Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 751

CHƯƠNG 751 CÁI TÁT

“Chúng tôi muốn đi đâu chưa đến lượt cậu quản, cậu có nghe câu chó khôn không sủa bậy chưa?” An Sâm nói chuyện vẫn lạnh lùng như vậy, tuy đang ngồi xe lăn nhưng trông anh vẫn rất có uy.

“Anh hai, em thật sự không ngờ dù ngồi xe lăn nhưng anh vẫn còn lớn lối như vậy, xem ra em đúng là lo thừa rồi. Em cứ tưởng phải ngồi xe lăn, anh sẽ đòi sống đòi chết chứ, không ngờ anh lại thoải mái như vậy? Hay là vì có người đẹp đây an ủi? Thôi em không ở đây quấy rầy hai người nữa, có điều cả hai nhớ tối nay phải về đấy, ba đợi hai người về ăn cơm.”

An Tiêu nói bóng gió xong liền thản nhiên quay đi, sải bước đi vào biệt thự nhà họ An.

Tiêu Mộc Diên thấy vậy liền nơm nớp lo sợ, bởi vì cô thật sự không đoán được rốt cuộc trong đầu An Tiêu đang suy tính chuyện quái quỷ gì nữa, vừa rồi anh ta còn tỏ vẻ lo lắng, dặn đi dặn lại không được nhắc đến chuyện ngồi xe lăn trước mặt An Sâm vậy mà giờ anh ta lại nhắc đến chuyện ấy với giọng điệu châm chọc, cách chung sống của hai anh em này đúng là kỳ quái.

“Từ nhỏ nó đã ăn nói khó nghe như vậy rồi, miệng chó không thể mọc nổi ngà voi nên không cần phải để ý đến lời nói của nó làm gì. Giờ chúng ta hãy lập tức xuất phát đi tìm Thịnh Trình Việt thôi.”

Sau một lúc trầm ngâm, Tiêu Mộc Diên đang định mở miệng an ủi An Sâm, nào ngờ lại được anh an ủi ngược lại.

Nhưng vừa đi được mấy bước, cô đột nhiên khựng lại.

“Có chuyện gì vậy? Có phải em khó khịu ở đâu không? Có cần anh đưa em đi khám bác sĩ không?” Phát hiện Tiêu Mộc Diên không bình thường An Sâm lập tức hỏi han, vẻ mặt lo lắng.

“Hay để hôm khác hãy đi tìm anh ấy vậy.” Bởi vì Tiêu Mộc Diên thực sự không muốn một người ngồi xe lăn như An Sâm phải bôn ba khắp nơi cùng cô.

Thêm vào đó, lúc này đây rốt cuộc cô cũng hiểu được những lời vừa rồi của An Tiêu thực chất là đang nhắc nhở cô rằng, An Sâm là một người tàn tật.

“Chẳng phải chúng ta đã thống nhất rồi sao? Sao em đột nhiên lại đổi ý?” An Sâm ngờ vực.

“Bởi vì tự nhiên em thấy đói bụng, muốn ăn no rồi nghỉ ngơi một chút. Gần đây em thấy mệt mỏi quá, huống hồ anh ấy đã không còn là người quan trọng nữa nên chuyện đó nói lúc nào mà chẳng được, em biết hiện tại, anh rất quan tâm đ ến chuyện giữa em và anh ấy, em sẽ nói rõ với anh ấy mọi chuyện nhưng chưa phải bây giờ. Bây giờ chuyện quan trọng hơn hết chính là anh phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Tiêu Mộc Diên nói một thôi một hồi không cho An Sâm cơ hội để phản bác.

Tối hôm đó, Tiêu Mộc Diên chờ An Sâm ngủ say rồi mới lén ra khỏi biệt thự, nhưng cô không ngờ mình lại có thể lẻn ra ngoài trót lọt như vậy. Hình như người giúp việc không thèm để ý đến cô, xem cô như người vô hình, làm cho cô có cảm giác như người ta cố ý thả cô đi vậy.

Quả nhiên, Tiêu Mộc Diên vừa đi tới cổng biệt thự liền nhìn thấy một bóng người đang chờ sẵn ở đó. Cô tiến lại gần thì thấy hóa ra là An Tiêu.

“Sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây?” Tiêu Mộc Diên tuy đã chuẩn bị tinh thần bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta bắt trở lại nhưng vẫn giật mình khi nhìn thấy An Tiêu.

