Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 127


Có lẽ là do vừa rơi xuống hàn đàm, nên môi Huyền Kỳ lành lạnh, mím chặt lại như một cục đá hoàn toàn không có chút phản ứng nào cả, Nhạc Thiên vẫn không từ bỏ ý định, duỗi đầu lưỡi ra li3m li3m viên châu giữa môi trên hắn, Huyền Kỳ lập tức mở mắt ra, đẩy Nhạc Thiên ra, lạnh lùng nói: “Ngươi làm cái gì.”
Nhạc Thiên bị đẩy ngã xuống đất mặt mày ngơ ngác, Huyền còn zin hơi bị ngây thơ tới quá đáng luôn á.
Trong cuộc đời hơn ba trăm tuổi của Huyền Kỳ ngoại trừ luyện kiếm thì vẫn là luyện kiếm, lần đầu tiên được người khác hôn lên môi, hắn giơ tay lau môi mình, cau mày hỏi: “Tại sao li3m ta?”
Trên khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng hiện lên nét khó hiểu, thật đúng là… quá quá ngây thơ luôn… Nhạc Thiên đột nhiên có cảm giác tuy Huyền Kỳ trông thì trâu bò không đỡ nổi, nhưng thực chất chỉ là một tên cuống kiếm không hiểu gì cả, mà thế thì chẳng phải là dễ gạ gẫm dụ dỗ lắm sao?
“Sư tôn, song tu đó.” Nhạc Thiên vô tội nói.
Huyền Kỳ chống một tay xuống nhỏm người lên, bởi vì bị thương mà người hơi lảo đảo, Nhạc Thiên đứng dậy đỡ hắn, lại bị hắn gạt tay ra, “Ăn nói linh tinh, trong bí pháp song tu chưa từng đề cập đến.”
Một ao ý đồ xấu xa trong bụng Nhạc Thiên bắt đầu nổi bong bong sôi ùng ục ùng ục, “Sư tôn, ngài có chỗ không hiễu, nếu như hỏi trên đời này người hiểu chuyện song tu nhất, thì chắc chắn là bộ tộc Bách thị nhà con, con từ khi sinh ra đã học song tu.”
Huyền Kỳ không phải là ngốc, lạnh nhạt hỏi lại: “Vậy thì tại sao ngươi không biết gì về bí pháp song tu cả.”
Nhạc Thiên không hoảng hốt, hùng hủng hổ hổ nói: “Tại chưa được học sâu đến mức đó thôi.”
Huyền Kỳ nhìn vào mắt của Bạch Nhạc Thiên, ánh mắt của hắn vô cùng sắc bén, muốn nhìn rõ một người có nói dối hay không thật sự dễ như trở bàn tay.

Nhưng người mà hắn gặp phải lại là Nhạc Thiên, lúc trước hắn vạch trần thân phận của Nhạc Thiên sau đó chất vấn, Nhạc Thiên còn thấy sợ, chứ giờ Nhạc Thiên sớm đã chai lỳ rồi, Huyền Kỳ có trâu bò hơn nữa cũng không thoát được trừng phạt của liên minh, ai cũng kẻ tám lạng người nửa cân, sợ đếch gì nhau.
Ánh mắt bình thản của Bách Nhạc Thiên nhìn là thấy ngay, nhưng trong lòng Huyền Kỳ vẫn còn nghi vấn, nghiêm mặt nói: “Li3m môi cũng là song tu? Tâm pháp là gì?”
Nhạc Thiên cũng nghiêm mặt, “Sư tôn chỉ cẩn đọc thầm trong lòng “ta yêu ngươi” là được rồi.”
Huyền Kỳ:…
Sắc mặt Huyền Kỳ lập tức sầm xuống, “Khó nghe!”
Mắt Nhạc Thiên hơi mở ra, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, “Con còn tưởng là sư tôn một lòng tu luyện không kiêng dè gì chứ.” Nhào đến song tu với cậu không một chút chần chờ, có thế thôi mà không chịu được sao?
Mũi kiếm trong cơ thể còn đang sôi trào tán loạn, khí huyết cuồn cuộn đan điền hỗn loạn, sắc mặt Huyền Kỳ càng tái xanh hơn, suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu như vô dụng, thì ta…”
“Sư tôn, trên đời này tu luyện nào có chuyện một lần là xong, ngài cầm kiếm vung lên vung xuống cái là biết dùng ngay sao? Song tu cũng là tu, cũng cần phải có tích lũy, từng bước một đi lên,” Nhạc Thiên mặt không đỏ ngắt lời Huyền Kỳ, bắt đầu lừa phỉnh hắn, triển khai phong thái đẩy mạnh tiêu thụ k1ch tình tẩy não cho Huyền Kỳ, “Hai lần trước ngài song tu với con mặc dù có hiệu quả, nhưng bây giờ vẫn gặp bình cảnh, giống như tình trạng của ngài bây giờ vậy.”

