Võ Nghịch Cửu Thiên (Tiểu Tiên Dịch)

Chương 13 - Trảm Long Trại

Ở ngoài Táng Long Sơn, phía đông mộc trại hơn mười dặm có một dòng suối nhỏ. Nước suối trong vắt thấy được cả đáy, dòng chảy ào ào từ Táng Long Sơn nhập vào Táng Long giang nổi danh ở Tào Châu.

Thời điểm Cổ Mộc tới nơi này, trước tiên cảm giác được trong nước suối ẩn chứa linh khí nồng đậm, so với nước giếng Cổ gia còn hơn gấp trăm lần. Khom người hạ xuống, hắn dùng tay nhẹ nhàng vốc một ngụm nước suối lên uống. Nước suối vào miệng ngọt thanh, một cổ linh khí nhàn nhạt ở đầu lưỡi đảo quanh, khi tiến vào trong cơ thể còn có thể làm cho hắn ẩn ẩn cảm giác được có linh lực tồn tại, Cổ Mộc tức khắc vui vẻ trong lòng, tuy rằng kinh mạch của hắn không thông nên không thể hấp thu linh lực, nhưng nếu dùng nước suối này để sắc thuốc khẳng định hiệu quả sẽ rất tốt.

“Đầu nguồn khe núi này là ở nơi nào?” Cổ Mộc đứng lên khe núi hướng về Táng Long Sơn nhìn lại. Chỉ nhìn thấy được khe núi có sơn tuyền chảy xuống bị che phủ bởi vô số cây cối rậm rạp chằn chịt mới xoay người qua hỏi tiểu Vương.

Tiểu Vương chứa đầy một túi nước, sau đó nói: “Đại khái sâu trong Táng Long Sơn, bởi vì có yêu thú tồn tại, nên chúng ta căn bản là không dám đi vào.”

“Chỗ sâu sao…” Cổ Mộc bất đắc dĩ lắc đầu, lập tức đánh mất ý định đi tìm ngọn nguồn của nước suối. Sau đó tiếp tục nói: “Loại nước suối này thường dùng để uống có thể tăng cường thể chất, sau khi trở về an bài nhân thủ mỗi ngày tới gánh mấy thùng, về sau nhân công mộc trại không cần lại uống nước giếng nữa.”

“Vâng, Cổ thiếu gia.” Tiểu Vương nghe xong thật kích động, Cổ thiếu gia để cho mình an bài nhân thủ? Như vậy không phải nói mình cũng có một ít quyền lực. Nghĩ đến đây tiểu Vương tươi cười càng thêm sáng lạn, phảng phất như nở hoa.

Lúc hai người trở lại mộc trại đã là chạng vạng, thời điểm Cổ Mộc bước vào nhân công đều đang tạm nghỉ ngơi, bất quá trong lều đã sớm chất đầy một ít gỗ thô đã gia công tốt, Cổ Mộc nhẹ gật đầu hài lòng, mặc dù mình là giám sát nhưng phải dành thời gian tập trung đả thông hết mười hai kinh mạch, căn bản không có thời gian đi quản lý mộc trại, bất quá trước mắt Khuê thúc cùng Tiêu ca làm việc không tệ, giao cho bọn họ cũng khiến ta yên tâm.

Trở lại phòng mình, Cổ Mộc lấy ra nước suối mà tiểu Vương mang tới bắt đầu sắc thuốc.

Trong chốt lát, hương khí lượn lờ trong nhà trúc, lần này đúng là khác với trước kia, ngay cả sau khi Cổ Mộc ngâm chân xoa bóp xong, cổ dược hương vẫn tồn tại thật lâu chưa tiêu tán. Cổ Mộc biết đây là bởi vì thay thế bằng nước suối để sắc thuốc, bằng không vẫn sẽ cay đắng khó ngửi giống như trước đây .

“Hiệu quả không tệ!” Cổ Mộc nằm trên giường, toàn bộ thể xác và tinh thần hoàn toàn thả lỏng lên. Dùng nước suối có ẩn chứa linh khí này để sắc thuốc, chẳng những có tác dụng khuếch trương dược hiệu của thảo dược, lại còn có có thể ôn nhuận kinh mạch. Đối với tiền đồ võ đạo của mình có chỗ tốt lớn lao.

“Hắc mộc có linh tính, Khuê thúc trúng độc, cái này thật đúng là kỳ quái!” Cổ Mộc suy nghĩ mãi cũng không hiểu được Khuê thúc vì sao sẽ trúng độc, nước sơn tuyền này cũng có linh khí, người thường uống vào có thể cường thân kiện thể, tiêu độc trừ tà. Nhưng trong nhiều người như vậy lại cố tình chỉ có mình Khuê thúc trúng độc, chẳng lẽ còn có ẩn tình gì khác?

