Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 193


Cùng là người chơi đồ cổ, ngoài miệng nói yêu thích cũng không có tác dụng, một vài hành động nhỏ vô tình và những tiểu tiết mới có thể có cái nhìn chính xác nhất, nếu không phải thực sự đam mê thì chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể phát giác ra được.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, nét mặt Dụ Lâm Hải hiện ra vô cùng ôn hòa: “Thích vậy sao?”
Nam Mẫn ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ đáp gọn lỏn: “Nói thừa”.

Tại buổi đấu giá, cô vì không muốn gây náo động nên phải buộc lòng kìm nén sự yêu thích đối với bốn chiếc bát nhỏ này, lúc đó cô chỉ muốn nhanh chóng đem chúng về nhà nhét vào trong chăn bông ấm áp, chẳng ngờ giữa đường lại nhảy ra một Dụ Lâm Hải phá bĩnh, tranh đoạt vật yêu thích của người khác.

Cô biết anh cũng là một người say mê đồ cổ, người có tiền đều thích sưu tầm một vài thứ cũng không có gì đáng trách, nhưng cô thật sự không biết kiến ​​thức về đồ cổ của anh uyên bác đến trình độ nào.

Trong buổi đấu giá ngày hôm đó, nhìn dáng vẻ anh quyết tâm giành được bốn chiếc bát nhỏ này, Nam Mẫn liền biết nếu hai người bọn họ tiếp tục cứng rắn đối chọi thì bốn chiếc bát nhỏ chắc chắn sẽ bị thổi tới mức giá trên trời, đến lúc đó tin tức lại nổi lên trên các mặt báo sẽ càng khó kết thúc sự việc.


Không đấu giá được đồ vật không đáng sợ, nhưng nếu như làm giá cả thị trường hỗn loạn vậy đó lại là một chuyện lớn.

Nếu hiện tại bốn chiếc bát nhỏ này đã trở lại tay cô, Nam Mẫn cũng không cố ý tỏ vẻ nữa, vừa chạm vào bát bệnh nghề nghiệp của cô liền phát tác, trong đôi mắt cô chỉ có hình bóng của bốn chiếc bát nhỏ đáng yêu này, từ hoa văn tới màu sắc, từ miệng tới đáy, cô không bỏ sót bất kỳ điểm nào, xúc cảm, độ trơn bóng và mùi hương đều đánh giá một lượt mới coi như xong.

Dụ Lâm Hải thấy cô còn đang đang khụt khịt mũi ngửi, động tác nhỏ dễ thương đó trông giống như một chú poodle, chọc anh không thể không cười ra tiếng.

Nam Mẫn lúc này mới lưu luyến quên lối về mà ngẩng đầu lên, chạm phải nụ cười của anh cũng không cảm giác có bao nhiêu thẹn thùng, nếu là người ngoài không thạo nghề, có lẽ sẽ cảm thấy những hành động này của cô rất kỳ quặc, nhưng đối với người trong nghề đây chỉ là chuyện bình thường.

Cô miễn cưỡng đặt bốn cái bát nhỏ xuống rồi nói: “Cảm ơn sự hào phóng của tổng giám đốc Dụ, vậy tôi xin vui lòng nhận lấy vậy”.


Dụ Lâm Hải vừa định đáp một câu ‘không có gì’ thì đã thấy cô sau khi cất chiếc hộp đi lại rút ra một tấm chi phiếu từ trong túi xách, đẩy về phía anh: “Đây là năm triệu, cũng xin tổng giám đốc Dụ hãy vui lòng nhận cho”.

Không biết vì sao dáng vẻ cô đưa chi phiếu lại gợi nhớ cho anh tới cảnh tượng ly hôn ngày đó, anh cũng từng đưa cho cô một tấm chi phiếu như vậy.

Lúc đó anh không có cảm nhận gì đặc biệt, nhưng sau khi đặt mình vào vị trí của cô, anh mới biết được hành động lúc đầu của mình gây tổn thương cho người khác như thế nào.

Nụ cười trên mặt anh vụt tắt, ánh mắt cũng tối sầm lại.

Dụ Lâm Hải bình tĩnh đẩy lại chi phiếu, nói: “Đây là món quà tôi tặng tổng giám đốc Nam, trả tiền thì xa cách quá, chúng ta còn một khoảng thời gian dài hợp tác trong tương lai, bốn chiếc bát nhỏ này cứ coi như món quà gặp mặt tôi tặng cho tổng giám đốc Nam đi”.

Cô biết anh sẽ nói như vậy.

Nam Mẫn sớm đã có chuẩn bị nên cũng không kiên trì thêm nữa, chỉ tương tự lấy ra một thứ khác: “Nếu đã như vậy, vậy thứ này liền tặng cho tổng giám đốc Dụ, coi như quà đáp lễ của tôi đi”..

Bình Luận (0)
Comment