Vô Địch Từ Max Cấp Thuộc Tính Bắt Đầu (Dịch)

Chương 270 - Ngươi Đã Bao Giờ Nghe Về Thần Khí Gọi Là "Cục Gạch"?

- Tặng người?

Lâm Thiên Lệ mộng bức, tò mò nhìn Hoa U Nguyệt hỏi

- Người nào?

Hoa U Nguyệt nhẹ lau vết máu trên khóe miệng, lộ ra nụ cười yếu ớt, chậm rãi nói ra

- Là một gia hỏa rất thú vị, hắn nói muốn dẫn ta tới giết ngươi!

Nhìn Lâm Thiên Lệ sắc mặt âm tình bất định, Hoa U Nguyệt thở dài một tiếng, nói tiếp

- Lâm Thiên Lệ, ngươi từng tổn thương linh căn của ta, trong nội tâm ta từng có oán hận, nhưng hôm nay ta có chuyện trọng yếu hơn muốn làm, trước khi đi chỉ muốn cho gia hỏa kia một phần lễ vật, chưa từng có suy nghĩ cùng ngươi tranh giành linh đỉnh, ngươi tại sao cứ phải chấp mê bất ngộ?

Nghe được lời nói của Hoa U Nguyệt, Lâm Thiên Lệ thần sắc kinh nghi bất định, hơi đỏ mặt, rõ ràng vừa nuốt vào một ngụm máu sắp phun ra, cười ha ha, âm trầm nhìn Hoa U Nguyệt nói ra

- Ngươi chưa từng có suy nghĩ tranh giành linh đỉnh cùng ta, đó là chuyện của ngươi, với ta mà nói. . . Cỗ lực lượng trên người ngươi kia mới làm ta cảm thấy hứng thú nhất, nhiều lời vô ích, chúng ta tranh giành Kim Ô trước!

Hoa U Nguyệt nhìn Lâm Thiên Lệ một lát, sắc mặt một lần nữa khôi phục, khẽ cười một tiếng nói ra

- Hiện tại ta không phải là đối thủ của ngươi, cỗ lực lượng trên người của ta, ngươi nếu như biết cũng không có chỗ tốt quá lớn, nhưng mà. . . Ngươi nếu như dám động vào Kim Ô kia một cái, ta cho ngươi hối hận cả đời!

Lâm Thiên Lệ bỗng nhiên cười ha ha, trên thân bộc phát ra khí thế tuyệt nhiên, nói ra

- Như vậy, Lâm mỗ chờ ngươi!

- Ngươi!

Hoa U Nguyệt biến sắc, hừ lạnh một tiếng, chậm rãi rút trường kiếm ra chỉ vào Lâm Thiên Lệ

Khóe miệng Lâm Thiên Lệ lộ ra dáng tươi cười nghiền ngẫm, nhìn chằm chằm Hoa U Nguyệt nói ra

- Nơi này không cách nào vận dụng chân nguyên, Hoa Linh Nữ chẳng lẽ muốn so kiếm pháp cùng Lâm mỗ?

- Phải thì sao?

Sắc mặt Hoa U Nguyệt trầm xuống

Mắt thấy hai người muốn đánh nhau, Dương Chân vội vàng nói ra

- Chờ một chút, trước tiên đừng đánh!

- Dương Chân?

- Dương Chân!

Hoa U Nguyệt kinh ngạc nhìn Dương Chân, trên mặt dần dần lộ ra nụ cười xán lạn, đem trường kiếm thu hồi, thanh tú động lòng người nhìn Dương Chân, mở miệng nói ra

- Ngươi đã đến!

Dương Chân trừng mắt nhìn Hoa U Nguyệt một chút, nói ra

- Chờ một chút nữa ta lại tính sổ sách cùng ngươi!

Lâm Thiên Lệ sau khi thấy Dương Chân liền nổi giận gầm lên một tiếng, sưu sưu chạy xuống, mang theo hận ý ngập trời, giống như là Dương Chân vừa đội cho hắn một cái mũ xanh thật to vậy

Dương Chân lập tức trợn mắt hốc mồm, vội vàng chạy lên

- Móa nó, họ Lâm, địa phương chơi vui như vậy ngươi không ở lại, chạy xuống đây làm gì, có bản lĩnh ngươi cùng bản tao thánh ở trên thềm đá đánh nhau một chầu?

