Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 227

Tần Sinh không phải đồ ngu, hắn đi theo bên cạnh Trì Nhạc Thiên, ít nhiều gì cũng xem như nửa làm ấm giường, đương nhiên biết nên làm như thế nào, nhưng hắn không thể thật sự đồng ý được.

Trong lúc đầu óc choáng váng Trì Nhạc Thiên đưa ra lời mời mọc như thế này với hắn, nếu như hắn mơ mơ hồ hồ đồng ý, Trì Nhạc Thiên tỉnh lại chẳng gi ết chết hắn sao.

Chỉ câu Trì Nhạc Thiên nói mình không dậy được Tần Sinh vừa nghe thấy đó thôi đã đủ để hắn uống một bình (1) rồi.

Tần Sinh bước lên trước cầm khăn tấm phủ lên tấm lưng gầy trắng nõn của cậu, nhẹ giọng nói: “Ông chủ, nghỉ ngơi đi.”

“Dối trá!” Nhạc Thiên quay mặt sang, hai mắt đỏ chót quát, “Tôi không chịu được nữa!”

Tần Sinh ngây ngẩn, không chịu được nữa?

Tủi hờn ngập trong đôi mắt Nhạc Thiên, cậu đã bất lực hơn hai năm nay rồi, nằm mơ cũng muốn được lên giường với Tần Sinh. Vậy mà tỉnh dậy giường chiếu sạch trơn, tim cậu cũng lạnh tanh lạnh ngắt.

Tần Sinh cụp mắt nhìn về phía Nhạc Thiên, Nhạc Thiên là người ra tay trước. Cậu ôm cổ Tần Sinh dằn xuống, Tần Sinh theo thói quen nương sức của cậu hôn lên, đôi môi tiếp xúc, Trì Nhạc Thiên hôn mạnh vô cùng. Chắc vì bởi Trì Nhạc Thiên bất lực, nên chỉ có thể dùng cách này để phát ti3t.

Nụ hôn hung tợn ngang ngược rất nhanh đã khiến h@m muốn của Tần Sinh tỉnh dậy, hắn đã quá quen với việc hôn Trì Nhạc Thiên. Mùi thơm ngọt xa xỉ trên cơ thể Trì Nhạc Thiên gần như là miếng mồi nhử k1ch thích vỏ não hắn.

Hắn như là con chó của Pavlov (2), bị Trì Nhạc Thiên thuần dưỡng tập thành phản xạ có điều kiện.

Nụ hôn vừa kết thúc, Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, bờ môi đỏ tươi dưới ngọn đèn hơi lóe sáng, cậu dùng giọng điệu gần như có thể gọi là khẩn cầu nói: “Muốn tôi.”

Tần Sinh dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống cậu, một tay khẽ vuốt sau gáy cậu, thấp giọng nói: “Ông chủ, bây giờ anh đang không tỉnh táo.”

“Muốn tôi…” Đôi mắt hoa đào dưới chiếc kính lập lòe ánh nước, nét nham hiểm độc ác bị quét đi sạch sẽ, Trì Nhạc Thiên trông như một đứa trẻ vừa đáng thương vừa bất lực.

Trước giờ Tần Sinh chưa từng được nhìn thấy Trì Nhạc Thiên trông như thế này, dường như hắn đã chạm đến Trì Nhạc Thiên thật sự đằng sau lớp vỏ bọc tinh xảo… nhược điểm của Trì Nhạc Thiên.

Tiền tài, địa vị, danh và lời cũng không thể thỏa mãn được khát vọng đích thực của Trì Nhạc Thiên. Có quá nhiều trái lại sẽ càng nghĩ đến thứ mà mình không có.

Tần Sinh nhẹ giọng nói: “Ông chủ, anh tỉnh lại sẽ g iết chết tôi.”

Nhạc Thiên hung hãn nói: “Bây giờ cậu không muốn tôi, tôi sẽ giết cậu ngay lập tức.”

Máu đỏ đen lại nổi lên trong lòng Tần Sinh, hắn quyết định đánh cược một lần, cúi đầu tháo kính của Trì Nhạc Thiên xuống, nhẹ nhàng hôn một cái lên khóe mắt ướt át của cậu, “Được thôi, ông chủ.”

Lúc Nhạc Thiên tỉnh táo lại phát hiện ra mình đang đứng trước bệ cửa sổ, hai tay nắm rèm cửa cả người run rẩy, eo hông bủn rủn khom xuống, lý trí và ký ức từ từ quay lại đầu óc mơ màng của cậu… và cảm giác được làm đàn ông đã lâu không thấy! Vậy mà cậu… đứng nghiêm!

