Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 103


Lộ Tinh cứ ôm Tề Nhạc Thiên như vậy, ánh mắt và vẻ mặt đều mang quyến luyến mà thương cảm, đúng là hắn thích Tề Nhạc Thiên thật, nhưng hắn cũng hiểu, đời này làm gì có quan hệ ngang bằng, bạn thích người đó, chưa chắc người đó sẽ thích bạn.
Huống chi Tề Nhạc Thiên đã có hôn thê, cho dù lùi một bước nói cậu không thích hôn thê của mình đi chăng nữa, Lộ Tinh cũng thật sự không cảm thấy Tề Nhạc Thiên sẽ thích hắn, Tề Nhạc Thiên đối xử tốt với hắn, hẳn chỉ xuất phát từ lòng nhân từ mến mộ người tài mà thôi.
Lộ Tinh lẳng lặng cậu, đợi cho phản ứng của mình xuôi đi bớt, hắn không muốn ôm Tề Nhạc Thiên để phát ti3t, vì như thế là không tôn trọng Tề Nhạc Thiên và tình cảm của hắn.
Lộ Tinh hiểu rất rõ, hắn thích Tề Nhạc Thiên, không chỉ là xuất phát từ d*c vọng, hắn thích là chính con người Tề Nhạc Thiên, một Alpha nhạt nhẽo nghiêm túc này.
Hắn kề mặt mình sát vào mặt Tề Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Thượng tướng, mẹ em làm gái.”
Nhạc Thiên hơi hơi rung động, Ngôi Sao Nhỏ sắp ngả bài rồi.
“Em không biết cha em là ai, nghe mẹ nói, ngay cả bà cũng không biết mình đã có em từ lúc nào nữa, ông chủ đã từng muốn để mẹ phá thai, nhưng tiếc là trời sinh em mạng dai, vẫn không chết, lúc mẹ sinh em bị thương rất nặng, ” Lộ Tinh khẽ thở dài một cái, câu chuyện xa xưa này hắn cho là cả đời này mình cũng sẽ không nói ra, nhưng hắn đã quyết định rời xa Tề Nhạc Thiên, nên muốn giãi bày mọi cảm xúc đang dâng tràn cho y biết, cho dù chết, cũng muốn chết cho dứt khoát, “Sau khi sinh em rồi, mẹ cũng mất năng lực sinh sản, cuộc sống của mẹ con em rất khó khăn.”
Nhạc Thiên đã biết mọi chuyện hắn đã trải qua từ chỗ hệ thống, dùng vỏn vẹn ba chữ “rất khó khăn” để hình dung những năm tháng ấy, nội tâm con người Lộ Tinh thật sự đã phải kinh qua muôn vàn thử thách mới có thể trở nên mạnh mẽ đến thế.
“Sau đó, em dẫn mẹ rời khỏi nơi đó, cứ tưởng là em và mẹ đã được sống một sống êm đềm đơn giản,” Lộ Tinh cúi đầu lại hôn một cái lên gò má Nhạc Thiên, “Tiếc là, chiến tranh mang mẹ em đi rồi.”
Mưa bom rải xuống nơi mẹ con Lộ Tinh sống, mẹ Lộ Tinh bị bom nổ tan xương nát thịt, khi đó Lộ Tinh mới 7 tuổi, bởi vì có thể chất mạnh mẽ nghịch thiên mà còn sống, nhưng cũng từ đó hắn căm ghét thế giới này, căm ghét chiến tranh, căm ghét quân nhân, trong suy nghĩ của hắn chỉ còn có tiền, chỉ có tiền con người mới có thể có tự do.
“Trước khi được gặp anh, em ghét hành tinh này,” Môi Lộ Tinh dán lên vầng trán trơn nhẵn của Nhạc Thiên, thì thầm rất nhỏ, “Gặp anh rồi, dường như em không còn ghét nó nữa.”
Một hành tinh dơ bẩn, đầy tội ác, đẫm máu và ngập ngụa chiến tranh như thế, cũng có thể sinh ra được một con người như Tề Nhạc Thiên.
Ngọn cỏ dại đâm chồi từ rãnh nước bẩn âm u tăm tối sau tất cả vẫn phải lòng trước đóa hoa hồng trắng rực rỡ như tuyết ấy.
“Trưởng quan, sau này anh đừng tùy tiện tặng hoa cho người khác, cũng đừng nói bảo vệ người khác như thế, càng đừng… dẫn ai về nhà.” Lộ Tinh cúi thấp đầu hôn nụ hôn cuối cùng đầy thành kính lên môi Tề Nhạc Thiên, “Tạm biệt, hoa hồng trắng của em.”
Nhạc Thiên: …nhóc con, cậu có thật lòng đó?!
Nhạc Thiên trơ mắt nhìn Lộ Tinh dịu dàng buông mình xuống, đắp chăn cho mình, Nhạc Thiên cố gắng trợn mắt hết sức, định dùng ánh mắt giữ Lộ Tinh lại, nhưng Lộ Tinh h0àn toàn không kết nối được với suy nghĩ của cậu, còn đưa tay vuốt mi mắt Nhạc Thiên xuống, “Trưởng quan, anh ngủ đi, yên tâm, sẽ không ai đến làm phiền anh đâu.”
Nhạc Thiên: …tui tưởng tui chết rồi không á.
Thế là Lộ Tinh cứ thế đi mất, còn Nhạc Thiên sau khi Lộ Tinh đã đi được nửa tiếng rồi mới kết nối lại với tinh thần lực được, lập tức nhảy vọt lên định đi tìm Lộ Tinh, vội vàng cho người của quân bộ lần theo tín hiệu của Lộ Tinh, nhưng được báo lại là Lộ Tinh vừa mới lái phi thuyền đi mất rồi.
Nhạc Thiên: …tức muốn ói máu.

