Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 382

Nhiệt độ của đấu trường vừa mới tăng lên không bao lâu, lập tức cơn giá rét một lần nữa buông xuống, đông cứng tất cả các thành viên.

Lợi dụng sự bất ngờ của tất cả mọi người, Dạ Vũ lập tức đưa cây búa của mình ra đập thêm một cơn chấn động mạnh mẽ vang dội nữa, cơn xung chấn thổi bay toàn bộ đấu trường và làm tinh thần bọn họ trở nên hỗn loạn.

“ ẦM”

“ Hồn đạo khí: Tiểu pháo liên thanh”

Thu hồi cây hồn đạo khí cận chiến điên khùng của mình, tình hình bây giờ không tiện cho việc chơi đùa nữa, cô vốn nghĩ sẽ không phải dùng tới những loại hồn đạo khí này, nhưng có vẻ bọn cô đã đánh giá sai đối thủ của mình rồi.

“ Chết tiệt, cái nhiệt độ quái quỷ gì vậy?”

Cầm trên tay một thanh kiếm bốc lửa đỏ rực, Trà Giang là hỏa hệ hồn sư nên cô bị ảnh hưởng khá lớn bởi băng giá đột ngột xuất hiện trên toàn trường, nhiệt độ âm hàn làn cơ thể run rẩy, di chuyển không tự chủ trở nên không thông thuận.

“ Rắc rắc”

Hai chân của Ni Tâm đột ngột bị đóng băng, cái đầu bị đứt của Hình Tử đột ngột quay lại nhìn cô mà cưởi một cách gian xảo, cặp mắt của Ni Tâm lập tức trợn tròn mắt lên, cô bị lừa rồi!!!!

“ Chết tiệt, cái quái gì vậy..”

Lập tức vứt ra cái đầu giả của Hình Tử, cô biết ngay mà, làm sao mà một hồn đế như Hình Tử lại dễ dàng bị giết chết như vậy, cô chỉ vừa mới dùng chưa đầy tám thành tốc độ mà lại có thể giết được một con quái vật kinh khủng này sao?

Vì tốc độ không cho phép, khả năng khống chế của Hi Mã lập tức bị rối loạn, ngay sau lưng anh không biết từ khi nào lại xuất hiện hình bóng của Hình Tử? Rốt cuộc là cậu ta xuất hiện ở đây từ lúc nào?

“Xin chào anh trai chị gái xinh đẹp, hắc hắc”

Không ngờ rằng mọi thứ lại đổi chiều nhanh như vậy, Hình Tử cười vui vẻ như đứa trẻ vừa kiếm được đồ chơi nhìn Bảo Duyên và Hi Mã, cặp mắt cậu sáng lên như hai viên pha lê ánh lên sự nguy hiểm rõ rệt.

“ Cái quái gì vừa diễn ra vậy?”

Duy Dũng đứng từ phía xa, cậu vốn đang tính hỗ trợ Ni Tâm khống chế và kìm hãm lại Hình Tử, nhưng thế quái nào cậu ta đột ngột bị giết chết rồi lại biến mất xuất hiện đằng sau lưng khống chế và phụ trợ bên cậu vậy?



Không hiểu chuyện gì diễn ra, nhưng Duy Dũng vẫn rất nhanh bắt kịp tình thế, hai mẫn công bên họ một là Gia Lữ Bách thì đang cùng với đội trưởng Cường Dục khóa chặt Dạ Vũ rồi, một người còn lại là Ni Tâm nhưng với đôi chân bị đóng băng đau đớn thế kia thì cô cũng không làm ăn được gì.

Tuy không phải là mẫn công, nhưng anh phải thật nhanh phải làm thay đổi tình hình chiến đấu này mới được, từ trong túi quần rút ra một loại hồn đạo khí phóng bắn tầm xa, đưa lên trước mặt và bắn vào phía Hình Tử.

“ Khốn nạn, thằng nhóc láo xược kia, cút khỏi sàn đấu đi”

Giận giữ gào lên, một đợt xung kích mạnh mẽ từ cây nỏ tiễn hồn đạo khí trong tay Duy Dũng bắn ra, vì Dạ Vũ đang nhắm thật chặt Cường Dục với Gia Lữ Bách nên không thể rảnh tay hỗ trợ, đòn tấn công trực tiếp nhắm thẳng về phía cậu bé nhỏ gầy mà phóng tới.

“ Yên tâm đi Vũ tỷ, em đã nói là em sẽ xử lý khống chế và phụ trợ hệ đúng không? chị chỉ cần dùng tốc độ nhanh nhất loại mấy cái gai này đi là được”

Liếc mắt qua đòn tấn công của Duy Dũng, cậu không hề né tránh mà cứ đứng yên một chỗ cười nói với Dạ Vũ, sau đó thật nhẹ nhàng mà cậu tiến đến bên cạnh hai hồn sư chân yếu tay mềm trong đội ngũ đối phương.

Khống chế hệ thông thường đều sẽ có khả năng tấn công nhất định, nhưng một số loại võ hồn như Cầm Ma Tiêu của Hi Mã lại không có khả năng này, cậu hoàn toàn không khác một phụ trợ hệ cho lắm nếu bị áp sát, nhưng đồng thời mũi tên nguy hiểm từ phía Duy Dũng cũng đã tiến tới Hình Tử rất gần.