“Xem ra ngày mai tốt nhất vẫn là đi hỏi Khuê thúc một chút, sẵn hỏi chuyện mộc trại vì sao lượng gỗ mỗi tháng vận chuyển về Cổ gia ngày càng ít đây?” Cổ Mộc lúc này mới chợt phát hiện ngày đầu tiên mình đến nơi này, vẫn không có quan tâm hỏi đến công việc ở mộc trại, có cảm giác thật không xứng đáng với vị trí của mình.

Ngày hôm sau Cổ Mộc liền dậy sớm, mà khi hắn đến đình viện, mới phát hiện so với nhân công vai trần đang đổ mồ hôi đầm đìa gia công gỗ, mình thật sự đến quá muộn!

Nhân công đang bận rộn thấy Cổ Mộc đến liền sôi nổi thi lễ, Cổ Mộc vừa đi vừa mỉm cười đáp lại, trong lòng nghĩ, người thường hàng năm ở núi rừng lao động quả thất bất đồng với những gia phó nịnh nọt ở Cổ gia, bọn họ giản dị hồn nhiên, từ Khuê thúc mà nói thì chuyện này liền không khó để nhìn ra.

Đi vào đại sảnh mộc trại, Cổ Mộc thấy Khuê thúc cùng Tiêu ca đang thương nghị cái gì, một bên Trương Lâm cùng Vương dật đang đứng. Không khí trong sảnh ngưng trọng, bọn họ giống như đang gặp lựa chọn khó khăn việc gì đó.

“Cổ thiếu gia ngài tới quả là đúng lúc!” Vương Dật thấy được Cổ Mộc bước vào, tức khắc sắc mặt vui vẻ.

Cổ Mộc khẽ gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế chủ vị, hỏi: “Các ngươi đang thương thảo việc gì mà biểu tình nghiêm trọng như vậy?”

“Cổ thiếu gia, hôm nay Trảm Long trại lại phái người tới đây!” Khuê thúc hiện tại đối với Cổ Mộc là phi thường kính trọng, bởi vì dòng chính Cổ gia này vì một người tiền nhiệm mà như mình mà trong ngày đầu tiên đến liền tra xét nguyên nhân trúng độc, tuy rằng theo lời tiểu Vương nói, biết được Cổ Mộc cũng không có chút nào thu hoạch, nhưng động tác quan tâm cấp dưới này đủ để cảm động hắn.

“Trảm Long trại?” Cổ Mộc chưa từng nghe nói qua.

“Cổ thiếu gia mới tới Táng Long Sơn, khả năng còn không hiểu rõ ràng về Trảm Long trại, để ta tới giải thích… “ Tiêu Ca đem tình huống của Trảm Long trại tỉ mỉ kỹ càng nói cho Cổ Mộc.

Cổ Mộc sau khi nghe xong mới hiểu được, Trảm Long trại chính là phỉ khấu sơn tặc ở ngoại vi Bàn Thạch Thành, sau đó bọn họ tụ tập lại lên Táng Long Sơn chiếm núi lập trại, thành một cái tổ chức quy mô không nhỏ. Mấy năm gần đây quy mô càng lúc càng lớn, trong phạm vi trăm dặm xung quanh cũng chỉ có một thế lực quản lý là bọn họ.

“Vốn dĩ hàng năm Cổ gia chúng ta đều sẽ đưa một ít tiền tài tạo quan hệ, nhưng bọn họ lại được nước lấn tới, càng ngày càng kiêu ngạo, cứ qua mấy tháng lại tới cướp một ít gỗ, còn hạn chế phạm vi chặt cây chúng ta, nếu không giao gỗ hoặc đốn cây vượt qua phạm vi bọn họ quy định, liền sẽ bị bọn họ trả thù, hai tháng trước có mấy người thợ mộc của chúng ta chính là bị bọn họ giết chết!” Trương Lâm là người tính tình nóng nảy, nhớ tới mấy người đồng bạn chết thảm liền hận đến mắt hổ trợn trừng.

Cổ Mộc lúc này mới hiểu rõ nguyên nhân giảm sản lượng của mộc trại, nguyên lai là bị Trảm Long trại đánh cướp uy hiếp, hơn nữa lại bị hạn chế phạm vi đốn gỗ, cái này không phải đoạn đi sinh kế của mộc trại sao.

Bất quá nếu đã biết nguyên nhân, Cổ Mộc cũng có chút bất lực, bởi vì đại đương gia của Trảm Long trại có thực lực võ sư đỉnh phong, lấy điểm thực lực nhỏ bé hiện nay của hắn ở trước mặt nhân gia tuyệt đối không đủ nhìn.

