Võ Nghịch Cửu Thiên (Tiểu Tiên Dịch)

Chương 2 - Ngũ Hành Chân Nguyên Quyết

•Võ Nghịch Cửu Thiên

•Giang Hồ Tái Kiến

•2,309 Chữ

•19:16 28/07/2019

Tại phòng nghị sự của Cổ gia.

Gia chủ Cổ gia, Cổ Thương Khung, Cổ Thương Phong cùng vài vị trưởng lão đang đàm luận việc gì, mọi người trong phòng thể hiện vẻ mặt khó coi, cũng là sự kiện Cổ Mộc làm thần sắc mọi người biến đổi khác nhau.

“Cổ Thương Kiệt, chớ có khinh người quá đáng!” Cổ Thương Phong nhoài người đứng lên, vỗ bàn cả giận nói: “Hắn vẫn chỉ là một đứa nhỏ, tuy rằng kinh mạch không thông, nhưng tốt xấu cũng là huyết mạch của Cổ gia ta !”

Phòng nghị sự bổng chốc yên lặng lên, bên cạnh mấy người trưởng lão đều bị kinh ngạc nhìn Cổ Thương Phong, đây chính là phòng nghị sự, hơn nữa dưới sự chủ trì của gia chủ mà dám làm ra cử chỉ như vậy, thật đúng là làm cho bọn họ phải lau mắt mà nhìn.

Ở giữa chỗ ngồi, gia chủ Cổ Thương Khung, hạc phát hồng nhan, đôi lông mày kiếm nhíu lại, một cổ thượng vị khí thế được hun đúc do nắm quyền lâu năm hiển lộ ra, chỉ thấy hắn nhíu mày không nói gì, hiển nhiên là đối với sự lớn tiếng ồn ào của Cổ Thương Phong cảm thấy thật sự không hài lòng.

Cổ Thương Kiệt liếc mắt nhìn nhìn Cổ Thương Phong, hừ lạnh hai tiếng nói: “Cổ gia chúng ta ở Bàn Thạch Thành kiến tộc trăm năm, chưa bao giờ có việc để cho một phế nhân ăn không ngồi rồi, huống hồ lão hủ chỉ là kiến nghị cho hắn đi Táng Long Sơn mộc tràng trông coi, cái này thì có gì mà phải nói là khi dễ hắn?”

Cổ Thương Kiệt lão giả so với Cổ Thương Phong tuổi tác cao hơn, nhìn gương mặt lại so với lão gia chủ trẻ hơn nhiều. Nhìn con mắt nhỏ nhiếp lại kéo dài thành một tia, rõ ràng không phải loại người thiện nam tánh nữ gì.

“Ai không biết Táng Long Sơn nạn trộm cướp hung hăng ngang ngược, để một đứa trẻ không có võ đạo căn cơ ném đến chân núi, như thế này không phải là để hắn đi chịu chết sao?” Cổ Thương Phong nhìn nhìn gia chủ Cổ Thương Khung đang nhíu mày, biết chính mình vừa rồi có hơi xúc động lỗ mãng, khẩu khí cũng tựa như nhẹ hơn một chút.

“Nếu thân là người Cổ Gia nên có nhận thức vì lợi ích gia tộc mà hy sinh! Cho hắn đi làm giám sát đã xem như nhân từ rồi, chẳng lẽ còn muốn đem hắn cung phụng nuôi dưỡng, để hắn ăn không ngồi rồi cả đời?” Cổ Thương Kiệt lời nói sắc bén, trực tiếp lấy lợi ích của gia tộc đem ra làm lí do. “Dù sao đi nữa thì, Trảm Long Trại đó chúng ta mỗi năm đều có liên hệ, như thế nào lại đi đối phó với một cái phế nhân?”

Cổ Thương Phong nhất thời nghẹn lời, lợi ích của gia tộc cao hơn hết thảy đây là điều thứ nhất của tộc quy, hắn vô pháp chối cải.

