Vô Danh Hiệp Khách

Chương 4 - Nguy Cơ

Trời cũng đã gần sáng, sâu bên trong sâm lâm, có hàng vạn cây cổ thụ cao cả ngàn thước, tán cây dày đặc đã che hết gần như toàn bộ ánh nắng.

Trong rừng vẫn một mảnh tối đen, Đế Hải chạy mãi không biết bao lâu, đến khi Phong hành phù tiêu hao hết, nhưng hắn vẫn chưa tìm được nơi ẩn náu, hắn vẫn không từ bỏ mà tiếp tục tìm kiếm, hắn lúc này thể lực đã tiêu hao không sai biệt, quá mệt mỏi hắn ngồi tựa lưng vào gốc một gốc cây cổ thụ. Ông trời không phụ lòng người tìm kiếm, lúc này hắn phát hiện ra đây là một gốc cây cổ thụ đã chết từ lâu, bộ rễ to lớn uốn lượn như những con rắn tại đây hắn phát hiện ra mọt đoạn rễ cây uốn thành hình vòng cung, kích thước cũng vừa đủ cho một người trưởng thành bò vào, nhận ra bên trong là không gian bên trong vô cùng rộng lớn đủ cho vài người ngồi. Thấy vậy, hắn mừng rỡ vô cùng.

Trong gốc cây cổ thụ đã chết khô từ lâu bên trong bị mục hết cả, một người thanh niên toàn những vệt máu sớm đã khô, tóc tai rối bời, đang lấy ra vài gốc thảo dược trị thương giã nát ra thành một hỗn hợp sền sệt sau đó

thoa đều lên các miệng vết thương, sau đó lấy ra một y phục mới thay vào. Xong xuôi, hắn bắt đầu xếp bằng điều tức. Người thanh niên đó không phải ai khác đó chính là Đế Hải.

Sau khoảng hai thời gan hai nén hương, thương thế lúc này đã hồi phục, linh lực đã khôi phục không sai biệt, hắn mới lấy ra một tấm Do thám phù rót linh lực vào kích phát phù chú. Tấm phù lúc này hóa thành một điểm sáng

màu xanh, có công năng dò xét, phát hiện nguy hiểm và cảnh báo cho người khống chế phù. Từ sau lần bị Tam Nhãn Ma Lang tập kích, hắn đã bắt đầu tăng cường cảnh giới tránh bị ám toán. Chuẩn bị xong xuôi, Đế Hải mới lấy ra lương khô ăn vào, những tu chân giả đạt đến cảnh giới Khiếu Huyệt cảnh trở nên có thể không  ăn mà vẫn sống được nhờ linh khí, nhưng tu vi của hắn không đủ nên vẫn phải ăn giống phàm nhân để bổ sung thể lực. Ăn xong hắn bèn ngồi dưỡng thần.

Điểm yếu chí mạng của Do thám phù đó là không thể phát hiện được những mục tiêu có tu vi cao hơn người khống phù.

Cách đấy không xa, Thất sát và Bát sát đang lướt về phía Đế Hải, Thất sát ra ám hiệu cho Bát sát đã đến lúc hành động. Cả hai đồng loạt thi triển Liễm tức thuật che giấu khí tức của bản thâm. Chúng đột nhiên xuất hiện ở nơi trú ẩn của Đế Hải.

Trong gốc cây, Đế Hải đang xếp bằng, hai mắt khép hờ, đã có kinh nghiệm từ lần bị Ma Lang tập kích bất ngờ nên hắn không dám sơ suất, với cả hắn cũng đã phần nào đoán được có người đi theo kể từ khi mộ phần của sư phụ bị

đào lên. Hắn cũng đã có đề phòng với bọn người Cổ Tộc từ trước, lúc này hắn tương kế tựu kế để dụ bọn chúng ra mặt. Phía sau lưng hắn, ở một góc tối tăm, Thất sát và Bát đang ẩn náu, trông thấy con mồi không phòng bị, chúng bắt đầu ra tay.

Bát sát ném ra một đám ám khí đã được tẩm qua độc dược về phía trước. Đột nhiên Đế Hải mở mắt ra, hai tay nhanh chóng họa vào không trung một đồ hình kì lạ, sau đó quát to :   “ Kim Cang Thuẫn “  trước người lập tức hiện

lên một tầng quang tráo màu vàng kim.

Ám khí bay tới chạm vào tầng quang tráo, tấm chắn trước mặt chỉ ngăn chặn chưa được một khắc, đám ám khí trì hoãn trong thoáng chốc rồi tiếp tục bay tới, biến cố bất ngờ phát sinh nằm ngoài dự liệu khiến hắn cả kinh. Trong

khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn thi triển Mê Tung bộ tránh chỗ yếu hại, sau loạt công kích vừa rồi cả người hắn chằng chịt những vết thương.

“ Quả đúng như ta đoán, thì ra đúng là lũ khốn Cổ tộc các ngươi giở trò ! “

Hắn quát to trong đó ẩn chứa ý tức giận.

Một tràng tiếng vỗ tay từ nơi đó phát ra, trong bóng tối từ từ đi ra hai bóng ngườ,i khoác áo choàng đen che kín nửa già khuôn mặt.

“  Chúc mừng ngươi đã đoán đúng, bọn ta chính là Cổ Tộc Thập Nhị Sát. “  Hai người đồng thanh nói.

“ Ta Thất sát.. “    Bóng đen thứ nhất nói

“ Ta Bát sát... “   Bóng đen thứ hai nói

“Hôm nay bọn ta đến để lấy mạng của ngươi “  Cả hai đồng thanh nói với ngữ điệu không chút cảm tình .

Thất sát và Bát sát xuất hiện đồng thời một luồng uy áp hướng phía Đế Hải ập xuống khiến hắn không thể nhúc nhích.

Đây là uy áp tự nhiên hình thành có tác dụng khống chế những người có tu vi thấp hơn người khống chế.

Đế Hải cảm nhận luồng uy áp này đích thị là của Huyết mạch cảnh, toàn thân đã mất đi năng lực hành động, trong lòng thầm kêu không ổn

“ Các ngươi giết ta thì được lợi gì ? Chẳng phải sư phụ ta đã chết rồi hay sao !

Hắn nói với giọng hơi hòa hoãn xuống.

Không nói một lời, Bát sát tiến tới gần hắn, hung hăng đạp xuống một cước, lấy chân chà đạp một phen, vừa đánh vừa chửi rủa thậm tệ cả hai sư đồ của Huyền Cơ. Đế Hải toàn thân không thể cử động chỉ có thể bị động mà tiếp

nhận những cú đạp như tròi giáng khiến hắn đau đớn vô cùng, trong lòng sớm đã bùng lên một ngọn lửa giận.

Thất sát thấy tra tấn đã đủ bèn ra hiệu cho Bát sát dừng lại. nhìn Đế Hải đang nằm dưới đất nền, toàn thân máu bù lẫn lộn, mới lên tiếng :

“ Bọn ta chỉ làm theo lệnh của Tộc trưởng đó là điều tra nguyên nhân lão tặc Huyền Cơ có thể sống được lâu như thế trong khi bị Phệ Tâm cổ không ngừng ăn mòn “ .

“ Ta đoán không chừng lão đoạt được dị bảo có thể duy trì thọ nguyên và bây giờ không chừng đang ở trên người ngươi. Mau giao bảo vật ra đây ! Ta có thể cho ngươi một cái chết toàn thây !”

Bát sát nói với giọng điệu đã thập phần nắm chắc.

Hắn nằm trên đất trên đất lúc này, nghĩ tới cái ngọc giản nọ lấy được trên tay của thi thể sư phụ đến 8 phần là dị bảo mà chúng nói đến. Hắn nén đau thò tay lấy ra trong tay nải một khối ngọc giản cổ lão bên trên có chữ

Phán màu đỏ, vờ như không chú ý đến hai người kia mà đưa lên trước mặt ngắm nghía.

Hai tên sát thủ thấy vậy trong mắt ánh lên vẻ tham lam rồi cười lên một tràng man rợ. Thấy hai tên kia động lòng tham, hắn bèn cất tiếng hỏi :

“ Dù gì ta cũng đã là cá trong chậu, bảo vật này sớm muộn cũng rơi vào tay bọn ngươi. Ta muốn biết vì sao bọn ngươi biết hành tung của sư đồ bọn ta ?

Hai tên kia lúc này chẳng quan tâm tới hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào khối ngọc giản nọ, Thất sát trả lời với giọng điệu không giấu nổi ý tham lam:

“ Đúng, ngươi đã là người sắp chết. Ta sẽ đáp cho ngươi để ngươi yên tâm đi xuống làm bạn với lão tặc Huyền Cơ. Phệ Tâm cổ là một bí thuật độc môn của Cổ tộc ta vì bên trong bọn chúng đều chứa linh hồn của những đứa trẻ sơ sinh bị bọn ta giết chết, thế nên bọn chúng cũng có thể coi là một con người, sau đó bọn ta luyện chế một ngọn Trường Minh đăng trên có ấn kí linh hồn của chúng, khi người bị chúng kí sinh chết đi chúng cũng sẽ chết theo khi ấy ngọn đèn sẽ tắt từ đó Tộc trưởng có thể tính ra phương vị nơi kẻ bị kí sinh chết đi. Hôm nay, ta tâm trạng vô cùng tốt nên mới nói với ngươi nhiều như vậy. Giờ chết của ngươi đã điểm “.

Thất sát lấy ra một thanh đoản kiếm hướng phía trái tim Đế Hải đâm tới, Hắn lúc này cười một cách điên,  trong mắt lộ rõ sự không cam lòng. Kiếm còn chưa tới, kì biến đã phát sinh khối ngọc giản nọ lúc này đang thấm đẫm máu tươi của Đê Hải hóa thành một quang đoàn màu trắng toát ra khí tức thánh khiết hướng mi tâm phóng tới..

Quang đoàn nọ chạm vào mi tâm hắn rồi biến mất.

_____________Hết chương 4__________________________________________

Bình Luận (0)
Comment