Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 521

CHƯƠNG 521: MÓN ĂN ĐEN SÌ

“Sao các con lại chạy ra đây?” Thịnh Trình Việt vốn muốn đi tản bộ một chút, nhưng không ngờ mấy đứa nhóc lại đi theo mình. Lẽ nào lúc nãy bên trong xảy ra chuyện lớn kinh thiên động địa gì rồi sao?

Thịnh Trình Việt nhanh chóng đi theo mấy đứa nhóc.

Nguyệt Nguyệt trước tiên ôm lấy chân của Thịnh Trình Việt, sau đó làm nũng: “Ba ơi, chúng con xin lỗi ba.”

“Xin lỗi?” Thịnh Trình Việt lúc này cảm thấy có chút mơ hồ, anh quỳ xuống, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu Nguyệt Nguyệt, trên mặt lộ ra nụ cười chiều chuộng.

“Ba, chúng con cũng phải xin lỗi ba.”

Thịnh Tuấn Hạo và Tiêu Viễn Đan cùng nói những lời kỳ lạ với Thịnh Trình Việt. Hai đứa nhóc nghiêm túc cúi đầu trước Thịnh Trình Việt.

“Tại sao mấy đứa đột nhiên xin lỗi ba?” Thịnh Trình Việt thật sự có cảm giác sợ hãi.

Lẽ nào anh làm chuyện có lỗi gì với mấy đứa nhóc này sao?

“Ba, chúng con xin lỗi ba về chuyện vừa xảy ra.” Viễn Đan đứng ra giải thích, dù sao lúc đó cũng là cậu ruồng bỏ ba mình.

“Cho nên mấy đứa cho rằng ba đi ra đây là vì giận mấy đứa?” Lúc này Thịnh Trình Việt thật sự cảm thấy mấy đứa nhóc này quá đáng yêu rồi.

“Lẽ nào không phải sao?” Thịnh Tuấn Hạo trên mặt hiện rõ dấu hỏi to đùng.

Thịnh Trình Việt tò mò nhìn thấy đứa nhóc: “Mấy đứa đều chạy ra đây, để lại mẹ một mình à?”

“Là mẹ bảo chúng con ra an ủi ba.” Nguyệt Nguyệt nói xong mới nhận ra bản thân lỡ lời, vội vàng dùng tay bịt miệng mình lại.

“Là mẹ bảo mấy đứa ra đây an ủi ba sao?” Thịnh Trình Việt đặc biệt nhấn mạnh từ ‘an ủi’. Vừa nghĩ đến đây là sự dụng tâm của Diên Diên, anh liền cảm thấy rất vui: “Vậy mấy đứa định an ủi ba như này sao?”

“Ba, chúng ta có thể đến khu vui chơi. Sau khi đó, ba nhất định sẽ rất vui.” Nguyệt Nguyệt cố gắng chớp mắt, sau đó nói với Thịnh Trình Việt.

“Đứa trẻ ngốc, con nói ngược rồi?” Thịnh Trình Việt bế cả người Nguyệt Nguyệt lên: “Nhưng mà bây giờ chắc mẹ đang đợi chúng ta vào ăn cơm rồi.”

Lúc mà Thịnh Trình Việt muốn dẫn mấy đứa nhóc về nhà, Viễn Đan đột nhiên dừng bước: “Ba, ba thật sự không giận chúng con sao?”

“Đúng vậy ngốc à, mấy đứa đều là bảo bối của ba, sao ba nỡ giận mấy đứa chứ?” Thịnh Trình Việt cười như không có gì. Về điểm này mấy đứa nhóc này rất giống với Diên Diên.

“Trẻ con không nên nghĩ linh tinh, ba chỉ là muốn đi dạo một chút thôi, nhanh chóng về tìm mẹ đi, không thì mẹ sẽ nói là chúng ta bỏ mặc mẹ.” Thịnh Trình Việt dùng giọng điệu trêu đùa nói với mấy đứa nhóc.

Thịnh Trình Việt dẫn mấy đứa trẻ trở về nhà.

Lúc này Tiêu Mộc Diên đã bày sẵn các món ăn lên bàn. Nhìn Thịnh Trình Việt dẫn mấy đứa nhóc về nhà, gương mặt ai cũng đang cười ngọt ngào, cô cảm thấy vô cùng vui mừng và hạnh phúc.

Thịnh Trình Việt bế Nguyệt Nguyệt thì thầm vài câu, sau đó thả cô bé xuống đất.

Nguyệt Nguyệt không nói gì xông lên phía trước, sau đó chưa để Tiêu Mộc Diên kịp làm gì, cô liền cảm thấy mông mình bị Nguyệt Nguyệt đánh mấy cái.

“Con…” Tiêu Mộc Diên lộ ra bộ dạng hung ác, trừng mắt nhìn Nguyệt Nguyệt.

Đứa nhóc này, từ lúc nào trở nên nghịch ngợm như vậy? Ăn gan hùm rồi sao?

Nguyệt Nguyệt thật sự bị khí thế của Tiêu Mộc Diên dọa sợ, nhưng sau khi cô bé quay đầu nhìn Thịnh Trình Việt, lập tức lại khôi phục dáng vẻ không sợ trời cũng chẳng sợ đất.

Tiêu Mộc Diên trong chốc lát liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, hóa ra là có người chống lưng cho cô bé.

“Nguyệt Nguyệt, bây giờ mẹ cho con một cơ hội nói thật! Nếu không, mẹ sẽ tức giận. Nếu mẹ tức giận, mẹ sẽ không thèm quan tâm con nữa.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy bây giờ phải dùng tuyệt chiêu của mình.

“Đó đều là ba dạy con. Mẹ, mẹ đừng không quan tâm con.” Nguyệt Nguyệt lập tức đạp ầm ầm lên mặt đất.

Nhìn thấy Nguyệt Nguyệt lo lắng như sắp khóc đến nơi, Tiêu Mộc Diên cảm thấy không nên trêu con bé nữa: “Lúc nãy mẹ chỉ đùa với con thôi, con không cần phải để ý, sao mẹ có thể không quan tâm con cơ chứ.”

“Vậy lúc nào mẹ mới có thời gian đưa con đi chơi?” Nguyệt Nguyệt lúc này sống chết dán chặt vào trong lòng Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên nghĩ một chút, sau đó nói: “Hình như mai là chủ nhật, mẹ cũng không có việc gì, hay là mẹ dẫn con đi chơi.”

Cô cũng cảm thấy rất lâu rồi cô không đi chơi cùng con. Ngày mai có thể là một cơ hội tốt.

Viễn Đan lúc này lại kinh ngạc mở to miệng.

Thịnh Tuấn Hạo dùng tay vỗ mặt mình, sau đó lộ ra biểu tình không còn cách nào khác.

Tiêu Mộc Diên cũng nhận ra sự khác lạ của Viễn Đan và Thịnh Tuấn Hạo, cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó hỏi: “Sao mẹ cảm thấy hình như các con không vui lắm? Hay là ngày mai các con có dự định gì khác?”

Cô biết bản thân không được xem thường mấy đứa nhóc này.

“Mẹ, mẹ nói muốn dẫn chúng con đi chơi.” Nguyệt Nguyệt hoàn toàn quên mất lời hứa với Lưu Mỹ. Cho nên bây giờ cô bé cố gắng kéo tay Tiêu Mộc Diên, làm nũng nói.

“Việc mẹ đồng ý với con thì nhất định sẽ làm, bây giờ chúng ta mau chóng ăn cơm đã.” Tiêu Mộc Diên nói xong, liền kéo mấy đứa nhóc vào bàn ăn: “Nhanh chóng thử tay nghề của ba mẹ đi.”

Viễn Đan vừa ngồi xuống đã nhìn thấy một đ ĩa đồ ăn đen sì, lập tức bị dọa sợ đến mức lùi ra sau. Cậu thật sự nghi ngờ thứ trước mặt không phải là đồ ăn được!

“Mẹ, cái thứ đen sì này là gì?” Nguyệt Nguyệt cau mày chỉ vào đ ĩa thức ăn.

Thịnh Tuấn Hạo bây giờ cũng thở dài, hóa ra cái mùi như lên men mà lúc nãy cậu ngửi thấy chính là từ đ ĩa đồ ăn trước mặt.

“Các con đừng thấy vẻ ngoài nó không được đẹp, thực ra rất ngon đó, mẹ đã nếm thử rồi, đây là món ăn ba các con làm dưới sự hướng dẫn của mẹ.” Tiêu Mộc Diên vỗ ngực nói.

Mấy đứa nhóc đồng thời lộ ra bộ mặt ruồng bỏ, cuối cùng dưới sự áp bức của Tiêu Mộc Diên vẫn phải động đũa gắp đ ĩa thức ăn đó.

Nguyệt Nguyệt vừa cắn một miếng, thật sự rất muốn nhổ ngay ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment