Võ Đức Dồi Dào (Dịch)

Chương 12 - Thân Thế Không Tầm Thường

Trên thao trường.

Đám nam sinh kia nằm trên mặt đất gào khóc một hồi, bỗng nhiên phát hiện trên thân mình không hề có vết thương nào.

Vừa rồi bọn hắn còn chưa kịp nhìn thấy gì thì cơ thể đã mất cân bằng, bị đánh bay ra ngoài sau đó rơi trên mặt đất.

Tưởng chừng sẽ ngã gãy xương nhưng trên người lại không nhận thương tích gì cả.

Thật ra cũng có một vài người lúc ngã xuống sai tư thế, bị ngã sưng mặt sưng mũi hoặc là trầy da trật gân.

Bọn hắn nhanh chóng đứng lên, đỡ lẫn nhau rời khỏi thao trường.

"Mọi chuyện đã kết thúc."

Võ Tiểu Đức nói thầm trong lòng, bỗng nhiên lòng có cảm giác, quay đầu nhìn lại.

Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện mấy chiếc máy bay trực thăng.

Phảng phất không thể chờ đến khi máy bay hạ xuống mặt đất, người ở bên trong mở ra cửa khoang, nhảy xuống từ trên trực thăng.

Đó là một đám nam nữ mặc đồ đen, bọn hắn vừa mới rơi xuống mặt đất, lập tức vọt tới bên người Triệu Quân Vũ, bảo vệ xung quanh hắn.

"Thiếu gia?" Có người thấp giọng nói.

"Không có việc gì, là lỗi của ta khi bỏ lại các ngươi." Triệu Quân Vũ nâng kính mắt, ôn hòa nói.

Võ Tiểu Đức nhìn chiến trận hoành tráng này, trong lòng lập tức bừng tỉnh hiểu ra.

Thì ra là thế!

Triệu Quân Vũ cũng không phải là người bình thường, nếu như hắn không bị tình yêu khiến cho đầu óc choáng váng thì những người kia làm sao có cơ hội lại gần hắn.

Lúc này một người áo đen đi lên phía trước, nhẹ giọng hỏi: "Vị bạn học này, không biết ngươi và thiếu gia nhà chúng ta là —— "

Võ Tiểu Đức không nhiều lời, lấy ra huy chương cho hắn xem.

Người áo đen vừa nhìn thấy huy chương trong tay Võ Tiểu Đức, lập tức nhẹ nhàng thở ra, cung kính nói: "Thì ra là thế, đa tạ các hạ kịp thời xuất thủ."

Võ Tiểu Đức gật gật đầu, bỗng nhiên biến sắc, lập tức chạy ra phía ngoài thao trường.

Hắn nhẹ nhàng nhảy một cái đã có thể vượt qua tường vây, sau đó biến mất không thấy.

Dám người áo đen nhìn nhau, có chút không biết làm sao.

Người cầm đầu từ nãy đến giờ vẫn đang gọi điện thoại, lúc này hắn mới nhỏ giọng nói với người ở đầu dây bên kia: "Mọi chuyện đã kết thúc, thiếu gia đã an toàn."

Trong điện thoại di động vang lên một giọng nữ lạnh lùng:

"Đưa thiếu gia về."

"Vâng."

Triệu Quân Vũ nhìn máy bay trực thăng đang chầm chậm hạ xuống, nhịn không được mà thở dài một hơi, vẻ mặt có chút chán nản.

Hắn nhìn về đám người phía xa.

Chỉ thấy Tôn Minh Nguyệt đang mở to đôi mắt tròn xoe, trên mặt là vẻ kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn hắn.

Đường như nàng đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó, cầm lên điện thoại di động không ngừng nhấn nhấn.

Triệu Quân Vũ cảm thấy điện thoại trong túi rung lên liên tục, hắn lấy điện thoại di động ra xem, trên thanh thông báo tràn đầy tin nhắn Tôn Minh Nguyệt vừa gửi tới.

"Thiếu gia? Đại tiểu thư đang đợi ngài." Một người áo đen cung kính nói.

Nụ cười trên mặt Triệu Quân Vũ dần dần biến mất.

Hắn đưa di động đưa cho người bên cạnh, mất hứng nói: "Điện thoại di động này đã không an toàn, lấy cho ta một chiếc khác."

"Vâng, thiếu gia."

"Chúng ta đi thôi, đừng để tỷ tỷ ta chờ lâu, nàng sẽ tức giận."

. . .

Trường hồ.

