Vô Địch Ác Ma

Chương 35

Diệp Bạch phóng đến hoa viên, nhưng rồi chợt nhận ra điều gì đó.

Ở đây có tận năm cái hoa viên, ta biết cái nào mà tìm bây giờ?

Nhưng rồi lại chạy tiếp.

Thôi kệ, cứ tìm từng cái, kiểu gì cũng tìm được.

Cuối cùng cũng đến hoa viên, Diệp Bạch tìm xung quanh nhưng lại, chẳng thấy bóng dáng ai, đành quay ra, tìm đến hoa viên khác, đi hết nơi này, đến nơi khác, cuối cùng Diệp Bạch cũng tìm, thấy được Khả Hân.

Cô ta đang cùng với Tử Yến uống trà, nói chuyện phiếm, Diệp Bạch nhanh chóng chạy đến.

"Có chuyện gì vậy? Sao ta thấy ngươi hấp tấp vậy a?"

Tử Yến lên tiếng hỏi, Diệp Bạch giơ tay ra, ra hiệu cho Tử Yến, chờ một chút, Diệp Bạch thở mạnh từng hơi, sau một hồi, cũng lấy lại sức, rồi đem chuyện bản thân thấy, nói ra với cả hai.

Nghe xong, Khả Hân có chút hoảng hốt, dù gì, đám người đó đã mạnh, giờ lại liên minh với hai giới khác, cho dù có biết trước, chưa chắc gì họ đã thắng.

"Vậy giờ chúng ta phải làm gì a?"

Tử Yến và Khả Hân đồng loạt hỏi.


Diệp Bạch vuốt cằm suy nghĩ một lúc, rồi lên tiếng.

"Chỉ là một lũ nhãi nhép, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, bọn chúng chẳng là gì, yên tâm, chuyện này cứ để ta lo."

Diệp Bạch nói vậy, vì hắn đã có suy tính trước, nói xong liền xoay người nhanh chóng rời đi, Diệp Bạch trở lại phòng, ngồi trên giường, hai mắt nhắm, cố gắng vào lại chiều không gian cấp cao, nhưng hoàn toàn thất bại.

Diệp Bạch vẫn cố gắng, vào lại một lần nữa, và lần này đã thành công, thời gian tạo hóa, thấy Diệp Bạch, liền lên tiếng hỏi.

"Tiểu tử, có chuyện gì cần ta giúp a?"

Diệp Bạch tiến lại chỗ ông ta, rồi lên tiếng đáp lại.

"Quả thật, ta có chuyện cần ông giúp."

Thời gian tạo hóa nghe vậy, cười mấy tiếng rồi hỏi lại.

"Cần ta giúp chuyện gì?"

Diệp Bạch chỉ chờ có vậy, nhanh chóng nói ra việc cần ông ta giúp đỡ, nghe xong, thời gian tạo hóa, suy nghĩ một lúc rồi nói lại.

"Việc này không phải là không thể, nhưng ta chỉ có thể đưa lại một phần."

Diệp Bạch nghe xong liền phấn khích.

"Một phần cũng được."

Sau khi đã giao dịch thành công, Diệp Bạch nhanh chóng, rời khỏi chiều không gian này, trong lúc chờ đám người kia đến, Diệp Bạch rời khỏi phòng, ung dung đi dạo.

Diệp Bạch đã nhờ thời gian tạo hóa, trao cho hắn sức mạnh đỉnh phong, nguyên lai của bản thân, tuy chỉ kéo dài trong một ngày, và chỉ có một phần sức mạnh, nhưng nhiêu đó, đối với Diệp Bạch đã là quá đủ.

Đi ngang qua, phòng Khả Hân, thấy cô ta đang bối rối, Diệp Bạch liền đi vào trong, tiến đến, vỗ vào vai cô.

"Yên tâm, chuyện này cứ để ta lo."

Khả Hân đưa mắt nhìn lại Diệp Bạch, không khỏi ngạc nhiên.

Người này lúc này vẫn còn, là nguyên anh tầng một, sao bây giờ cảnh giới đã là thánh nhân a?