“Chị dâu tương lai của tôi ơi, thật ra chị không cần phải lo lắng như vậy đâu. Tôi chẳng qua chỉ muốn bảo đảm an toàn cho chị thôi, sẽ không an toàn khi để một cô gái ra ngoài lúc nửa đêm.” An Tiêu làm ra vẻ quan tâm chu đáo khiến Tiêu Mộc Diên suýt chút nữa thì tin vào những lời anh ta nói.

Nhưng An Tiêu làm sao có thể tốt bụng như vậy?

“Anh đừng quanh co những chuyện vô nghĩa nữa, nói thẳng vào vấn đề đi. Anh muốn đuổi tôi đi hay muốn bắt tôi về?” Tiêu Mộc Diên rất thẳng thắn.

An Tiêu cũng cười khẩy đáp: “Chị dâu tương lai của tôi này, tôi biết hiện tại cô muốn chạy ra ngoài tìm gã đàn ông đó nhưng trước tiên, ba tôi có mấy lời muốn nói với cô.”

“Ba của anh muốn nói chuyện với tôi?” Tiêu Mộc Diên nửa tin nửa ngờ nhắc lại.

An Tiêu cũng bất đắc dĩ nhún vai: “Lẽ nào lời nói của tôi không đáng tin đến vậy sao? Tại sao ai cũng không tin những gì tôi nói nhỉ? Có điều, như vậy cũng chẳng sao, dù gì tôi cũng quen rồi. Bây giờ tôi phải dẫn cô đi gặp ba tôi, tốt hơn hết cô hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt, bởi vì ba tôi không thân thiện như tôi đâu.”

Nhớ tới An Sở Hùng, Tiêu Mộc Diên lập tức rùng mình, ông ta không phải là người hòa nhã, việc đó cô cũng biết được phần nào khi còn ở bệnh viện, vẻ mặt cáu kỉnh đó vẫn còn in sâu trong trí nhớ của cô.

“Chị dâu tương lai, tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Không biết chị muốn tôi dùng biện pháp thô lỗ hay là thân thiện đây?” An Tiêu nói đến đây liền xắn tay áo làm bộ như muốn đánh lộn.

“Không cần phải động tay động chân đâu. Tôi sẽ theo anh đi gặp ba anh.” Tiêu Mộc Diên cũng biết lần này mình chạy không thoát. Cho nên hiện tại cô cũng chỉ có thể đối mặt mà thôi, cô đành đi theo An Tiêu, đường hoàng đi vào phòng làm việc của An Sở Hùng.

“Ba, con đã đưa cô tấy tới.” An Tiêu cung kính nói với An Sở Hùng.

Tiêu Mộc Diên thì hơi bất ngờ khi thấy dáng vẻ của An Tiêu, bởi vì An Tiêu hoàn toàn biến thành một người khác khi đứng trước mặt An Sở Hùng. Những điệu bộ, cử chỉ cà lơ phất phơ đã hoàn toàn biến mất không còn chút nào thay vào đó là một anh chàng lịch sự, lễ độ. Sự thay đổi này đúng là quá bất ngờ.

“Ừ, con đi ra được rồi.” An Sở Hùng đang đứng trước cửa sổ, quay lưng lại với Tiêu Mộc Diên và An Tiêu.

An Tiêu chỉ vâng một tiếng rồi đi ra, tuy nhiên lúc đi ra còn tranh thủ làm mặt xấu với cô.

An Tiêu đi rồi, bầu không khí trong phòng liền trở nên tĩnh mịch.

Tiêu Mộc Diên ngay cả thở mạnh cũng không dám, bởi vì cô thực sự rất sợ đắc tội với người cha đã luống tuổi này của An Sâm. Huống chi vốn dĩ trong chuyện này cô chính là người đuối lý trước, là cô đã mắc nợ nhà họ cho nên cô lại càng không dám lên tiếng.

“Tôi nghe thằng Tiêu nhà tôi nói rằng cô trông vậy nhưng là một người ăn nói rất sắc sảo.” An Sở Hùng nói xong liền chậm rãi đi tới trước mặt cô.

“Tôi…” Tiêu Mộc Diên khẽ ngẩng đầu lên muốn nhìn thẳng vào mắt ông ta nhưng kết quả lại là không kịp đề phòng thì đã bị giáng một cái tát vào má.

Mặt cô đau nhói nhưng không dám kêu r3n nửa tiếng.

Bình Luận (0)
Comment