Nhìn thấy phản ứng của Dương Chân, đám người vừa đuổi theo tới nơi liền ngây ngẩn cả người

Thềm đá rõ ràng tồn tại cấm chế mạnh mẽ, chẳng nhưng mang theo thiên uy cuồn cuộn, mà còn không thể vận dụng chân nguyên, làm sao có thể vui?

Quả nhiên rất là "Dương Chân"!

Một đám người trợn mắt hốc mồm nhìn Dương Chân cùng Lâm Thiên Lệ, một cái chạy lên, một cái chạy xuống, tất cả đều không đoán được Dương Chân muốn làm gì

Mắt thấy Dương Chân vậy mà thật bạch bạch chạy lên thềm đá, mới chạy được mấy bước liền lảo đảo một cái, trên mặt bắt đầu trở nên khó chịu, Lâm Thiên Lệ bỗng dưng dừng bước, tức giận trên mặt lập tức chuyển thành cười trên nỗi đau của người khác, nhìn Dương Chân hỏi

- Ngươi xác định muốn đánh nhau ở chỗ này?

- Khẳng định!

Dương Chân cười ha ha, duỗi duỗi quyền cước, thoải mái nói ra

- Nơi này rất tốt, ta thích nơi này!

Lâm Thiên Lệ lập tức cười nhạo

- Vậy liền để nơi này thành nơi chôn thây ngươi, ngươi có thể vĩnh viễn lưu tại nơi này!

Hồng Loan Linh Nữ sợ hãi, hô nhỏ một tiếng nói với Dương Chân

- Dương Chân, Lâm Thiên Lệ kiếm pháp siêu quần, cùng lứa không ai là đối thủ, ngươi không nên cậy mạnh!

Kiếm pháp siêu quần?

Dương Chân sững sờ, hứng thú nhìn Lâm Thiên Lệ

Chính là gia hỏa này năm năm trước ép Hoa U Nguyệt suýt mất mạng, mà còn đả thương linh căn, nàng đã yên lặng năm năm, cũng đem ân oán này chôn trong lòng năm năm

Một kỳ tài ngút trời, nữ tử tuyệt sắc có một không ai, năm năm qua phải thừa nhận bao nhiêu áp lực tâm lý?

Dương Chân đánh giá Lâm Thiên Lệ từ trên xuống dưới một phen, lại quay đầu nhìn Hoa U Nguyệt

Thời điểm tiến vào Linh Lộ, Dương Chân chưa từng đuổi kịp Lâm Thiên Lệ để cho hắn phiền muộn thật lâu, bây giờ gặp được, há có thể bỏ qua dễ dàng?

Nơi này không cách nào vận dụng chân nguyên, với hắn mà nói thì rất tốt

Hoa U Nguyệt thấy Dương Chân nhìn mình, trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười, nói ra

- Cẩn thận một chút!

Dương Chân sững sờ, hỏi

- Ngươi không sợ Lâm Thiên Lệ kiếm pháp siêu quần, một kiếm giết chết ta?

Hoa U Nguyệt tiếp tục cười, nói ra

- Ta tin ngươi!

Dương Chân nhếch miệng cười một tiếng, nói ra

- Tâm tình của ta giống như tốt lên một chút rồi!

Nghe được đối thoại của hai người, Hồng Loan Linh Nữ sững sờ, ánh mắt lóe ra vẻ phức tạp

Tú Nhi nhếch miệng, lôi kéo ống tay áo Hồng Loan Linh Nữ, nói ra

- Ngốc tỷ tỷ, ngươi cảm thấy gia hỏa Dương Chân giảo hoạt này sẽ làm chuyện không có nắm chắc sao?