Bị Bách Nhạc Thiên nói trúng, Huyền Kỳ chìm vào im lặng, khốn cảnh của hắn tóm gọn lại thì đúng là hai chữ “bình cảnh”, không cách nào đột phá, không tiến được trái lại còn thụt lùi, song tu liệu có như thế không?
Huyền Kỳ không biết rằng trên đời này ngoại trừ những người một lòng một dạ theo đuổi việc “trở nên mạnh hơn” ra, thì còn có những người như Nhạc Thiên chỉ một lòng một dạ theo đuổi việc “trở nên to hơn”.

Song tu đối với hắn mà nói, thì cũng mang tính chất như đi so kiếm với người ta mà thôi.
Sau khi nghĩ thông suốt, Huyền Kỳ nói: “Vậy thì thử lại.” Vừa dứt lời, cúi người li3m môi Nhạc Thiên một cái thật nhanh, thấy trong cơ thể hình như không có gì thay đổi, lại li3m cái thứ hai, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua vành môi Nhạc Thiên, bí mật mang theo một tia hàn khí như băng tuyết.
“Sư tôn,” Ngay lúc Huyền Kỳ chuẩn bị li3m cái thứ ba, Nhạc Thiên cạn lời duỗi tay đẩy hắn ra, hơi bị ngốc quá rồi đấy, “Chúng ta bắt đầu từ từ nhé, trong nhà của ngài có ôn tuyền, tốt cho việc dưỡng thương, chúng ta ra ôn tuyền đi.”
“Dưỡng thương?” Huyền Kỳ tu luyện đến hóa cảnh, hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn từ ngoại thương, hắn không biết rằng lúc này trên lưng mình máu me loang lổ, sau gáy cũng hơi sưng lên.
Nhạc Thiên cũng không có ý định nói cho hắn biết, “Con chảy máu.”
“Vậy thì sao?” Huyền Kỳ vô tình hỏi ngược lại.
Nhạc Thiên ân cần dạy dỗ, “Chảy máu thì không thể song tu.”
Huyền Kỳ lườm sang, lạnh lùng nói: “Phiền phức.”
Lần này Nhạc Thiên đã không còn bị Huyền Kỳ chọc tức nữa, ôn hòa nói: “Không phải tu luyện vốn là chuyện rất phiền phức sao?”
Nhắc đến tu luyện thì gần như là chọt trúng tử huyệt của Huyền Kỳ, Huyền Kỳ ngoan ngoãn cùng Nhạc Thiên đi xuống ôn tuyền.

Nước trong ôn tuyền màu trắng sữa cuồn cuộn chảy, bên trong hàm chứa đủ loại thảo dược tẩy rửa da thịt, Nhạc Thiên rất nhanh đã thấy mông mình bớt đau hơn không ít.
Huyền Kỳ ngồi trong suối nước nóng thì vẫn là vạt áo nghiêm chỉnh ngồi xếp bằng ngay ngắn, mái tóc đen tản ra trước ngực hắn, do đang bị thương nên khí thế chợt giảm, trái lại còn tôn lên diện mạo sẵn đã tuấn mỹ như được đúc ra của hắn.

