Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục

Chương 234

“Hửm, khí tức này?”

Trước khi các lão sư nhận ra, Hình Na đã cảm thấy một nguồn hồn lực từ rất xa đang tiến đến gần, tuy hơi mờ ảo nhưng cô có thể cảm nhận được, một nguồn hồn lực rất mạnh đàn tiến đến.

“Có chuyện gì sao Thiên Lam tỷ?”

Hoắc Vũ Hạo lập tức hỏi thăm vị tỷ tỷ này, các lão sư có vẻ không thích Thiên Lam lắm vì đáng lẽ chỗ của cô phải là của Hòa Thái Đầu, một thành viên trong Sử Lai Khắc thất quái.

Tiên Lâm Nhi và Ngôn Viện Trưởng, Tiên Lâm Nhi đều nhìn về phía Thiên Lam, không biết con nhỏ này có vấn đề gì, lúc mới về thì con nhỏ này khá im lặng nhưng bây giờ thì lại có vẻ mặt kỳ lạ, nhỏ thấy cái gì sao?

“Hừm, Vũ Hạo, nhóc quả nhiên là không bao giờ làm chuyện gì im lặng được nhỉ? rốt cuộc thì nhóc đã làm gì mà lại có một số cường giả phải đuổi theo đến tận đây để truy sát chúng ta vậy?”

Hình Na quay lại cười lạnh nhìn Hoắc Vũ Hạo, thằng nhóc này thật đúng là đủ phiền phức mà, nhìn vào cường độ hồn lực của đối phương, Tinh linh nhãn của Hình Na cho phép cô quan sát cực xa.

“Ể, có người đến? nhanh như vậy ư?”

Hoắc Vũ Hạo ngạc nhiên, vừa nãy câu với Ngôn viện trưởng nói chuyện chính là về vấn đề sẽ có người tập kích trên đường trở về của họ, không ngờ các lão sư còn chưa kịp nhận ra thì vị tỷ tỷ đã nhận ra rồi, thật là một cô gái bí ẩn!

“Thiên Lam học trò, trò có chắc là có người đang đến rất gần đây không?”

Ngôn viện trưởng lập tức hỏi lại, ông không cảm thấy cái gì bất thường cả, tuy Vũ Hạo có nói là sẽ có người tập kích, nhưng chả lẽ con nhỏ này có tầm quan sát còn to hơn cả các Phong hào đấu la như ông ư?

“Ề, đúng rồi đó, 10, 9, 8,.., 1, 0, nào, giờ thì kiểm tra lại xung quanh đi Ngôn viện trưởng đại nhân, kẻ địch tới nơi rồi đó!”

Hình Na cười cười, cô không quan trọng lắm về mọi việc, dù sao thì cũng có các lão sư bảo vệ cô cũng không cần phải lo lắng, lúc nãy đội hình của bọn họ đã chia ra làm 3, nhưng vì Hình Na muốn về học viện nhanh nên cô đã đi theo Vũ Hạo và Ngôn viện trưởng nhóm, việc chia nhóm ra thành 3 này chứng tỏ rằng bọn cũng biết rõ rằng sẽ có người đuổi theo, phải không?

Phóng thích hồn lực quan sát một lần nữa, bỗng nhiên thần sắc hai người đều biến đổi, Hoắc Vũ Hạo cảm giác rõ ràng hai luồng dao động hồn lực cực kỳ khủng bố bên cạnh mình toát ra, ánh mắt hắn cũng nhìn về phương xa.



Thời tiết hôm nay rất tốt, trời xanh mây trắng, nhưng phía xa đang dần chuyển trời, một đám mây đen với tốc độ kinh hồn bay tới chỗ bọn họ. Hơn nữa đám mây không ngừng bành trướng, tầng tầng lớp lớp uy áp sấn tới.

Tiên Lâm Nhi hừ lạnh một tiếng, lắc người chui ra khỏi hộ tráo hồn lực của Ngôn Thiểu Triết, hồn đạo khí phi hành cũng giảm tốc, lơ lửng trên không. Ngôn Thiểu Triết quay đầu nói với Hoắc Vũ Hạo:

“Vũ Hạo, Thiên Lam, 2 đứa cứ đứng ở phía sau ta xem là được.”

“Vâng”

Hoắc Vũ Hạo trả lời, còn Thiên Lam chỉ gật gật một cái nhẹ, cô cũng muốn xem trận đấu giữa các cường giả cấp cao là như thế nào.