Hồng Loan Linh Nữ chấn động, cười khổ lắc đầu, nhìn Hoa U Nguyệt thật sâu

Lâm Thiên Lệ nhìn khắp bốn phía, thấy mọi người đều đang nhìn hắn cùng Dương Chân, liền cười ha ha, kiếm chỉ Dương Chân nói ra

- Dương Chân, Hoa Linh Nữ chính là muốn tặng Kim Ô cho ngươi đi, không biết nếu ta lấy Kim Ô nàng muốn tặng ngươi mang đi, Hoa Linh Nữ sẽ có biểu tình gì nhỉ?

- Ngươi đoán?

Dương Chân chớp chớp mắt

Lâm Thiên Lệ

- ? ? ?

Đám người xung quanh lập tức bật cười

Tú Nhi ghé vào trên bờ vai Hồng Loan Linh Nữ, không có dáng thục nữ nào bật cười ha hả, thở không ra hơi nói ra

- Dương Chân này. . . Ôi, chết cười ta mất, Lâm Thiên Lệ đắc tội hắn, chắc hẳn phải tức chết rồi

Hồng Loan Linh Nữ cũng buồn cười, chợt tự lẩm bẩm

- Lâm Thiên Lệ không phải đắc tội Dương Chân, mà là Hoa Linh Nữ!

Dương Chân sau khi nói xong liền ngồi xổm xuống, móc ra một khối đá, trong tay ước lượng, quay người nhìn về phía Hoa U Nguyệt, một mặt tức giận nói

- Tiểu cô nương, ngươi biết ngươi làm sai chỗ nào không?

Hoa U Nguyệt sững sờ, chần chờ một lát, sau đó nói

- Ta không nên không từ mà biệt

Dương Chân lắc đầu, nói ra

- Không từ mà biệt không có gì lớn, ngươi đây là muốn làm gì, đưa cho ta Kim Ô? Đùa gì vậy, ta muốn cái Kim Ô này không thể tự mình đi lấy sao?

- Thế nhưng mà. . .

- Không có nhưng nhị gì cả, ngươi đây là đang đoạt đi danh tiếng của bản tao thánh a, ngươi có biết hay không, về sau nhớ kỹ, chuyện này giao cho ta đi làm, ngươi ở sau lưng ta hô 666 là được rồi!

Hoa U Nguyệt nhẹ gật đầu cười, nói ra

- Tốt!

Dương Chân cười ha ha một tiếng, nói với Lâm Thiên Lệ

- Tới tới tới, để bản tao thánh kiến thức kiếm pháp siêu quần của ngươi có bao nhiêu siêu quần!

Mắt thấy Dương Chân thế mà cầm một khối đá muốn cùng hắn chiến đấu, Lâm Thiên Lệ lập tức giận dữ, chỉ vào Dương Chân nói ra

- Ngươi muốn chết, một tảng đá mà thôi cũng muốn phá trường kiếm của Lâm mỗ?

Dưới chân Dương Chân bỗng dưng bộc phát ra một cỗ lực lượng, oanh một tiếng phóng về Lâm Thiên Lệ, cất giọng nói

- Ai nói ngươi đây chỉ là cục đá, tại quê hương của ta, thần khí này gọi là cục gạch!

- Cục gạch?

Lâm Thiên Lệ ngẩn ngơ, trường kiếm trong tay bỗng dưng huyễn hóa ra vô số kiếm ảnh, đâm về hướng Dương Chân

Một kiếm này mười phần quỷ dị, để đám người ở đây hãi hùng khiếp vía

Ai cũng không nghĩ đến, Lâm Thiên Lệ có thể dựa vào một thanh trường kiếm, trong tình huống không sử dụng vũ kỹ có thể thi triển ra kiếm pháp quỷ dị như vậy

Dương Chân vậy mà lại chủ động xông tới, trong tay càng là cằm một cục đá, tất cả mọi người lập tức kinh hô, nhìn Dương Chân như nhìn người điên

Trong đám người, chỉ có tiện mèo hai mắt tỏa sáng, tự lẩm bẩm

- Ai ôi, chẳng lẽ cái này là môn " Cục gạch phá vạn pháp " mà tiểu tử từng nói qua, không ai ngăn nổi

Bình Luận (0)
Comment