Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 307

Chương 307

“Khó chịu. Uống rượu mới nhận ra… càng khó chịu…” Ninh Hạo ôm ngực, thống khổ nói.

Lynda giải thích nhìn Ninh Hạo. Bọn họ là hai người có hoàn cảnh tương đương nhau. Đều là người yên lặng canh giữ bên người đó, đối phương lại vô ý gần gũi, yêu người khác: “Phải về phòng hả?”

“Tôi muốn đi hóng gió bên hồ.” Ninh Hạo nói xong, thất tha thất thểu đi ra khỏi quán bar.

“Đúng là đứa ngốc.” Trịnh Húc bất đắc dĩ lắc đầu.

“Biết rõ là ngốc, nhưng không có cách nào khống chế trái tim của mình.” Lynda thở dài.

“Ngốc về đến nhà rồi!” Trịnh Húc nửa đùa nửa thật nói.

“Mời ngốc về nhà tôi uống vài chén đi!” Lynda thong dong lắc lắc tóc dài, cười nói với Trịnh Húc.

“Được!” Trịnh Húc ngồi trên quầy bar, bắt đầu uống rượu.

Tề Mẫn Mẫn ghé vào trên lưng Hoắc Trì Viễn, cùng anh nhìn ra bầu trời đấy sao ngoài cửa sổ. Bên trong là một mảnh yên tĩnh, không có tiếng động gì, không khí mang tên một loại hạnh phúc gì đó.

“Chưa từng thấy qua bầu trời trong xanh phẳng lặng như vậy.” Tề Mẫn Mẫn nhìn ra ngoài, vừa cảm khái nói.

Hoắc Trì Viễn cầm tay cô đặt lên eo của mình, nhàn nhạt nói: “Muốn đi ra hồ xem không?”

“Ý kiến hay?” Tề Mẫn Mẫn lập tức nhảy từ trên lưng anh xuống, bắt lấy tay anh kéo đi.

“Đợi một chút.” Hoắc Trì Viễn túm lấy cô, chỉ vào quần áo mỏng manh trên người cô: “Bên ngoài rất lạnh.”

“A… muốn mặc áo lông sao?” Tề Mẫn Mẫn lúng ta lúng túng hỏi han.

“Không đến mức đấy.” Hoắc Trì Viễn mở tủ quần áo ra, lấy một chiếc áo gió màu hồng nhạt mặc vào cho cô, sau đó lại tìm cho mình một chiếc: “OK, xuất phát!”

Tề Mẫn Mẫn cười, nắm chặt tay Hoắc Trì Viễn, mở cửa phòng chạy ra.

Hồ nước yên tĩnh làm cho người ta tạm quên đi những ồn áo náo nhiệt nơi thành thị, Tề Mẫn Mẫn dựa vào lòng Hoắc Trì Viễn, ngẩng đầu nhìn ngọn núi mông lung đằng xa, không khỏi cảm khái:”Đẹp quá! Ước gì chúng ta có thể mãi ở lại đây.”

“Khi chúng mình già đi, anh sẽ mua chỗ này để xây nhà.” Hoắc Trì Viễn yêu chiều nói.

“Vì sao phải đợi cho đến khi chúng mình già đi?” Tề Mẫn Mẫn bồn chồn quay đầu nhìn Hoắc Trì Viễn.

“Vì trên thế gian này vẫn còn rất nhiều phong cảnh xinh đẹp mà chúng mình còn chưa đi thăm thú cùng nhau.” Hoắc Trì Viễn ôm thật chặt thắt lưng Tề Mẫn Mẫn, thanh âm trầm thấp nói.

“Hoắc Trì Viễn, đến lúc đó anh sẽ vẫn ở bên em sao?” Tề Mẫn Mẫn gối lên đùi Hoắc Trì Viễn, bất an hỏi. Cô thực sự sợ rằng sau khi anh biết hết chân tướng sẽ thờ ơ và đoạn tuyệt với cô. Nếu thật sự là như vậy, cô nhất định sẽ rất đau khổ. Cô không thể không có Hoắc Trì Viễn. Anh là người quan trọng nhất trong đời cô sau cha.

“Anh sẽ như vậy.” Hoắc Trì Viễn cúi đầu hôn trán Tề Mẫn Mẫn. Nếu thù hận cũng không thể khiến anh đẩy cô ra xa, thì còn nguyên nhân nào có thể chia cắt họ được nữa đây? Chỉ cần ở bên cô, tâm tình của anh sẽ cực kỳ vui vẻ, có thể quên đi đau khổ. Thậm chí vì cô, anh có thể sẽ không trả thù Tề Bằng Trình nữa.

Tề Mẫn Mẫn không nói gì, chỉ gối lên đùi Hoắc Trì Viễn, im lặng nhìn về phía mặt hồ xa xa. Cho dù tương lai có thế nào thì cô cũng sẽ không oán hận nửa lời, bởi vì người gây ra tất cả chuyện này chính là cô.

Bình Luận (0)
Comment