Khả Hân vẫn còn đang suy nghĩ, thì Diệp Bạch đã rời đi, bây giờ cũng đã gần tối rồi, có lẽ tối hôm nay, bọn chúng sẽ tấn công.

* * *

Lâm Hàn bên này, chuẩn bị binh lực đầy đủ, sẵn sàng đánh một trận, một sống một còn với tiên đế, Lâm Hàn đứng trên bục, dõng dạc nói.

"Các vị, chúng ta nhân lúc trời tối, sẽ tấn công, bây giờ còn khoảng ba canh giờ, trước khi tấn công, tập lại trận hình."

Lâm Hàn trên tay cầm, hai cây cờ nhỏ, dàn trận cho đoàn quân, lần này, còn có trận pháp sư, giỏi nhất huyền lưu quốc tham gia, mọi người gọi ông ấy là, Lục đại sư, đó là một ông lão, chống gậy, nhưng đừng vì vậy mà khinh thường.

Ba canh giờ sau.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Lâm Hàn đi lên, mở ra cổng không gian, rồi đi vào, ngay sau đó, đám người phía sau cũng vào theo, trời hôm nay, tối mù mịt, nhưng đối với bọn họ chẳng là gì, nhanh chóng hành quân, phút chốc đã có mặt, trước kinh thành của linh tuyền giới, nhưng họ vẫn chưa vội tấn công.

Lục đại sư, chăm chú bố trí trận pháp, thoáng chốc đã bố trí xong, không hổ danh là trận pháp sư, giỏi nhất huyền lưu quốc, ở trong trận pháp này, sẽ khiến đối phương, bị giảm đi kha khá sức mạnh, và nó còn là một kết giới, ngăn không cho đối phương thoát.

Sau khi đã bày xong trận pháp, một đám sát thủ, có khả năng di chuyển nhanh nhẹn, được cử lên xâm nhập vào thành, xong mở cửa thành ra, mọi việc vẫn rất thuận lợi, ban đầu còn nghĩ, sẽ có người canh cổng, nhưng hóa ra lại chẳng có ai.

Khi đám người đã vào hết bên trong, liền theo kế hoạch, chia ra làm nhiều nhóm, phục kích, còn về phần Lâm Hàn, quyết định dụ tên tiên đế kia ra, Lâm Hàn tiến sâu vào trong thành.

Bên này, Diệp Bạch đang nằm trên giường, dường như đã cảm nhận được bọn chúng, liền nở nụ cười.

Cuối cùng cũng đến.

Nghĩ xong, Diệp Bạch bật dậy khỏi giường, nhanh như cắt liền biến mất, rồi lại xuất hiện ở giữa trận phục kích, đám lính kia liền lao ra, như chiến thuật.


Mạc Tử Bắc nhận ra điều gì đó không ổn.

Tiên đế? Ta cảm nhận được cảnh giới của tên này ít nhất, cũng là thánh nhân.

Nghĩ xong, Mạc Tử Bắc nhanh chóng hét lên.

"Lâm quân sư, không ổn rồi, tên này là thánh nhân."

Lâm Hàn nghe xong, nhanh chóng trở lại.

Hệ thống, tỉ lệ chiến thắng, của ta là bao nhiêu.

Lâm Hàn hỏi hệ thống bằng suy nghĩ, ngay sau đó, bảng hệ thống liền hiện lên.

[ Ting! Đã tính xong, kí chủ, có ba mươi phần trăm tỉ lệ, chiến thắng]

Lâm Hàn vừa chạy về vừa nghĩ.

Chỉ có mỗi, ba mươi phần trăm, rõ ràng lúc trước, là sáu mươi phần trăm kia mà.

Hệ thống liền hiện lên, nói chuyện của Diệp Bạch cho Lâm Hàn nghe, cùng lúc, Lâm Hàn cũng về tới nơi, đám lính mấy vạn người, vậy mà giờ chỉ còn vỏn vẹn mấy tên.

Bình Luận (0)
Comment