Vô Địch Từ Max Cấp Thuộc Tính Bắt Đầu (Dịch)

Chương 274 - Thủ Đoạn Giải Đề Của Dương Học Phách!

Tao gà sau khi bị Dương Chân hành hạ một hồi liền triệt để cúi cáo đầu cao ngạo xuống, sợ hãi nhìn Dương Chân, lấy tốc độ nhanh nhất cuộc đời mình nói ra

- Xà lộ quý tị, âm quý hợi, dương quý sửu. . .

Dương Chân lập tức mộng bức, quất vào đầu tao gà một cái, cả giận nói

- Nói tiếng người!

Tao gà khinh bỉ nhìn Dương Chân, thấy Dương Chân lại muốn nhổ lông nó lập tức vội vàng nói

- Tiếng người! Tiếng người!

Dương Chân nghe vậy kém chút bị kinh phong, tiện mèo ở một bên thì cổ quái nói ra

- Tiểu tử, tao gà là đang nói tiếng người, đó là thuật ngữ thời thượng cổ

Nghe được lời nói của tiện mèo, Dương Chân sững sờ, kinh ngạc hỏi

- Ngươi biết sao? Nó đang nói cái gì, xà lộ là con đường gì?

Tiện mèo nghểnh đầu, một mặt đắc ý, suy nghĩ một lát mới ngơ ngác nói ra

- Quên rồi!

Mẹ nó, một cái so với một cái đều không đáng tin cậy!

Hồng Loan Linh Nữ bên cạnh lúc này mở miệng nói ra

- Xà lộ hẳn là con đường kỳ lạ ở đầu bên kia Quỷ Độ giản, trên đường tất cả đều là cấm chế hình vuông, ven đường có hai bức tường, thẳng tắp thông hướng bờ bên kia

Dương Chân nghe được liền cổ quái hỏi

- Cái phá lộ gì thế?

Hồng Loan Linh Nữ cười khổ một tiếng, nói ra

- Ngày bình thường những cấm chế kia sẽ không bị phát động, người khác có thể tùy ý đi qua, nhưng Tử Vi Thiên Tôn thức tỉnh, cấm chế trên xà lộ đều sẽ mở ra, nghe nói chỉ có một con đường có thể đi qua, còn lại đều là tử lộ!

Sau khi hiểu rõ về xà lộ, đám Dương Chân lập tức lên đường chạy qua

Đến khi Dương Chân nhìn thấy cái gọi là xà lộ kia, mới chính thức cảm thấy con đường này khó đi

Đơn giản mà nói, đây là một đại lộ rộng lớn vô cùng, bên trên đều là cấm chế hình vuông lít nha lít nhít, mỗi cấm chế ước chừng một thước, như Hồng Loan Linh Nữ nói, con đường này hai bên đều có một bức tường, trên tường cũng tồn tại cấm chế lít nha lít nhít, chỉ là những cấm chế này khác với cấm chế dưới mặt đất, đều là cấm chế hình tròn

Còn về cách đi của con đường này, càng làm Dương Chân chửi mẹ không thôi

Con đường này không thể đi một đường thẳng, mà là hai tường trái phải phân làm âm cùng dương, bắt buộc phải đi từ tường âm, dựa theo một góc độ nhất định đi về hướng tường dương, trên đường đi phải thắp sáng đúng lượng cấm chế nhất định, sau khi đi đến tường dương lại ấn vào cấm chế hình tròn trên tường mới có thể một lần nữa đi về hướng tường âm, dạng lặp đi lặp lại này giống như là một con rắn đang bò vậy, cho nên mới được xưng là xà lộ

Quà nhiều năm như vậy còn chưa ai có thể thông qua con đường này, nguyên nhân là từ khi xa lộ xuất hiện, chỉ có thể dựa vào một loại trình tự của cấm chế dưới đất mà đi, lít nha lít nhít chừng hơn vạn cái cấm chế, chỉ cần sai một điểm, liền bị oanh khỏi xà lộ, nhẹ thì trọng thương, nặng thì khó giữ được mạng nhỏ, không có trường hợp ngoại lệ nào!

- Móa nó, người bố trí cái cấm chế này tuyệt đối là một thằng điên!

Dương Chân tự lẩm bẩm, lôi kéo tay của Hoa U Nguyệt nói ra

- Tiểu cô nương, chúng ta đi, đường này không thể đi, ai nguyện ý đi thì đi, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa chúng ta cũng không đi

Nhiều cấm chế như vậy quỷ mới biết phải thắp sáng cái cấm chế nào, coi như mèo mù vớ cá rán, thắp sáng được cấm chế trên tường dương, còn đường qua tường âm nữa thì tính sao?

