Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1602

Chương 1602

“Thời ông bớt bớt lại đi cho tôi nhớ, tại vì lúc đó nhìn ông xấu nhất nên tôi mới có ấn tượng sâu sắc với ông thôi. Chứ giờ ông đừng có mà mó nha.“

Hai người họ trò chuyện với nhau câu được câu mất nhưng ông lão luôn biết cách nói chuyện dí dỏm khiến bà lão cứ cười mãi không thôi làm lộ ra cả hàm răng đã bị rung gần hết.

Hứa Minh Tâm và Cố Gia Huy cũng đi theo họ như hai kẻ đang bám theo đuôi vậy. Hai vợ chồng giả đi chậm thì họ cũng đi chậm, hai vợ chồng già đi nhanh thì họ cũng đi nhanh, mà hai vợ chồng giả dừng lại thì họ cũng dừng lại. Trong ảnh chiều tà của hoàng hôn, hai cái bóng của ông bà lão trải dài về phía sau.

Hứa Minh Tâm đạp lên cái bóng của bà lão ở phía trước mặt cô rồi hỏi Cố Gia Huy với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc: “Cố Gia Huy, anh nhìn xem có phải em đang đạp lên bóng dáng của hạnh phúc không?”

“Ừ, cho nên nhất định chúng ta phải sống thật hạnh phúc”

“Đúng vậy, hạnh phúc vẫn luôn ở ngay trước mắt của chúng ta. Đời người ngắn ngủi như vậy thì tại sao chúng ta lại không biết tận hưởng niềm hạnh phúc mà sống chứ? Thật ra chuyện của bố mẹ nuôi đối với cả hai chúng ta đều là chuyện buồn. Ai cũng hiểu được điều đó, chẳng qua là không ai nói ra mà thôi”

Để có được hạnh phúc thì chúng ta cũng cần phải trả giá mới có được. Nhưng chúng ta không the vi sợ hãi sự nguy hiểm, sợ hãi nỗi đau thương mắtrốn tránh nó được. Cố Gia Huy à, anh không cần lo lắng cho em đâu, bất luận sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì em cũng sẽ không hối hận vì đã yêu anh. Trước đây, bây giờ và cho đến sau này khi em già nua bệnh tật mà chết đi thì em vẫn sẽ không hối hận. Hứa Minh Tâm nghiêng đầu qua nhìn Cố Gia Huy bằng ánh mắt dịu dàng nhất có thể rồi nói với anh những lời nói vô cùng tình tứ xuất phát từ tận đáy lòng của cô.

“Anh và em không sinh cùng ngày cùng giờ nhưng sau này khi chúng ta mất đi thì nhất định sẽ phải chốn cùng nhau. Anh sẽ không giống như anh hai của anh đã bỏ lại Thanh Vân. Anh cũng sẽ không giống như Thẩm Thanh đã bỏ lại Ngôn Dương, em có hiểu không?”

“Da.”

Hứa Minh Tâm gật đầu rồi nở một nụ cười tươi rói nhìn qua Cố Gia Huy.

Đúng lúc đó thì ông lão kia đi tới nói: “Hai cô cậu ả, không biết hai người có thể giúp tôi một chuyện được không? Vì lúc nãy chúng tôi đi ra ngoài với quả nên không đem theo tiền, lớp trẻ bây giờ chỉ cần quẹt điện thoại là có thể trả tiền được rồi mà tôi thì lại không biết làm như thế. Vậy cô cậu có thể cho tôi mượn mười ngàn để mua kem cho vợ tôi ăn được hông? Tự nhiên bà ấy lại đòi ăn kem nên tôi đành chiều ý vậy. Đợi lát nữa con của tôi đến vẽ trả lại tiền cho cô cậu được không?”

Chỉ có mười ngàn thôi mà, chỉ là chuyện nhà a Hữa Minh Tâm nói rồi lấy ra mười ngắn cho ông lão.

Ông lão nhận tiền xong liền chậm rãi đẩy xe lần đưa bà lão đến quán ăn ven đường mua kem rồi bóng từng thìa từng thìa kem cho bà ta ăn.

Vì bà lão đã rụng hết răng nên không ăn được những đồ lạnh như kem hay đá. Ông lão vừa bón cho bà lão được vài thìa thi không cho bà ta ăn nữa.

“Cái ông này, tôi còn chưa hà.”

“Thôi không cho bà ăn nữa, lạnh lắm, không tốt cho sức khỏe đâu.”

Bà lão liền tỏ vẻ giận dỗi khiến ông lão phải làm hòa.

“Được rồi, ngày mai trước khi đi ra ngoài tôi sẽ đem theo tiền để lại có thể mua kem cho bà ăn. Ngày nào chúng ta cũng sẽ mua kem nhưng bà chỉ được ăn một chút thôi, không được ăn nhiều đầu. Có được không?”

“Ai mà thèm chứ” Bà lão vẫn còn giận không thèm làm hoa.

Nhưng ông lão không hề tức giận mà trên gương mất giá mua đầy nếp nhận đó vẫn nó ra một nụ cưới tưới rồi, nụ cười ấy rất chân thành tha thiết như chứa đựng tình thương vô bờ bến của ông lão dành cho bà.

Lát sau con trai của ông bà lão đến trả tiền cho hai người Cố Gia Huy và Hứa Minh Tâm. Hai người họ không thể không nhận lại tiền vì thái độ của ông lão rất cương quyết, ông ta không muốn lấy không mười ngàn của hai người.

Bình Luận (0)
Comment