Mây đen dày đặc càng lúc càng nhanh, khoảng cách càng gần càng thấy rõ thể tích khổng lồ. Mây đen trên không dần ngưng tụ thành hình, hóa thành một cái đầu hổ khổng lồ, âm thanh hùng hổ dữ dội vang lên

“Ngôn Thiểu Triết, còn nhớ lão bằng hữu ta không?”

Ngôn Thiểu Triết hai mắt híp lại

“Trương Bằng, vậy mà còn chưa chết à, hôm nay vác xác tới nhờ ta mai táng sao hả?”

“Ngôn Thiểu Triết, cái miệng thúi của ngươi vẫn chẳng thay đổi. Để xem hôm nay ai mới là người phải hốt xác!”

Hắc vân hổ thủ phát ra một tiếng gầm đinh tai nhức óc, uy áp khủng bố nháy mắt bùng nổ, phô thiên cái địa hướng tới bao phủ lấy ba người.

Đúng lúc này, Tiên Lâm Nhi ngửa mặt lên trời thét lên. Thân hình chợt lóe phóng lên cao, một ngọn lửa màu xanh mãnh liệt bùng phát, thân thể Tiên Lâm Nhi trở nên cao lớn thêm, nháy mắt đã cao đến 5m, trên mình cũng đã trang bị thêm một áo giáp màu xanh.

Áo giáp tựa như vảy bao phủ toàn thân, Hoắc Vũ Hạo cũng không biết tuổi thực của Tiên Lâm Nhi, nhưng nàng cùng lứa tuổi với Ngôn Thiểu Triết, chắc chắn không trẻ. Thế nhưng khi Tiên Lâm Nhi giải phóng hỏa giáp, chín hồn hoàn 2 vàng 2 tím 5 đen dâng lên, dường như nàng trẻ lại như cô gái hai mươi, chiến ý tràn ngập oai hùng.

“Hửm, mạnh đấy”

Hình Na đứng ngoài quan sát, cô thú vị nhìn vào mấy vị Phong hào đấu la, dù cô mới là một hồn đế nhưng mà điều đó không có nghĩa là cô sẽ dễ dàng bị trận đấu này kéo lây vào, cô có đủ tự tin để bỏ trốn.

“Dragonite, Tuyết nhi, hai người đang ở đâu?”

Nhắm mắt lại không quan tâm trận đấu, Hình Na lập tức hỏi thăm võ hồn và con gái cưng của cô, trận đấu này nên để các cường giả xử lí với nhau thì tốt hơn.

“Tỷ tỷ, bọn em đang đến phía dưới chị, đợi bọn em”

“Mama, Mama, Tuyết nhi nhớ Mama”

Hai người lập tức trả lời, có vẻ cả 2 đang vội vàng chạy tới chỗ của Hình Na, quanh cô có rất nhiều khí tức cường giả, Dragonite muốn trở về bên cạnh Hình Na để bảo vệ cô.

“Ừm”

Gật gật đầu, Hình Na lại mở mắt ra xem trận chiến giữa các Phong hào đấu la.

Tiên Lâm Nhi đang chiến đấu với một phong hầu đấu la, hình như là Hạt Hổ đấu la Trương Bằng thì phải, trong khi bọn họ giao tiếp cô có thể nhận ra và lấy được một ít thông tin,

Thế công của Tiên Lâm nhi hoàn toàn cường ép Trương Bằng, ngược lại tuy ở thế bị động phòng thủ thì Trương Bằng cũng không hề bối rối, giống như là ông hoàn toàn biết rõ được vấn đề này rồi vậy.

Rống lên một cái, Trương Bằng cuối cùng cũng đã sử dụng võ hồn chân thân, thân hình Trương Bằng trở nên to lớn, giây lát hóa thành một cự hổ màu đen

Cự hổ chiều cao chừng 15m, đuôi dài vung lên lóe ra một cái móc sắc nhọn. Mây đen trên bầu trời toàn bộ tập hợp dưới chân hắn, đôi mắt ám tử sắc tỏa ra hung quang, há mồm gào thét. Trong tiếng gầm vang vọng không trung, như có vô số tiếng rít. Những cái bóng lũ lũ lần lượt từ mây đen phóng ra, hóa thành những hồn thú hình dạng khác nhau, mang theo tiếng kêu thê lương đánh về phía Tiên Lâm Nhi.
Bình Luận (0)
Comment