Nhạc Thiên:!Thì ra mình dậy được!

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở vừa sâu vừa nặng. Nhạc Thiên nghe thấy âm thanh ngọt ngào bật ra từ môi mình một cách mất kiểm soát, rồi cả tiếng r3n rỉ dằn nén trong cổ họng của một người đàn ông vừa xa lạ vừa quen thuộc khác.

Giọng nói này hai năm nay chỉ có thể phát ra những âm đơn.

“Được.” “Vâng.” “Ông chủ.”

Mà bây giờ giọng nói đơn điệu này trở nên vừa trầm vừa khàn, công kích vào màng nhĩ của Nhạc Thiên từng hồi từng hồi, khiến cho từ tai đến da cậu cùng răng rắc bật ra cảm giác tê tê râm ran như bị điện giật.

Một đôi bàn tay đang nắm chặt eo của cậu, Nhạc Thiên kêu nhỏ một tiếng, không còn chút sức lực nào suýt ngã nhào về phía trước nhưng được người sau lưng quơ đỡ lấy. Bờ môi nóng rực lướt qua bên tai, giọng nói trầm thấp của Tần Sinh vang lên, “Ông chủ không muốn nữa?”

Nhạc Thiên nghiêng mặt, sau khi tháo khính ra đôi mắt hoa đào hơi nheo lại, thoáng chút mê man nhưng cũng không còn trừng trừng như vừa nãy nữa, rất rõ ràng, cậu đã khôi phục ý thức, cậu rề rà nói: “Tần Sinh?”

Tần Sinh vì bị Trì Nhạc Thiên không ngừng không nghỉ đòi từ xế chiều mãi cho đến chạng vạng, nên trên gương mặt lạnh lùng chảy xuống chút mồ hôi, hơi ửng đỏ lên. Thấy Tri Nhạc Thiên tỉnh lại, bèn ngừng động tác đang làm lại, điềm tĩnh gọi một tiếng “Ông chủ.”.” Sắc mặt thong dong, bàn tay vẫn ôm vòng eo mảnh khảnh Trì Nhạc Thiên như trước, như chờ chỉ thị tiếp theo của Trì Nhạc Thiên trong lúc đang làm việc vậy.

Mặt Nhạc Thiên lúc xanh lúc đỏ, muốn hỏi có chuyện gì xảy ra, song không trên không dưới như bây giờ thì hoàn toàn không thể nào hỏi được cả, khó khăn lắm mới lên nòng được, nên chỉ muốn làm cho đến cùng rồi tính sau. Thế là lạnh lùng nói: “Lên giường.”

Tần Sinh biết mình lại một lần nữa cược đúng, chậm rãi đứng dậy.

Chỉ là kiểu ma sát từ tốn này thôi đã khiến Nhạc Thiên khẽ run lên nhắm hai mắt lại, rất sướng, là cảm giác lâu rồi mới có.

Tần Sinh ôm Trì Nhạc Thiên tay chân như nhũn ra, cẩn thận đặt cậu lên giường, cúi người nhẹ giọng dò hỏi: “Ông chủ?”

Nhạc Thiên mở mắt ra, trong ánh mắt đan xen giữa lạnh lùng và nóng rực, “Bớt nói nhảm, mau làm đi.”

Khác với Trì Nhạc Thiên vô cùng đáng thương “muốn ta” lúc bị ảo giác. Con rắn độc tỉnh lại sau mùa ngủ đông vừa thẳng thắn quyết đoán vừa oán giận phẫn nộ thì quyến rũ hơn nhiều, ngoài mặt thì Tần Sinh bình thản song trong lòng thì đang dần sục sôi.

Một người ích kỷ đến cùng cực như Trì Nhạc Thiên không có chuyện cam lòng chịu thua kém người khác, vậy mà không thể không cúi đầu trước niềm vui thể xác, bất đắc dĩ đến mức nào rồi lại khiến người ta muốn nảy sinh d*c vọng muốn phá hủy đến mức nào.

Tần Sinh… trước giờ chưa từng cho mình là người tốt.