Nhất là đôi mắt của hắn, sáng rực như có thần, phong thái như thiên nhân, chỉ đáng là không thể phi thăng.
Huyền Kỳ với liên minh thì ai chó hơn? Thật ra thì Nhạc Thiên vẫn cho rằng liên minh cao hơn một bậc.

Nhạc Thiên di chuyển ra sau lưng Huyền Kỳ, thấy vết thương nhỏ vụn trên lưng hắn đang khép miệng lại rất, đoán được thương tích của mình chắc lành lại cũng không chậm lắm.

Bắt nguồn từ tâm tình đùa nghịch, cậu nhẹ nhàng chọt chọt vào vết thương đang khép lại trên lưng Huyền Kỳ.
Huyền Kỳ đưa lưng về phía cậu, lạnh nhạt nói: “Đó cũng là song tu?”
“Đúng vậy, đều là song tu, sư tôn đừng nghi ngờ, lừa ngài con được gì đâu chứ? Nếu như con không muốn, thì bây giờ con chỉ cần gọi Thanh Huy ra đánh một trận với ngài, ngài cũng không làm được gì con.” Thật ra Nhạc Thiên hoàn toàn không biết làm cho Thanh Huy lớn lên lần nữa như thế nào, dù sao thì lừa cũng rồi, cứ nói đại cho xong chuyện.
Huyền Kỳ cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy Bách Nhạc Thiên nói có lý, nói: “Vậy ta phải làm gì?”
Nhạc Thiên ung dung bình tĩnh trả lời: “Trong lòng đọc “ta yêu ngươi”.”
Huyền Kỳ: …
Nhạc Thiên phát hiện ra Huyền Kỳ có một cơ thể vô cùng đẹp, cơ bắp trên lưng hơi gồ lên, đường nét trôi chảy ưu mỹ, đưa tay sờ mó là thấy có lồi có lõm, ngay cả sống lưng cũng thẳng thớm rõ ràng, sờ mó hết nguyên tấm lưng của Huyền Kỳ một lần, Nhạc Thiên mới lưu luyến rụt tay về, bơi ra trước mặt Huyền Kỳ.
Huyền Kỳ buông mắt, dáng vẻ mặt không đổi sắc.
Nhạc Thiên nói: “Sư tôn, ngài có đọc tâm pháp không?”
Huyền Kỳ im lặng một hồi, đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói nhẹ nhàng truyền vào trong tai Nhạc Thiên, “Đang đọc.”
Nhạc Thiên suýt chút nữa không bật cười thành tiếng, “Hì, sư tôn làm tốt lắm, sẽ hữu dụng với việc song tu.”
Trên thực tế thì Huyền Kỳ vẫn không cảm nhận được bất kỳ tác dụng nào, mũi kiếm vẫn tán loạn trong thân thể như trước, tuy rằng ngoài mặt hắn bình tĩnh không lay động, nhưng thật ra bên trong đã thành biển máu trào dâng rồi.
Hệ thống: “Cậu đừng trêu hắn nữa, hắn sắp không cầm cự được nữa rồi.” Hệ thống thật sự không nhìn nổi nữa, Nhạc Thiên thật sự coi Huyền Kỳ như tên ngốc trêu đùa.
Nhạc Thiên: “Hả?”
Hệ thống: “Mang đang cắt đứt đan điền của hắn.”
Nhạc Thiên: “…kinh khủng thế á?”
Hệ thống: “Cậu thử xem có thể khống chế Mang được không, để nó bình tĩnh lại một chút.”

