

Sau khi bị thua thiệt ở chỗ Thịnh Trình Việt, lúc Tô Anh trở lại Thịnh Thế lập tức cách chức một số lượng lớn nhóm người của Thịnh Trình Việt lúc trước.

Thịnh Thắng hơi không vui khi nhìn thấy những thứ này, ông ta nói: "Tiểu Anh, những người này là sao?"

Tô Anh nhìn Thịnh Thắng rồi lộ ra một nụ cười quyến rũ, đầu ngón tay cô ta nhẹ nhàng chạm vào cằm Thịnh Thắng, mặt cô ta đầy vẻ vô tội nói:

"Những người này đều nói cháu dựa vào chú mới được đến đây, điều này làm cháu rất không vui.”
Bình Luận (0)
Comment