Ngọn lửa trong phòng bắt đầu bùng cháy, Trì Nhạc Thiên tỉnh táo không được trung thực như Trì Nhạc Thiên mơ màng. Biểu cảm trên mặt vừa sung sướng vừa đau đớn, nắm drap giường cắn môi không để phát ra tiếng, rồi khi Tần Sinh sắp kết thúc thì ngẩng cao lên chào đón, nói một câu lạnh tanh —— “Lần nữa.”

Ăn chay hai năm trời, một khi đánh thức h@m muốn rồi, thì cả hai người làm tổ trong phòng một ngày một đêm, không ai dám tới quấy rầy hai người họ. Cuối cùng thì Nhạc Thiên cũng biết tại sao mình dùng ngón tay vẫn không được, vì cửa ngõ trong cơ thể Trì Nhạc Thiên quá kín đáo, cần có tài năng đủ tiêu chuẩn như Tần Sinh mới chạm được đến.

Dù sao bây giờ Tần Sinh là cấp dưới cậu nói gì nghe nấy, Nhạc Thiên muốn thế nào được thế đó. Đến khi Nhạc Thiên thật sự thấy no rồi thì cả cơ thể cậu đã trải rộng dấu vết, không có một phần da thịt nào nguyên vẹn.

Nhạc Thiên nằm ngã trên giường, một gối cong lên, nhìn sang Tần Sinh bên cạnh mình. Ký ức trong đầu đã từ từ hồi lại, sau khi cậu cơm nước với Mộc Lý xong xuôi, thì trong đầu bắt đầu nhảy disco như điên, trong lúc ăn Mộc Lý có nhắc đến, nói thứ này là đặc sản bản địa, sẽ làm cho cậu có trải nghiệm hoàn toàn mới.

Nhạc Thiên: Xác nhận, trải nghiệm hoàn toàn mới thật.

Trong lòng Nhạc Thiên đã tươi xanh muốn nổi bong bóng, nhưng mặt mày lại sa sầm như trào nước, đôi mắt tối đen nhìn Tần Sinh đang ngồi xếp bằng, trên bả vai rộng cơ bắp căng tràn toàn là vết cào lung ta lung tung.

Tần Sinh,” Nhạc Thiên chậm rãi nói, “Gan cậu to nhỉ.”

Tần Sinh quay mặt sang, thấp giọng nói: “Xin lỗi, ông chủ.”

Nhạc Thiên đã hồi tưởng lại toàn bộ giữa chừng, đồng thời còn rõ ràng một cách lạ thường, là cậu ép Tần Sinh chơi mình, khóc lóc xin xỏ hắn, thậm chí còn chủ động xơi Tần Sinh trước.

Khát vọng đèn nén ấp ủ lên men trong lòng nhiều năm nay đã sớm biến chất, cảm giác chấp nhận làm kẻ nằm dưới khó chịu hơn, hay là nỗi đau khi bị tước đoạt niềm vui thể xác nặng nề hơn?

Có lẽ trước khi trải qua sự sung sướng đó thì còn có thể nhẫn nhịn được, nhưng một khi thưởng qua, đã đánh cho Trì Nhạc Thiên trở về nguyên hình, cậu sợ rằng mình khó lòng làm được.

Huống chi Tần Sinh yên tĩnh kín miệng, cơ bản là khúc gỗ.

Một khúc gỗ sống quả thực có thể gọi là hoàn mỹ đối với Trì Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên thở dài một hơi, lạnh nhạt nói: “Trong túi quần tôi có thuốc.”

Tần Sinh hiểu ý, xuống giường đi nhặt quần tây của Trì Nhạc Thiên, lấy thuốc và diêm ra, châm cho cho Trì Nhạc Thiên một điếu, đặt điếu thuốc kề bên đôi môi sưng đỏ của cậu.

Tần Sinh còn nhớ, lần đầu tiên hắn gặp Trì Nhạc Thiên, hình ảnh Trì Nhạc Thiên hút xì gà, đôi cánh môi mỏng hơi tròn, hàm răng cắn vào điếu xì gà to bằng ngón tay.

Khi đó Tần Sinh đã thoáng sinh ra chút kích động, giờ thì hắn đã biết kích động của hắn là gì.

Nhạc Thiên nhấc cánh tay mềm nhũn của mình lên hút một hơi thuốc, nói giọng khàn khàn: “Nếu như có người thứ ba biết…”

Tần Sinh nói thẳng: “Vậy thì tôi sẽ đi chết ngay.”

Nhạc Thiên gật đầu, “Biết là tốt rồi.”