Gia chủ Cổ Thương Khung hiển nhiên rõ ràng Cổ Thương Phong suốt ngày chỉ biết tu luyện không thể nào là đối thủ của lão già gian xảo Cổ Thương Kiệt, vì thế trầm giọng nói:” Chuyện này chờ khi thân thể Cổ Mộc khôi phục hãy nhắc lại, hiện tại không có việc khác thì giải tán đi.”

Cổ Thương Phong nghe vậy khuôn mặt căng chặt cũng buông lỏng, xem ra Cổ Thương Khung vẫn là ủng hộ chính mình. Mà Cổ Thương Kiệt lại không chịu bỏ qua, vội vàng bước theo chắp tay thi lễ nói: “Gia chủ……”

Nhưng lời còn không có nói xong, lại bị Cổ Thương Khung đánh gãy: “Thương kiệt à, ngươi vẫn luôn xử lý mọi việc trong ngoài gia tộc, việc nhỏ này thì không cần để ngươi lao tâm lao lực.” Dứt lời cũng không quay đầu lại, rời đi phòng hội nghị.

Sau khi thấy gia chủ đã rời đi, trên mặt Cổ Thương Kiệt chuyển sang âm lãnh, hắn từ trong lời nói của gia chủ nghe ra một chút ý tứ, lão gia hỏa này là đang nhắc nhở ta quản quá nhiều chuyện.

Đương sự mà Cổ gia hội nghị thảo luận, Cổ Mộc căn bản là không biết những việc này. Chờ hắn khẽ mở mắt tỉnh lại lần nữa mới phát hiện chính mình đang nằm trên giường. Lấy tay vỗ vỗ cảm thấy đầu nặng như búa bổ, khó khăn bò từ trên giường đứng dậy nhìn bốn phía xung quanh phòng.

Nơi này hoàn cảnh trước sau như một vẫn giống với trong ký ức trước khi xuyên qua.

Phòng ở đơn sơ, vách tường cũ nát, ngay cả cái giường ngủ cũ nát kia cũng có một cái quá khứ, chân trái giường bởi vì đã gãy nên dùng một sợ dây thừng treo lên xà nhà.

Từng luồng mùi mốc gay mũi tràn ngập ở trong phòng, nhìn tất cả những thứ quen thuộc này làm Cổ Mộc bất đắc dĩ cười khổ, chính mình lúc ấy xuyên qua tới nơi này phải chi lại bị một chưởng chụp ở trên đỉnh đầu, có lẽ còn có khả năng lại lần nữa xuyên qua nơi khác tốt hơn cũng nói không chừng.

Đi tới trước bàn gỗ rách nát, cầm lấy ấm trà không có quai xách, Cổ Mộc cũng bất chấp đem nước trà trong ấm đổ vào trong miệng uống ừng ực. Giờ xem ra, mặc kệ là bình trà hay là ly trà đều giống nhau, bởi vì cái chén trà này cũng có một lỗ thủng to rất dễ thấy, so với ấm trà cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Đem hết nước trong bình trà uống cạn sạch, lúc này dường như có thêm một chút sức lực.

Lau lau khóe miệng còn vương nước trà, Cổ Mộc nhìn ấm trà cũ nát mà thầm nghĩa: “Tuy rằng hoàn cảnh sống cũng không tốt hơn một tên ăn mày bao nhiêu, nhưng mà nước của Thượng võ đại lục lại rất là thanh khiết. Hơn nữa bên trong nước giống như có ẩn chứa linh khí, nếu là ở trên địa cầu mỗi ngày đều uống loại nước này, thực lực nhất định có thể tiến bộ vượt bậc.”

Nhớ tới địa cầu, Cổ Mộc thần sắc lại ảm đạm, đó là địa phương dưỡng dục hắn, bây giờ đi vào thế giới xa lạ này, hắn cũng không cách nào lãng quên được, đây là một loại tình cảm nhớ nhà khó có thể quên đi. Đúng là —— Độc tại dị hương vi dị khách, Mỗi phùng giai tiết bội tư thân. (Một mình ở nơi đất lạ làm khách lạ. Mỗi khi tới ngày tiết đẹp lại nhớ người thân bội phần.)

Bình phục lại tâm tình bi thương, Cổ Mộc hoạt động một chút gân cốt, cảm giác thể lực cũng khôi phục rất nhiều, chợt đi đến trước giường nằm xuống, sau đó hai tay không ngừng vuốt ve đẩy xoa ở giữa ngón chân cùng cẳng chân.

Đây là thủ pháp xoa bóp của Hoa Hạ quốc tại địa cầu, đem tay đặt ở nhân thể kinh lạc huyệt vị đẩy, lấy, đề, niết, xoa, có thể làm cho máu huyết lưu thông trong kinh mạch, xúc tiến máu tuần hoàn. Cổ Mộc biết được kinh mạch trong cơ thể chính mình không thông, trước tiên là nghĩ đến dùng phương pháp xoa bóp để điều trị, nhưng mà loại này thủ pháp này yêu cầu không ngừng xoa bóp thật lâu mới có thể thấy được công hiệu.

Cổ Mộc nóng lòng khơi thông kinh mạch, bởi vì thân thể này hiện tại đã mười sáu tuổi, ở tuổi này, xương cốt cơ bản sắp định hình, nếu không kịp thời khơi thông kinh mạch tăng cường rèn luyện, về sau cho dù kinh mạch toàn thân có thông suốt, thành tựu võ đạo chỉ sợ cũng sẽ không quá cao, mà điều này đối với một người si mê võ đạo như hắn mà nói không thể nghi ngờ là một loại đả kích trầm trọng!

Nửa canh giờ sau…

Cảm giác được hai chân đến cẳng chân chính mình có chút nóng ngứa, Cổ Mộc lúc này mới dừng xoa bóp lại, giơ tay quệt nhanh mồ hôi đang chảy ra trên trán, thở phào một hơi. Tuy rằng phương pháp xoa bóp cũng không cần tốn nhiều sức lực, nhưng kỹ thuật chính yếu cần phải tập trung cao độ, càng phải nắm chắc chính xác đối với huyệt vị và kinh mạch, nhẹ thì không hiệu quả, mạnh thì tổn thương kinh mạch, cho nên cũng khó trách hiện tại hắn mệt mỏi không chịu được như thế .

“Ngày hôm qua xoa bóp không có hiệu quả, hôm nay lại cảm giác được hơi trướng, xem ra không cần đợi bao lâu là có thể đủ đem tam âm kinh mạch đả thông!”

Cơ thể người có mười hai kinh mạch, muốn toàn bộ đả thông hết ít nhất cũng cần thời gian hai ba năm.

Nghĩ đến đây Cổ Mộc lại có chút hỏng mất, nếu thật là như thế, đến lúc đó thì người đi trà đã lạnh.

“Ngày mai đi tìm thử xem có thảo mộc hoạt huyết thông kinh mạch hay không.” Cổ Mộc đành phải quyết định ngày mai ra ngoài đi dạo, để xem có tìm được dược liệu hoạt huyết hay không, có lẽ như vậy mới có thể đả thông kinh mạch sẽ càng nhanh hơn.

Nằm trên giường miên man suy nghĩ trong chốc lát, Cổ Mộc lại ngồi dậy khoanh chân đả tọa tiếp tục vận chuyển ‘Ngũ hành chân nguyên quyết’.

Vừa mới nhập định, trong đầu hắn liền hiện ra vô số chữ lớn chữ nhỏ như con nòng nọc. Những chữ triện này khi thì nhảy lên, khi thì len lỏi, nhưng vẫn khống chế và tập trung theo ý niệm của Cổ Mộc, những chữ triện này cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn trở thành một hàng.

“Trời đất có ngũ hành, kim mộc thủy hỏa thổ, tiến hành cùng lúc dưỡng dục, tạo thành vạn vật.”

Ở trong đầu bỗng nhiên vang lên thanh âm tuyên cổ thê lương, tâm thần Cổ Mộc phảng phất nghe được từng tiếng Phạn âm phát ra giống như từ ngôi cổ tự nào đó, tâm thần lập tức trở nên bình tĩnh. Hắn trước kia cho rằng tâm cảnh của chính mình cho dù bao nhiêu gợn sóng cũng không kinh hãi, nhưng hôm nay tu luyện ngũ hành chân nguyên quyết, sau khi nhập định hắn mới biết được trước kia tâm cảnh kém tới nhường nào.

Mà trong lúc nhập định thì mới cảm nhận được cảnh giới mà tai không nghe mắt không thấy, chung quanh hết thảy toàn bộ yên lặng. Mà tâm cảnh chính mình càng ngày càng thân thiết với tự nhiên, thậm chí cảm giác muốn dung nhập vào toàn bộ thế giới.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Cổ Mộc từ trang thái siêu phàm nhập định chậm rãi mở hai tròng mắt, cũng bất chấp cảm giác dư âm siêu thoát vừa rồi mà vội vàng nội thị đan điền, lại phát hiện trong đan điền vẫn rỗng tuếch như cũ.

Trên mặt không khỏi hiện sắc thái thất vọng, hắn lẩm bẩm: “Ngũ hành chân nguyên quyết chính mình khẳng định có thể tu luyện, hai ngày nay tuy rằng đều có thể tiến vào trạng thái lĩnh ngộ kỳ diệu, nhưng lại chỉ cảm thấy là tinh thần càng ngày càng tốt, trong cơ thể vẫn không có nửa điểm nội lực tồn tại, chẳng lẽ đây là một quyển võ công tĩnh tâm nâng cao tinh thần?”

Nghĩ đến đây, trong lòng Cổ Mộc cực kỳ chua xót. Lúc ấy chính mình liều cả tánh mạng mới đoạt được võ công bí tịch, nếu thật chỉ có tác dụng tĩnh tâm an thần, thì chính mình chết chẳng phải là quá oan.

“Xem ra vấn đề vẫn bắt đầu từ hai chữ chân nguyên mà ra.” Cổ Mộc vùi đầu khổ tư, ở trong trí nhớ của hắn có nghe nói qua về chân nguyên trong truyền thuyết, nhưng rốt cuộc tiểu tử này chỉ là phế tài nên đối với võ đạo hiểu biết rất ít, hắn cũng chỉ là ở nơi sâu thẳm trong ký ức ngẫu nhiên tìm tòi được tin tức lặt vặt đơn giản mà thôi.

“Đã có chân nguyên trên thế giới này, vậy thì mình cũng không cần phải nản chí, chờ ngày mai trước tiên đi ra ngoài tìm kiếm một ít dược liệu đủ đem tam âm mạch đả thông, lại đi tra tìm cũng không sao, hơn nữa Tàng Thư Các của Cổ gia có lẽ có ghi lại cổ tịch về chân nguyên.” Cổ Mộc nghĩ đến đây, duỗi lưng một cái, ngay cả quần áo đều không thay qua ngã đầu là ngủ lập tức.

Cổ gia Tây Uyển, phòng chất củi.

Cổ Thương Phong đứng ở dưới mái hiên, ánh trăng yếu ớt chiếu vào trên gương mặt mang thần sắc phức tạp.

Cho dù cho kinh mạch không thông nhưng vẫn quyết không buông tay, đứa nhỏ này kiên cường hơn nhiều so với tưởng tượng của chính mình, chỉ tiếc……

Ngẩng đầu nhìn một vầng trăng tròn to lớn trên cao, Cổ Thương Phong bổng chợt dâng lên một cổ cảm giác vô lực, hắn phát hiện chính mình chỉ có thể nhìn, chỉ có thể dùng lực lượng của chính mình đi bảo hộ hắn.

“Chỉ cần một ngày Thất thúc còn sống, sẽ không có bất kỳ ai dám tổn thương nhi tử của ngươi đâu!” Cổ Thương Phong thấp giọng nói nhẹ, đôi tay già nua khô gầy nhè nhẹ rung trong gió, phảng phất như đem hết những lời này của hắn đưa tới quá khứ xa xôi…

Bình Luận (0)
Comment