“ XOẸT”

Không hề dừng lại, mũi tên bắn rất nhanh và đi xuyên qua người Hình Tử rất nhanh, nhưng rất tiếc, lại không hề có bất cứ máu tanh và huyết tinh hoàn cảnh nào diễn ra. Hình Tử vẫn lành lạnh nguyên vẹn đứng đó cười nhìn lại như thể đang châm chọc.

Mũi tên rõ ràng đã bắn trúng người Hình Tử, đây là định trang hồn đạo khí, nó có thiết bị định vị mục tiêu, làm thế nào mà thằng nhóc đó lại không bị gì được? quá vô lý!! không thể nào.

“ Cái gì cơ….”

Run rẩy trợn mắt nhìn đòn đánh của mình đi hụt mục tiêu, đến tận bây giờ Duy Dũng vẫn chưa nhận ra mình đã sai lầm ở bước nào, đối phương quá mức quỷ dị, đến chính cả đồng đội của cậu ta còn phải gặp bất ngờ.

Ni Tâm nhăn mày và xám mặt, cô ráng nhịn cơn đau đớn truyền tới hai chân như muốn chết người, loại băng giá chết tiệt gì thế này, hai hàng lệ dài không tự chủ lăn dài, cô ngước mặt nhìn lên tình hình chiến đấu, mọi thứ xem ra không thể nào hoàn thành giống như lời Thiên Yến sư phụ rồi ….

“ Hi Mã, Bảo Duyên, hai đứa … Gia Lữ Bách, cậu mau quay về hỗ trợ hai người bọn nó!”

Cường Dục cặp mắt đỏ hoét điên cuồng nhìn về phía Hình Tử, không chỉ đối thủ đoán sai thực lực bọn họ, mà cả bọn họ cũng đã đoán sai thực lực của đối phương, cô gái bé nhỏ Dạ Vũ này vậy mà một mình có thể cân hai người cường công và mẫn công bọn họ, thật là không thể tinh được.

Những đòn đánh tinh xảo và ngắm vào góc chết, cứ mỗi lần vuốt của Gia Lữ Bách vừa lao tới là hễ như có một đợt sóng truyền tới làm choáng tinh thần của bọn họ, cô gái này hoàn toàn nhìn thấu phong cách di chuyển lẫn cách thức tấn công.

Càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh, đây là một từ vốn dĩ không nên dành cho phụ trợ hệ hồn sư, nhưng lần này Dạ Vũ lại hoàn toàn xứng đáng và phụ hợp với cụm từ dành cho những chiến binh mạnh mẽ nhất.

“ Đội trưởng, còn cậu!”

Nhíu mày nhìn về Cường Dục, Gia Lữ Bách biết rõ nếu như mất đi Hi Mã và Bảo Duyên hỗ trợ, nhóm của bọn họ hoàn toàn trở nên phế đi, coi như đợi Duy Dũng và Trà Giang có quay trở lại cũng không kịp, chưa kể đối phương còn cực kỳ quỷ dị không giống người thường …

“ Đi nhanh đi, cô ta cứ để một mình anh lo, đến cả lời đội trưởng mà cậu còn không nghe lời sao!!!”

Gằn lên, Cường Dục phát điên dùng lực nện vào người Dạ Vũ phía trước, tất nhiên là đối phương dễ dàng tránh thoát được, nhưng có hơi ngạc nhiên trước sự tăng lực một cách đột ngột của anh nên Dạ vũ hơi dừng lại.

Lợi dụng lấy điều này, Gia Lữ Bách lập tức gật gật đầu xoay người di chuyển, một chân dẫm đất phóng như một tia chớp quay trở về, nhưng mà ….

“ Xoẹt, Xoẹt xoẹt”

Lập tức ba đường đạn nhỏ gọn lập tức bắn ra, hai chân và trảo trái của Gia Lư Bách lập tức phế đi, coi như có muốn chữa trị cũng khó chứ đừng nói gì là cử động, cậu ta còn chưa kịp nhận thức được điều gì thì cơ thể đã nằm gục xuống đất không di chuyển được thêm bất cứ bước nào.

“ Muốn đi? hỏi ý ta chưa?”

Lạnh lùng thanh âm vang lên, từ nãy đến giờ cô bị dồn ép đến mức rơi vào thế bí liên tục đã làm cho Dạ Vũ nổi điên, nhưng mà cuối cùng thì cô đã bắt được tần số điều khiển của Hi Mã cho quá trình thay đổi trọng lực của cậu ta.

Có được chìa khóa giải mã, năng lực khống chế của Hi Mã lập tức mất hiệu lực trên người Dạ Vũ, đôi chân mòn đế bốc khói của Dạ Vũ dẫm mạnh đứng dậy, chiếc áo choàng phấp phới và huy hiệu Tinh Nguyệt Môn sáng loáng tự hào…

Khí tức mạnh mẽ và hung dữ của mộ con dã thú vừa mới xổng chuồng, thoát khỏi vòng vây của đối phương, hồn đạo khí vũ trang phối hợp, khởi động.

“ Ôi ôi ôi, đừng đùa chứ, con quái vật gì đây …”

Tình hình trở nên thậm tệ, Cường Dục còn không kịp thương tiếc cho đồng đội thì anh đã phải lập tức dùng thân thể như bàn đạp, chịu đựng thương thế để tránh ra khỏi tầm ngắm của Dạ Vũ, áp sát đấu không lại, xa chiến đấu càng không xong, rốt cuộc thì bây giờ anh cần phải làm gì với hai con quái vật gì đây????
Bình Luận (0)
Comment