Nhạc Thiên thong thả hút nửa điếu thuốc, rồi đưa nửa điếu thuốc còn lại cho Tần Sinh, Tần Sinh nhận lấy hút, ngoài mùi khói thuốc ra còn có mùi hương đặc hữu của Trì Nhạc Thiên.

Lần trước tại Vân Nam, hắn giết đồng đội của hắn.

Lần này ở Vân Nam, hắn ngủ với đối tượng trong nhiệm vụ nằm vùng của mình.

Trong mắt Tần Sinh hiện lên ý cười, Vân Nam đúng là nơi đất lành.

Chuyện của Nhạc Thiên còn chưa xong, ở trong phòng nghỉ ngơi một ngày, mặc âu phục lên bao phủ mình kín kẽ, không để lộ ra một tí dấu vết nào. Nói với Tần Sinh đang thắt cà vạt cho mình: “Sau này, nếu như cậu còn dám cắn cổ tôi nữa, tôi nhổ răng cậu.”

Động tác trên tay Tần Sinh không ngừng, khéo léo thắt cà vạt, nhỏ giọng đáp: “Vâng.”

“Chỉ biết nói thế thôi à?” Nhạc Thiên giơ tay vỗ vỗ hai cái vào mặt hắn, ngả ngớn nói, “Nói mấy câu hay hay xem.”

Tần Sinh ngước mắt lên, đôi mắt màu hổ phách nhạt ở trong phòng hai ngày nay không được tiếp xúc ánh sáng, so với sự trong veo trước kia thì có vẻ hơi đục hơn, “Ông chủ, anh rất đẹp.”

Sắc mặt Trì Nhạc Thiên hơi đổi một chút, bàn tay đang đặt trên mặt Tần Sinh khẽ vuốt qua vuốt lại đôi lần, định tát cho hắn một cái. Nhưng lại lo lắng sau khi đi ra ngoài, người khác nhìn thấy dấu tay trên mặt Tần Sinh, liên tưởng chút thôi là sẽ biết đã có chuyện gì với hai người, thế là thấp giọng nói: “Cậu cứ câm con mẹ nó mồm đi thì hơn.”

Tần Sinh cúi mặt, lại là vẻ điềm tĩnh hiền hòa.

Hai người ở trong phòng hai ngày, lúc bước ra thì bầu không khí lại rất bình thường, Trì Nhạc Thiên là ông chủ lớn, không ai dám trêu chọc cậu. Bashung nhân lúc Trì Nhạc Thiên đi bàn công việc, hỏi Tần Sinh bị bỏ lại, “Tần Sinh, anh với ông chủ làm gì, trong phòng? Mà không ra.”

Tần Sinh đứng thẳng tắp, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt tò mò của những người khác, mặt không chút thay đổi nói: “Chơi cờ tỉ phú.”

Bashung trợn to hai mắt, “Cờ tỉ phú? Hai người chơi như thế nào?”

Tần Sinh từ tốn trả lời: “Cậu đi hỏi ông chủ đi.”

Bashung không nói nữa, cậu ta sợ Trì Nhạc Thiên chết đi được, ngoài mặt Trì Nhạc Thiên thoạt nhìn rất dịu dàng, nhưng nếu làm cậu không vui là chết ngay.

Mộc Lý hết sức hài lòng, thích không nỡ buông với hàng mẫu mà Trì Nhạc Thiên cung cấp. Hai ngày nay Trì Nhạc Thiên không lộ diện, ông ta gấp muốn chết, không ép giá với Trì Nhạc Thiên, nói thẳng: “Ông chủ Trì, theo giá mà cậu nói đi, tôi lấy hết.”

Nhạc Thiên cười híp mắt nói: “Giảm 10% cho ông đấy.”

Mộc Lý mừng rỡ, ông ta còn tưởng là Trì Nhạc Thiên cố tình không xuất hiện là để làm cho ông sốt ruột sau đó lên giá thêm, ông ta hớn hở nói: “Ông chủ Trì, tôi kết cậu rồi đấy! Tôi cũng có bạn ở Myanmar, để tôi giới thiệu cậu cho cậu ta.”

Nhạc Thiên: Uầy, không cần cám ơn đâu, tui còn phải cảm ơn mấy người chữa bệnh bất lực cho tui nữa đó há há há.

Hai người chủ và khách cùng vui vẻ chạm cốc, Nhạc Thiên hú hét trong đầu: “Hệ thống, sao mày không nói tiếng nào vậy hệ thống?”

