Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 137

Chương 137

Hoắc Trì Viễn kinh ngạc trừng mắt Tề Mẫn Mẫn mấy chục giây, lúc này mới xấu hổ giải thích: “Nha đầu, anh giúp em mát xa một chút, mẹ nói giảm đau hiệu quả không sai.”

Tề Mẫn Mẫn thế mới biết hiểu lầm Hoắc Trì Viễn. Áo ngủ của cô là loại không có cúc cài, Hoắc Trì Viễn trực tiếp giúp cô cởi.

Có lẽ Hoắc Trì Viễn là bác sĩ, phương pháp mát xa thật sự chuyên nghiệp, cho nên khi anh giúp cô mát xa mười mấy phút đồng hồ sau, dù vẫn còn đau nhưng cô cũng cảm thấy thoải mái hơn.

“Đỡ hơn chưa?” Hoắc Trì Viễn nhìn trên mặt Tề Mẫn Mẫn có nét hồng hào, không còn tái nhợt như lúc nãy, liền thân thiết hỏi.

Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu.

Đối với Hoắc Trì Viễn mà nói, cô bây giờ chính là bệnh nhân, nhưng đối với cô mà nói, bàn tay to nóng ấm của anh đang đặt ở hông cô quả là mê hoặc! Cô cảm giác chỗ đó nóng như lửa.

Hoắc Trì Viễn chăm chú mát xa giúp Tề Mẫn Mẫn, vốn không để ý tới sự ngượng ngùng trong mắt cô.

“Cậu chủ, nước đường đã nấu xong rồi.” Dì Lưu đứng bên ngoài, gõ cửa.

Hoắc Trì Viễn nhanh nhẹn đứng dậy, mở cửa, nhận lấy nước đường:”Làm phiền dì Lưu rồi, dì nhanh đi nghỉ ngơi đi.”

Dì Lưu đi rồi, anh lền bưng nước đường đỏ đi vào phòng ngủ:”Nha đầu, uống ngay khi còn nóng.”

Lại là nước đường đỏ, Tề Mẫn Mẫn lập tức che miệng lại:”Chú, không phải lại thả gừng vào chứ?”

“Cam đoan không có. Uống nhanh.” Hoắc Trì Viễn ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, nhìn cô uống xong rồi, mới đỡ cô nằm xuống, tiếp tục mát xa giúp cô.

Khi Hoắc Trì Viễn không cẩn thận đụng tới nội y của Tề Mẫn Mẫn thì mặt cô bắt đầu đỏ dựng:”Chú, đã đỡ hơn nhiều rồi!”

Ánh mắt Hoắc Trì Viễn có tia đỏ nhìn dáng vẻ hoàn mỹ của Tề Mẫn Mẫn, họ mạnh một tiếng:”’Dì cả’ đến thật không đúng lúc!”

Tề Mẫn Mẫn lấy chăn mỏng quấn quanh mình, thẹn thùng nói:”’Dì cả’ đến rất đúng lúc! Chú xấu xa, không đâu lại mua một đống thuốc TT, chú muốn tôi kiệt sức mà chết sao?

“Thân thể của tôi rất cường tráng.” Hoắc Trì Viễn cười tà mị.

“Thiết!” Tề Mẫn Mẫn không cho là đúng nhìn lướt qua nửa người trên của Hoắc Trì Viễn,”Không có cơ ngực, cũng không mặc áo lót, chú cường tráng chỗ nào chứ?”

Hoắc Trì Viễn nắm bàn tay nhỏ bé của cô đặt trước vồng ngực cường tráng của mình:”Đây không phải là cơ ngực?”

“Không phải!” Tề Mẫn Mẫn coi như không thấy, kiên quyết không chịu thừa nhận vóc người đẹp của Hoắc Trì Viễn. Cô sẽ không để cho anh đắc ý! “Một chút co dãn cũng không có!”

“Không đau nữa à?” Hoắc Trì Viễn trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn. Xem ra cố khá là dễ chịu, nếu không sao có sức trêu chọc anh?

“Chú đi nghỉ đi.” Tề Mẫn Mẫn rụt tay về, đỏ mặt nói.

“Em dễ chịu, còn tôi thì khó chịu! Hoắc Trì Viễn chỉ vào nơi nào đó đang phồng lên trên người mình.

“Tự mình giải quyết!” Tề Mẫn Mẫn ngượng ngùng vùi mặt vào chăn không thèm để ý đến Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ cách chăn mỏng dịu dàng xoa đầu Tề Mẫn Mẫn:”Thật muốn đuổi ‘dì cả’ của em đi!”

“Nếu chú đuổi được thì đuổi đi!” Tề Mẫn Mẫn kéo chăn mỏng xuống một chút, nháy hai mắt to, cười nói:”Tôi không ý kiến.”

Hoắc Trì Viễn gầm nhẹ:”Nhắm mắt! Ngủ!”

Tề Mẫn Mẫn lại vùi mình vào chăn lần nữa, núp ở bên trong cười nghịch ngợm.

Bình Luận (0)
Comment