Dương Chân hùng hùng hổ hổ, kéo hai lần thế mà Hoa U Nguyệt vẫn không di chuyển, chần chờ xoay đầu lại hỏi

- Thế nào? Thứ quỷ này không phải người bình thường có thể đi, nghe ta, chúng ta đừng đi

Hoa U Nguyệt cười một tiếng, nói ra

- Ta nhớ ra rồi, phương pháp tính toán của thời thượng cổ, quý tị đại biểu số 30, quý hợi gấp hai lần quý tị là 60, còn quý sửu. . . Hẳn là 50. . .

- Không sai, chính là nó!

Tiện mèo hưng phấn, knih nghi bất định nhìn Hoa U Nguyệt nói ra

- Tiểu nha đầu, ngươi làm sao biết được phương pháp tính toán của thời thượng cổ?

Hoa U Nguyệt sững sờ, lắc đầu nói ra

- Ta không biết

- Không biết?

Dương Chân ngẩn ngơ, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, nói ra

- Khoan, để cho ta suy nghĩ một lát. . .

Dương Chân ngồi chồm hổm trên mặt đất, dùng đầu ngón tay vẽ lên hai đường thẳng đại biểu hai mặt tường, tự lẩm bẩm

- Hai đường thẳng song song a và b, một đường thẳng c đi qua cắt hai đường ab tại hai điểm A và B, biết ba góc độ này là bao nhiêu, cái này. . . Cái này mẹ nó làm sao càng nhìn càng giống một cái đề toán?

Đề toán?

Dương Chân mộng bức, nơi này làm sao có thể xuất hiện đề toán?

Nghĩ tới đây, Dương Chân cười ha ha, nói ra

- Các ngươi chờ một lát, chờ bản học phách đi giải khai cái phá đề này, cùng mang tất cả các ngươi đi qua

Tiện mèo mờ mịt nhìn Dương Chân, tò mò hỏi

- Tiểu tử, đề toán là cái gì?

Dương Chân hít sâu một hơi, giải thích

- Đề toán là một loại học vấn khó khăn nhất ở quê hương của ta, động vào một tí thôi đủ để người khác vò đầu bứt tóc, nếu ai thi thất bại, sẽ bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, chỉ có thể khổ công đi bưng gạch cho người khác

- Cái gì?

Tiện mèo sững sờ, nói ra

- Chính là loại gạch chụp chết Lâm Thiên Lệ kia? Cũng không tệ, nghe dáng vẻ thì rất có tiền đồ

Dương Chân khinh bỉ nhìn tiện mèo, nói ra

- Ngươi thì biết cái rắm gì!

Tao gà thật vất vả mới được khôi phục tự do, cũng không vội đào tẩu, mà là một mặt cao ngạo đứng trước mặt Dương Chân, nghiêng mặt tò mò nhìn Dương Chân đang tô tô vẽ vẽ trên mặt đất

Hoa U Nguyệt cũng hiếu kỳ, ngồi xổm trước mặt Dương Chân, hỏi

- Có thể giải sao?

Dương Chân tự tin cười một tiếng, nói ra

- Ngươi chờ xem, trên thế giới này, không có đề toán nào bản tao. . . Bản học phách không giải được!

Nghe nói như thế, mấy người Hồng Loan Linh Nữ đưa mắt nhìn nhau, cũng bắt đầu vây quanh Dương Chân, nhìn nửa ngày, chỉ thấy Dương Chân vẽ vẽ một hồi lại đưa tay lên vò đầu

Tiện mèo thấy thế liền chế nhạo, khinh bỉ nhìn Dương Chân nói ra

- Bứt tóc!

- Cút!

Dương Chân giận dữ trừng mắt nhìn tiện mèo, buồn bực nói ra

- Không đúng, thiên phú phá trần không lẽ mẹ nó không giải ra một cái đề toán?

Quá khó khăn, thứ quỷ này quá khó khăn!

Dương Chân lại một lần nữa như về lớp học, cùng đề toán này phân cao thấp, ở phía xa bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng thốt

- Những người này. . . Tựa như là đệ tử từ truyền thừa cổ lão!

- Cái gì? đệ tử trong môn phái từ vực ngoại cũng chạy đến?

- Là bọn hắn, không nghĩ tới bọn hắn cũng tới, xà lộ nhất định không tầm thường, thế mà hấp dẫn bọn hắn tới!

- Bọn họ là ai?

. . .

Nghe được tiếng nghị luận, ngoại trừ Dương Chân, tất cả mọi người đều nhao nhao quay đầu nhìn lại

Liền thấy một nhóm tu sĩ mặc đồ bông đi về phía bên này, dáng vẻ ung dung, ánh mắt trầm ổn, trên thân phát ra khí tức để người ngoài nhìn vào liền biết là người phi thường

Nhất là một nam một nữ đi đầu, đôi con ngươi tựa như tuyết sơn trong đem khuya, xán lạn mênh mông

Bình Luận (0)
Comment