Hệ thống hữu khí vô lực: “…im mồm…”

Nhạc Thiên cười to ba tiếng, uất ức trong lồ ng ngực bị quét đi sạch sẽ, “Cảm ơn cảm ơn, cảm ơn mama đã sắp xếp thế giới này cho con, con thích lắm, cảm ơn ạ.”

Hệ thống: “…à, cậu thích là tốt rồi.” Hãy đợi đó, để coi coi sau này Nhạc Thiên còn cười nổi không.

Sau khi tiễn Mộc Lý đi, Nhạc Thiên đi vào phòng thay một bộ đồ nhẹ nhàng thoải mái hơn, áo sơmi hoa màu xanh lá nhạt, quần kaki, đầu đội mũ rơm, trông rất giống một vị khách du lịch thông thường, cậu cũng bảo Tần Sinh thay bộ đồ khác. Tần Sinh mặc một cái áo thun đen với quần jean, do cơ thể cường tráng rắn rỏi, nên sau khi mặc vào trông như tay du côn. Cũng may là mặt mũi hắn đẹp trai, làm yếu đi khí chất quá hung tợn kia.

Nhạc Thiên cho tất cả mọi người một ngày nghỉ để bọn họ đi ra ngoài chơi, một mình dẫn theo Tần Sinh đi ra ngoài, cả thị trấn nhỏ này là địa bàn của Mộc Lý, không phải lo có nguy hiểm gì.

Tần Sinh đi theo phía sau Trì Nhạc Thiên, vừa đi vừa đưa mắt nhìn lên dãy núi cao cao đằng xa, nơi này cách Myanmar rất gần…

Trì Nhạc Thiên đút tay vào túi áo, ung dung thong thả nói: “Có trở lại chốn cũ không?”

Tần Sinh chờ một lúc, mới tiếp lời: “Ý ông chủ nói là ở vùng biên giới?”

Nhạc Thiên gật đầu, trông vẻ mặt rất tùy ý, “Nơi lần đầu giết người, dẫu sao cũng để lại ấn tượng sâu sắc.”

Tần Sinh bình tĩnh nói: “Nơi đó không an toàn.”

Nhạc Thiên lạnh nhạt nói: “Tôi biết cậu ở bên tôi có mục đích khác.”

Tần Sinh chợt cứng người trong thoáng chốc, rồi thái độ lập tức khôi phục như bình thường, “Tôi chỉ muốn xin chén cơm ăn ở chỗ ông chủ thôi.”

“Tốt nhất là chỉ ăn cơm của mình tôi thôi,” Nhạc Thiên chắp tay sau lưng, chậm rãi nói, “Ăn nhiều, coi chừng đầy bụng.”

__

(1) uống một bình: 喝一壶, nghĩa là đủ để ăn một bài học nhớ đời.

(2) Pavlov: 巴甫洛夫.

Ivan Petrovich Pavlov, phiên âm tiếng Việt là Paplôp (tiếng Nga: Иван Петрович Павлов; 14 tháng 9 năm 1849 – 27 tháng 2 năm 1936) là một nhà s1nh lý học, tâm lý học và thầy thuốc người Nga, viện sĩ Viện Hàn lâm Khoa học Peterburg (từ năm 1907). Ông là người đã giành giải Nobel s1nh lý và y khoa năm 1904 cho công trình nghiên cứu liên quan đến hệ thống tiêu hóa. Pavlov là người đầu tiên mô tả hiện tượng “điều kiện hóa cổ điển” (classical conditioning). Ông được mệnh danh là “nhà s1nh lý học bậc nhất của thế giới”, đã nghiên cứu ra học thuyết duy vật về hoạt động thần kinh cấp cao và được nhận giải thưởng Nobel S1nh lý và Y khoa năm 1904 cho khám phá này.



Vào thập niên 1890, Pavlov nghiên cứu chức năng dạ dày của loài chó bằng cách quan sát sự tiết dịch vị của chúng, sau đó ông tính toán và phân tích dịch vị của chó và phản xạ của chúng dưới các điều kiện khác nhau. Ông để ý rằng chó thường tiết dịch vị khi phát hiện ra các tín hiệu báo hiệu sự xuất hiện của thức ăn. Sau này Pavlov đã xây dựng lên định luật nổi tiếng mà ông gọi là “phản xạ có điều kiện” dựa trên hàng loạt thí nghiệm mà ông tiến hành trước đó.
Bình Luận (0)
Comment