Nhạc Thiên cũng không biết vì sao Mang nghe lời mình, nhưng cậu không thể để Huyền Kỳ phát hiện ra điều đó được, pháp bảo bổn mệnh của mình nghe lệnh của người khác, thế còn không khiến Huyền Kỳ điên lên càng nhanh hơn sao?
Thế là Nhạc Thiên nói: “Sư tôn, sau đó ngài nhất định phải ngoan chút nhé.”
Huyền Kỳ nghe thấy ba chữ “ngoan chút nhé” mà lông mày hơi giật giật, trong lòng hắn vẫn còn đang nhẩm khẩu quyết “ta yêu ngươi”, bình tĩnh hỏi: “Ta phải làm gì?”
“Hé miệng, ôm con, làm theo con.” Nhạc Thiên cúi đầu, hai tay nâng khuôn mặt anh tuấn của Huyền Kỳ, như đầu độc từng chút một ghé đến gần mặt Huyền Kỳ.

Huyền Kỳ không hiểu sao, nhưng vẫn theo lời hé miệng ra, duỗi tay nắm vòng eo thon của Bách Nhạc Thiên, đồng thời giống như lần trước đó, không hiểu gì nhắm hai mắt lại.
Bách Nhạc Thiên đang li3m hắn, nói cho đúng hơn thì là đầu lưỡi của Bách Nhạc Thiên đang li3m đầu lưỡi của hắn, mới đầu thì Huyền Kỳ vẫn không thấy có gì khác thường.

Nhưng theo môi lưỡi quấn quýt càng lúc càng sâu hơn của hai người thì trong đan điền của Huyền Kỳ cũng chầm chậm dâng lên một luồng nhiệt, vòng eo đang bị cánh tay đỡ ngang cũng dần mềm mại theo.
Mang trong cơ thể vẫn đang rất kích động, nhưng nó đã thu lại lưỡi dao sắc bén, ngoan ngoãn an vị ở một góc trong đan điền, biển máu cuồn cuộn đau đớn trong cơ thể Huyền Kỳ từ từ lắng lại, thay vào đó là một cảm giác khác.
Bất tri bất giác, tay Huyền Kỳ đã ấn xuống cổ Bách Nhạc Thiên, toàn thân đổi khách thành chủ hôn sâu Bách Nhạc Thiên, ôn tuyền trắng sữa bốc từng làn sương mờ mịt, Nhạc Thiên cũng câu lấy cổ Huyền Kỳ, nằm sấp trên người Huyền Kỳ.
Vì Huyền Kỳ hôn cậu mãi chẳng chịu buông ra, cuống lưỡi Nhạc Thiên sắp tê rần đến nơi, vội đẩy hắn ra, Huyền Kỳ cảm giác Nhạc Thiên từ chối mình, lập tức kết thúc nụ hôn này, đôi gò má của hắn ửng đỏ lên, nét mặt vẫn lãnh đạm nghiêm túc như cũ, “Song tu xong rồi?”
Nhạc Thiên bị hắn hôn đến gần như nhũn ra, cao thủ kiếm đạo đúng là mãnh liệt thiệt, miễn cưỡng treo mình trên người hắn, đầu tiên ngửa đầu ra cười hỏi: “Sư tôn, ngài cảm thấy thế nào?”
Huyền Kỳ thành thực trả lời: “Rất tốt, tốt vô cùng.” Mang trước giờ chưa từng yên tĩnh thần phục thế này, khiến hắn cảm thấy cả người thả lỏng, lệ khí dâng tràn trên mi tâm cũng phai nhòa đi không ít.
Nhạc Thiên khẽ cười, “Có thể tốt hơn nữa đó.”
Huyền Kỳ nói: “Làm thế nào?”
Nhạc Thiên buông tay ra, rướn người nhảy một cái lên bờ ao bạch ngọc, ngồi trên bờ ao, để lộ ra vòng eo thon thả và đôi chân dài trắng muốt, Huyền Kỳ ngồi trong hồ nước lẳng lặng nhìn cậu, đâu cũng là tìm tòi nghiên cứu.
Hai tay Nhạc Thiên chống ra sau, ưỡn người ra, lười biếng nói: “Sư tôn, li3m con đi.”
Huyền Kỳ hơi ngẩn ra, nhưng đã lập tức khôi phục dáng vẻ lãnh đạm, “Li3m chỗ nào?”
Nhạc Thiên giơ chân lên, gan bàn chân đặt trên vai Huyền Kỳ, cười như không cười nói: “Toàn bộ.”
Huyền Kỳ không do dự, nhấc tay nắm chặt chân phải khéo léo đẹp đẽ của Nhạc Thiên, mắt thoáng liếc sang Nhạc Thiên ửng đỏ cả mặt, “Bắt đầu từ đây?”
Nhạc Thiên hơi híp híp mắt, “Tùy ý sư tôn thôi, có điều kính mong sư tôn… dịu dàng một chút.”