“Thật đúng là nhức đầu mà!” Cổ Mộc rầu rĩ, đồng thời nghĩ đến Cổ gia nhị trưởng lão đem mình an bài đến nơi này, hẳn là biết Trảm Long trại vẫn luôn uy hiếp mộc trại, hắn đem mình đẩy đến nơi này, khẳng định là hy vọng mình bị Trảm Long trại đem đi xử lý. Không thể không nói chiêu mượn đao giết người này đúng thật là xảo quyệt!

“Chẳng lẽ lại muốn tiếp tục nhẫn nhịn?” Cổ Mộc trong lòng chua xót không thôi, ở Cổ gia chịu người khinh nhục, đi vào mộc trại lại có Trảm Long trại loại giặc cỏ này tồn tại. Chính mình sao lại xui xẻo như vậy, chẳng lẽ muốn thành tựu vô thượng đỉnh phong cao thủ chú định liền phải chịu rất nhiều trắc trở sao?

Cổ Mộc lại nhớ tới tuyệt phẩm Tây Du Ký, Hoa Hạ quốc, trên địa cầu, Đường Tăng cưỡi tiểu bạch long hình như phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn mới lấy được chân kinh, chính mình cùng hắn so sánh vẫn là chênh lệch quá lớn!

“Lần này bọn họ tới nói như thế nào?”

Tiêu ca sắc mặt khó coi nói: “Bọn họ yêu cầu chúng ta cung cấp hai xe gỗ thô gia công tốt, thời gian kỳ hạn là nửa tháng!”

“Hai xe gỗ thô?” Cổ Mộc không hiểu hai xe này có bao nhiêu giá trị, vì thế hỏi: “Hai xe gỗ thô chúng ta cần bao lâu có thể gia công đủ, giá trị như thế nào?”

“Nếu là trước kia, chúng ta chỉ cần dùng bảy ngày thời gian là có thể gia công hoàn thành, chỉ là gần đây cây thô ở Táng Long Sơn số lượng giảm bớt, mà phạm vi đốn cây lại bị hạn chế, chỉ sợ phải có một hai tháng mới có thể làm được.” Tiêu ca tinh tế tính toán một phen nói: “Nếu dựa theo giá cả khi đưa về Cổ gia mà tính hẳn là bán được chừng năm trăm lượng.”

“Năm trăm lượng!” Cổ Mộc kinh hô, đối với hắn đây tuyệt đối là một con số không nhỏ, hơn nữa từ lời Tiêu ca nói không khó biết được, đây chỉ là Cổ gia dựa theo thị trường giá cả của gỗ thô bán ra, nếu là lại tiến thêm một bước gia công chế tác thành những vật dụng hàng ngày, giá trị có khả năng còn cao hơn.

Năm trăm lượng liền tiện nghi cho bọn hắn? Cổ Mộc phi thường không vui, nhưng lại không có biện pháp gì, không đồng ý thì bọn họ sẽ đánh tới cửa, nhân gia người đông thế mạnh, hơn nữa căn bản không có gì cố kỵ, đánh xong rút vào núi rừng, dù cho Cổ gia phái người lại đây cũng vô dụng, lấy thân phận Bàn Thạch Thành đệ nhất gia tộc còn muốn mỗi năm chuẩn bị tế phẩm, là có thể nhìn ra Cổ gia căn bản không làm gì được Trảm Long trại.

Mình chỉ có điểm này nhân công căn bản không đủ cho bọn họ làm nóng người đâu, xem ra mai rùa này còn phải tiếp tục đội nha!

Cổ Mộc lại lần nữa cảm giác được sự nhỏ yếu của mình !

“Vậy đi, truyền lời cho tên tiểu lâu la Trảm Long trại, đến lúc đó chúng ta sẽ giao hàng đúng hạn.” Cổ Mộc vô lực phân phó nói, trong lòng lại cực kỳ nghẹn khuất.

Trương Lâm tức khí ngồi bịch xuống dưới đất, bàn tay nắm chặt, hắn cũng không sợ chết, nếu Cổ Mộc dám cự tuyệt, hắn khẳng định sẽ là người thứ nhất đứng lên ủng hộ, dù cho có mất đi tính mạng hắn cũng không hối tiếc.

Tiêu ca sắc mặt cũng khó coi, chỉ là so với Trương Lâm hắn bình tĩnh hơn nhiều, mộc trại vốn không còn được Cổ gia xem trọng, nếu lúc này không đáp ứng yêu cầu Trảm Long trại, mấy chục người từ trên xuống dưới khẳng định đều sẽ bị tàn sát. Hắn trong lòng thầm than, ở trước mặt thực lực tuyệt đối chính mình căn bản vô pháp chống lại.

Vương Dật thần sắc ảm đạm bước ra ngoài, hắn định đến phòng khách tìm tên tiểu lâu la đó để chuyển đạt ý tứ Cổ Mộc.

Bình Luận (0)
Comment