Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 489

Chương 489

Anh ta nghiêng đầu nhìn qua Dụ Lâm Hải: “Ầy, anh từng nghe nói đến danh hiệu ‘Nam Ông’ chưa?”

Dụ Lâm Hải thản nhiên nói: “Trong giới ngọc thạch chúng ta, trẻ con ba tuổi cũng biết”.

“…”

Phó Vực bị kinh bỉ, lặng lẽ ngậm miệng: “Là tôi kiến thức nông cạn”.

Giống như “bậc thầy Ngọc Tâm”, “Nam Ông” là lão tiền bối của giới ngọc thạch, sớm đã rút khỏi giang hồ nhiều năm, vẫn rất nổi tiếng trong ngành, nhưng rất ít người gặp người thật.

Dụ Lâm Hải kéo thẳng đường môi, tài khắc ngọc bất phàm tuyệt diệu của Nam Mẫn là học từ ông cụ Nam ư?

Quả nhiên là thầy nào trò nấy.

Anh bỗng nhiên nổi lên một suy nghĩ.

Không mời được “bậc thầy Ngọc Tâm”, nếu có thể mời được tiền bối “Nam Ông” đến giúp, cũng coi như không mất công chuyến này.

Nam Mẫn đưa ông cụ lên tầng, đẩy mở cừa phòng bố mẹ.

Mặc dù bố mẹ không còn, Nam Mẫn vẫn giữ phòng ngủ chính cho bố mẹ, sau khi đuổi Nam Ninh Bách ngồi không hưởng lộc đi, tất cả đều tu sửa trang trí lại như ban đầu.

Mỗi ngày căn phòng đều có người chuyên quét dọn, rất sạch sẽ ngăn nắp, không có một chút bụi.

Đây là lần đầu tiên Nam Tam Tài vào khu vườn hoa hồng, cũng là lần đầu tiên vào phòng của con trai và con dâu, vào cửa đã thấy hai bức di ảnh được thờ trên bàn thờ, khoang mắt lập tức đỏ bừng.

“Ông nội, vào đi”.

Nam Mẫn đưa tay kéo ông cụ đứng ở cửa vào phòng, mời ông nội ngồi trên sofa gỗ trắc, đi đến thắp hương cho bố mẹ.

“Bố mẹ, ông nội đến thăm bố mẹ”.

Nam Tam Tài ngồi trên sofa, ánh mắt như lửa nhìn con trai cả và con dâu cả, trong lòng đau sót, hồi lâu không nói.

Phòng của Nam Ninh Tùng và Lạc Nhân hoàn toàn bài trí theo phong cách Trung Hoa, toàn bộ nội thất đều là gỗ lim, gỗ gụ, gỗ sưa, nhìn khắp nơi đều là đồ tốt.

Ngay cả giường cũng là giường thời xưa điêu khắc hoa văn hoa lá và chim muông sơn màu vàng, mỗi một tầng phản đều được điêu khắc tỉ mỉ tinh xảo, đầy hoa văn tầng tầng lớp lớp, tất cả cánh hoa đều có cảm giác như ba chiều.

Mỗi lần các anh đến khu vườn hoa hồng, vào phòng bố mẹ, đều nói có cảm giác như xuyên không.

Nam Mẫn đi đến, lập tức ngồi khoanh chân trên thảm, ánh mắt nhìn Nam Tam Tài chuyển sang giường, nói: “Nghe bố mẹ nói, chiếc giường này là quà kết hôn của ông tặng họ phải không?”

“Ừm”.

Nam Tam Tài khẽ thở dài: “Khung cảnh ngày kết hôn đó của bố mẹ cháu dường như vẫn còn sống động trong tâm trí ông, chớp mắt cháu đã lớn như vậy trở thành thiếu nữ rồi”.

Ông đưa tay xoa đầu Nam Mẫn, đôi mắt tràn đầy ánh nhìn từ ái.

“Chỉ là nghe nói sau khi cháu mất tích vào ba năm trước, vườn Hoa Hồng vẫn luôn bị chú hai cháu chiếm giữ, những thứ tốt này còn có thể giữ lại không bị nó bán đi thực sự không dễ dàng gì”.

Nam Mẫn cười nhẹ nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt.

 

Bình Luận (0)
Comment