Huyền Kỳ luyện kiếm cực kỳ khắc khổ, một cái kiếm thế một câu tâm pháp, Huyền Kỳ có thể ngày đêm không ngừng luyện đến như từ khi sinh đã biết, chuyện tu luyện trước giờ hắn chưa từng qua loa.
Nhạc Thiên cảm thấy mình như biến thành một cục kẹo dẻo mềm mại nhưng cực kỳ kỳ co dãn, Huyền Kỳ kiên nhẫn tu luyện, không mảy may bỏ qua chỗ nào nào, lọn tóc dài lướt qua da thịt Nhạc Thiên mang đến từng hồi run rẩy khe khẽ.

Một người đàn ông mạnh mẽ như thế lại như đứa trẻ ngây thơ không biết gì về việc mà mình đang làm, điều này khiến cho Nhạc Thiên có cảm giác như mình đang bắt nạt Huyền Kỳ vậy, bắt nạt một kẻ mạnh, thật sự khiến cho người ta phải hưng phấn, cậu không kiềm được lòng, rên nhẹ lên một tiếng.
Khi Huyền Kỳ càng lúc càng tiến lền thì Nhạc Thiên chộp được mái tóc dài của hắn, nói bằng giọng khàn khàn: “Sư tôn nơi con bị thương rất quan trọng đối với chuyện song tu của chúng ta, ngài cần phải… li3m cho cẩn thận đó.”
Huyền Kỳ ngẩng đầu liếc cậu một cái, vẻ mặt lưu động hai mắt ôn hòa bình tĩnh, đôi môi mỏng vẫn kề sát trên da thịt Nhạc Thiên, ngậm da thịt như đậu hũ non của Nhạc Thiên, lạnh lùng đáp: “Ta biết rồi.”
Huyền Kỳ nói được là làm được, cẩn thận được không buông tha một ngóc ngách nào, sống mũi thẳng tắp lúc nào cũng quẹt vào người Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên sắp phát điên mất rồi, tóm chặt mái tóc dài của Huyền Kỳ, nhẹ giọng kêu, bởi vì thật sự rất sướng, vô thức rướn người cọ cọ vào mặt Huyền Kỳ.
Huyền Kỳ không để ý chút nào, chỉ tận chức tận trách hoàn thành tốt công việc “song tu”.
Mãi đến khi Nhạc Thiên khẽ nói: “Đủ, đủ rồi.”
Lúc này Huyền Kỳ mới ngước lên nhìn cậu, trên bờ môi mỏng sáng lấp lánh, dính đầy vệt nước, “Đủ rồi?”
Nhạc Thiên khẽ cắn môi, đôi mắt trong veo nhìn Huyền Kỳ, nhẹ giọng nói: “Vết thương của con thế nào? Con không nhìn thấy.”
Huyền Kỳ liếc một cái, “Đã không còn đáng ngại nữa, hơi sưng đỏ, chắc là màu sắc ban đầu, có ít nước chảy ra.”
Nhạc Thiên vì lời nói của Huyền Kỳ mà mặt mày đỏ thẫm, tên Huyền cờ hó này chẳng hiểu gì hết, nói chuyện không biết ngượng, cậu hơi cúi đầu, “Vậy là có thể rồi.”
“Có thể gì?” Huyền Kỳ hỏi tiếp.
Nhạc Thiên lại hơi nhích người ra sai, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón tay với Huyền Kỳ, “Sư tôn, lên đi.”
__
A lô, chú công an ơi ở đây có lừa đảo =)))))
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment