Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 461

Chương 461

“Nhưng mà…” Cố Gia Huy có chút khó xử nói: “Anh chưa từng ngồi xe khách như vậy.”

Lần trước đi Hòa Thiên là tập đoàn bao trọn xe của đoàn du lịch, xe là loại mới cóng sạch sẽ.

Xe khách chở khách thì không giống vậy, lộn xộn người đến người đi, hơn nữa còn có phòng vệ sinh công cộng nồng mùi khó chịu.

Dù sao anh cũng chưa ngồi xe như thế bao giờ, nên có chút không quen. Nhưng Hứa Minh Tâm đã nói vậy anh chỉ đành phải theo cô lên xe.

Vừa lên xe liền có người một bên thu tiền một bên phát nước suối và đồ ăn.

“Nhìn xem, phục vụ tốt biết bao nhiêu.”

“Em quá dễ thỏa mãn.”

“Anh có biết cái gọi là Lấy đủ làm vui’ không hả? Những thứ này giữ lại, lát nữa có đói thì có thể ăn lót dạ.”

Cô đem đồ bỏ vào túi xách, sau đó trả tiền, xe khách bắt đầu chạy.

Trên xe rất nhiều người, còn có một cặp vợ chồng dẫn theo con nhỏ.

Đứa trẻ hình như vì bệnh quấy mà cứ khóc không ngừng, ồn ào khiến người trên xe đều không thể ngủ nổi.

Người mẹ áy náy nói xin lỗi, nói đứa bé bị bệnh phải đưa lên thành phố khám đã mấy ngày nhưng vẫn không có tiến triển, nói là bị phải vía, chỉ có thể dùng vài phương thức dân gian mới trị được.

“Bị phải vía là sao?”

Cố Gia Huy tò mò hỏi.

“Chính là con nít đụng phải vài thứ không được tốt nên bị bệnh. Nghe nói phải mời mấy kỳ nhân dị sĩ về trị, nói chung là rất đáng sợ.”

Hứa Minh Tâm có chút run rẩy, cảm thấy da gà nổi đầy người.

Cố Gia Huy nhàn nhạt liếc về đôi vợ chồng phía đối diện, cũng không nói thêm gì.

Ban đầu mọi người còn có thể thông cảm, nhưng thời gian càng qua không khỏi bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Hứa Minh Tâm có chút say xe, vốn định lên xe sẽ ngủ một giấc thật ngon nào ngờ lại huyên náo không yên như này.

Này lẽ nào chính là một đường ngồi nhưng rốt cuộc cũng như đang đứng?

Đôi vợ chồng thay nhau nói xin lỗi, thậm chí còn đem đồ ăn trong túi phân chia cho mọi người.

Hứa Minh Tâm còn được chia cho một bịch mì ăn liền.

“Sắp tới trạm dừng chân chưa?”

“Để em xem bản đồ thử”

Hứa Minh Tâm nhìn thử thì phát hiện chỉ còn hai mươi phút nữa.

“Ngủ một lát đi, đến trạm dừng anh gọi em.”

Anh liếc nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó soạn một tin nhắn ngắn cho Khương Tuấn.

Bình Luận (0)
Comment