Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1777

Chương 1777

Ngẫm lại liền thấy sầu.

Lão phu nhân vẫn bảo bà nghĩ cách khuyên Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn đã không trở lại thì bà khuyên thế nào?

Ngay lúc bà đang sầu não thở dài khi đó, Hoắc Trì Viễn chảy máu từng giọt một đi quá trước mặt bà.

“Cậu Cố…” Dì Lưu nhìn vết máu trên sàn, lập tức khẩn trương gọi anh lại: “Tay anh đang chảy máu.”

“Cháu đi lái xe cho Hoắc Nhiên.” Hoắc Trì Viễn chua xót cười: “Có lẽ Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy sẽ đau lòng, nói không chừng sẽ cười với cháu.”

Nói xong, Hoắc Trì Viễn liền chạy về hướng May bach đang đỗ ngoài cửa.

Dì Lưu lắc đầu, thở dài: “Đây là u mê sao?”

Hoắc Trì Viễn lái xe chạy về hướng nhà cũ.

Trên đường, nhận được điện thoại của Hoắc Nhiên.

“Anh, chị dâu nhỏ vừa gọi điện cho Giai Tuệ, nói lát nữa đi qua.”

“Anh tìm được cô ấy rồi.” Âm thanh của Hoắc Trì Viễn có chút cô đơn.

“A…a…” Hoắc Nhiên lúng túng trả lời: “Cô ấy nói thế nào? Có tha thứ cho anh không?”

“Em cảm thấy sao?” Hoắc Trì Viễn chua xót cười hỏi lại.

“Anh, đừng tức giận. Anh xuất ra tinh thần ngu công dời núi, sớm muộn gì cũng đánh hạ tòa thành trong lòng chị dâu.” Hoắc Nhiên khẩn trương nói.

Tề Mẫn Mẫn thay một bộ lễ phục Dior màu phấn lam, vội vàng đuổi tới nhà Giai Tuệ.

Vương Giai Tuệ vừa thấy cô, lập tức vui sướng ôm lấy: “Tề Mẫn Mẫn, cậu có thể tới khiến mình rất vui.”

“Mình quay lại thành phố A là để tham gia tiệc đính hôn của cậu.” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.

Lý Á Lệ nhiệt tình gọi: “Giai Tuệ chỉ có mình cháu là bạn thân, nếu cháu không đến, nó sẽ cực kỳ thương tâm.”

Tề Mẫn Mẫn gật đầu: “Biết ạ.”

“Đúng rồi, nghe Giai Tuệ nói cháu thi được đại học Q. Tuy hai cháu không ở cùng trường, nhưng là gần vô cùng. Về sau có thể chăm sóc lẫn nhau rồi.” Lý Á Lệ ôm tay Tề Mẫn Mẫn cười nói.

“Cháu không có ai chăm sóc, Giai Tuệ chăm sóc cháu nhiều một chút, hẳn là cháu vui mới đúng.” Tề Mẫn Mẫn cười nói.

Trên người Lý Á Lệ có một loại ánh sáng của người làm mẹ, khiến người ta đặc biệt muốn ỷ lại.

Từ nhỏ cô đã không được hưởng thụ tình thương của mẹ, đặc biệt hâm mộ Giai TUệ có một người mẹ như thế.

“Sau này Giai Tuệ có khi cũng không hiểu chuyện.” Lý Á Lệ vỗ tay Tề Mẫn Mẫn.

“Được, con có phải con của mẹ không thế?” Vương Giai Tuệ ôm cổ mẹ, làm nũng hỏi han.

“Cái này, nếu có thể cho mẹ lựa chọn mà nói…” Lý Á Lệ ho khan một tiếng.

“Con biết mẹ muốn đòi Tề Mẫn Mẫn là con gái mẹ.” Vương Giai Tuệ bất mãn oán giận.

Bình Luận (0)
Comment