Ánh trăng chiếu rọi mặt nước, từng gợn sóng đều ẩn chứa ánh trăng, óng ánh tuyệt đẹp.

Bên trong đình nghỉ mát giữa hồ có một nữ tử yên tĩnh ngồi trước bàn đá.

Bốn bề vắng lặng.

Nàng nhìn chăm chú hình ảnh đang được chiếu trước mặt.

Trong hình ảnh kia là một tên nam hài khoảng bảy, tám tuổi đang chạy trốn, phía sau hắn có chín đứa nhóc cùng độ tuổi đang đuổi theo.

Nam hài kia chạy thình thịch lên cầu thang, quay đầu đạp một cước thật mạnh, đạp ngã hai đứa bé sau lưng. Đồng thời hét lớn: "Đến a!"

Hắn thách thức một câu sau đó tiếp tục chạy lên trên cầu thang tầng trên.

Phía sau chỉ còn bảy tên nhóc đuổi theo.

Nam hài kia rút ra một chiếc ghế từ trong phòng học, dùng sức đập mạnh vào bụng của một tên nam hài khác, sau đó tiếp tục chạy.

Cứ như vậy hắn vừa chạy vừa đánh, cuối cùng đã đánh ngã tất cả đám trẻ đang đuổi theo, đến lúc này hắn mới dừng bước.

Cái miệng nhỏ của hắn thở phì phò, chậm rãi đi đến trước mặt một tên nhóc mập mạp đã bị đánh ngã nằm trên mặt đất, ngồi ở trên người hắn. Dùng tay kéo mạnh cổ áo của tên nhóc mập kia, hỏi:

"Ngươi vừa mới nói ai là con hoang không cha không mẹ?"

Tên nhóc mập mạp kia vẫn mạnh miệng nói: "Chính là ngươi, người trong nhà của ngươi đã chết sạch, ngươi chính là một tên nghiệt chủng."

Nam hài đấm ra một quyền, cứ như vậy một quyền tiếp sau một quyền, đánh cho đến khi đối phương cầu xin tha thứ mới dừng lại.

Hình ảnh đến đây kết thúc.

Một giọng nói của nam tử vang lên từ trong thiết bị trước mặt nữ tử: "Đại tiểu thư, đây chính là những tư liệu mà chúng ta vừa tìm được."

Nữ tử nói: "Hình ảnh từ camera giám sát trên thao trường thì sao? Đã lấy được chưa?"

"Đã lấy được." Giọng nam nói.

Hình ảnh ba chiều trước mặt nàng lập tức thay đổi.

Nam hài trong hình ảnh khi nãy đã lớn lên.

Hắn đoạt hoa hồng trong tay của Triệu Quân Vũ, đưa cho Lý Chinh, vững vàng khống chế tình cảnh.

Sau đó —— đánh nhau.

Lấy một địch 25, xuyên qua đám người, khi quay đầu nhìn lại thì tất cả mọi người đều đang nằm trên mặt đất rên rỉ.

Giọng nói của nam nhân kia lại vang lên lần nữa: "Đã điều tra rõ ràng, tên Lý Chinh kia chính là người của bọn hắn."

"Bọn hắn muốn tạo ra một sự cố ngoài ý muốn để giết chết đệ đệ ta đúng không?" Nữ tử nở nụ cười nghiền ngẫm hỏi.

"Lý Chinh có mang theo một khẩu súng được tuồnra từ trong quân đội, nhưng đã bị Võ Tiểu Đức tước vũ khí trên thao trường." Nam nhân kia trần thuật.

Nữ tử trầm tư một lát, khẽ nói: " Thiết Tuyến Quyền thật lợi hại. Ta nhớ rằng bên trong bộ quyền pháp này có một chiêu là cấp áo nghĩa, có thể lấy một địch trăm."

"Đúng vậy, đại tiểu thư. Chiêu này đã thất truyền 300 năm, không biết tại sao lại xuất hiện trong tay hắn." Giọng nam truyền ra từ trong loa xác thực.

"Huy chương của hắn thì sao? Đã kiểm tra chưa?" Nữ tử hỏi.

"Người của chúng ta đã kiểm tra, là thật." Người kia đáp.

"Vậy thì không có vấn đề, hắn là quân cờ mà tổ tiên để lại, giấu ở trong bóng tối. Chỉ khi nào chúng ta rơi vào thời khắc nguy nan thì hắn mới hiện thân." Nữ tử nói.

Bình Luận (0)
Comment