Đã tỉnh tò rồi thì ít nhất cũng phải chờ người ta đáp lại chứ, ai biết thế nào được?
Nhạc Thiên sầm mặt ra lệnh: “Phát lệnh tìm người trên cả vũ trụ.”
Lệnh tìm người đã được Nhạc Thiên phát một lần rồi, là để tìm Mạc Tiêu, aizz, hôn thê là hôn thê cũng không còn, bạn trai là bạn trai cũng mất nốt, Nhạc Thiên thấy đời mình một cõi đau thương, chẳng khác nào đang một mình lẻ loi giữa dòng người.
Nhạc Thiên lẻ loi một mình chuyện đầu tiên làm khi về là tuốt súng một phát, tuốt sau rồi thì đau khổ rửa tay, “May mà tao còn đôi tay cần lao này.”
Hệ thống: “…”
Nhạc Thiên: “Hệ thống, mày có thể nói cho tao biết Lộ Tinh đi đâu không?”
Hệ thống: “Tôi nói cho cậu, cậu sẽ chỉ tuyệt vọng thêm.”
Nhạc Thiên: “?”
Hệ thống: “Cậu ta đi cứu Mạc Tiêu.”
Nhạc Thiên: “!!!” Cậu em trai này bị làm sao thế, chuyện đứng đắn không làm, chạy đi lo chuyện bao đồng!
Hệ thống: “…đó mới là chuyện cậu ta nên làm.”
Nhạc Thiên cuống lên, trên đời này việc tệ hơn cả việc hôn thê và bạn trai cùng mất tích đó là hôn thê và bạn trai mình quắp lấy nhau trong lúc mất tích.
Hệ thống: “Chẳng phải cậu nói mình là 0,01% đó sao, sợ gì?”
Nhạc Thiên nghẹn đến mặt đỏ rần, “Ngôi Sao Nhỏ quá thuần khiết, tao sợ cậu ta không giữ được mình.”
Hệ thống: “Vậy thì để nhiệm vụ hoàn thành rồi đi thôi.”
Nhạc Thiên kiên quyết nói: “Không được, cuộc đời Ngôi Sao Nhỏ đã bi thảm vậy rồi, sao còn có thể để mối tình đầu của cậu ta không có kết thúc trọn vẹn được, tao muốn đi tìm cậu ta.”
Hệ thống: “…Tề Nhạc Thiên sẽ không đi.”
Dựa theo hình tượng của Tề Nhạc Thiên, trời đất bao la Tổ quốc lớn nhất, không phải nói đến chuyện hắn thích Lộ Tinh là lòng mến mộ anh tài, cho Lộ Tinh có thật sự là bạn đời của hắn, thì Tề Nhạc Thiên cũng không thể bỏ mặc quân đội của mình mà đi tìm Lộ Tinh.
Nhạc Thiên não cả ruột, lần đầu tiên thấy không hài lòng vì nhân vật của mình quá sĩ diện, thậm chí còn đòi với hệ thống một nhân vật vô liêm sỉ.

Hệ thống: “…cậu nói thật?”
Nhạc Thiên: “Tao nói thật.” Dù sao thì cũng có tiền có thế, vô liêm sỉ thì vô liêm sỉ thôi.
Núi không theo mình, thì mình theo núi, Nhạc Thiên rất sáng suốt hủy bỏ lệnh tìm Lộ Tinh, đổi lại là cho quân bộ tuyên bố Tề Nhạc Thiên bị đánh lén trọng thương trong thành phố, cũng nhờ có linh cảm từ chỗ lão Lữ mà ra.

Nhắc đến lão Lữ, Nhạc Thiên lại thấy thương cho phận mình, cứng như vậy, dài như vậy, lớn như vậy, biết chơi như vậy… tiếc gì đâu.
Biện pháp giải sầu của cậu không còn gì khác, lại là qu@y tay.
Hệ thống: “…”
Qu@y tay xong, Nhạc Thiên thở dài một hơi, “Nào, chúng ta cùng cầu nguyện nào, mong cho Ngôi Sao Nhỏ có thể không ngừng tiến lên.”
Hệ thống: “…” Không muốn cầu nguyện chút nào.
Bởi vì mối tình đầu bất ngờ bắt đầu lại bất ngờ kết thúc mà Lộ Tinh đang vô cùng đau khổ, ngoài đau khổ thì hắn lại muốn làm gì đó cho Tề Nhạc Thiên, vì hắn cảm thấy việc mình làm với Tề Nhạc Thiên trong phòng khách sạn là một sự sỉ nhục.

Nếu như có thể, hắn mong mình có thể đền bù bằng hành động, không chừng sau đó hắn còn có cơ hội được gặp lại Tề Nhạc Thiên.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lộ Tinh lại nghĩ đến việc đi tìm vị hôn thê kia mất tích đã lâu của Tề Nhạc Thiên.
Thật ra Lộ Tinh lúc này không phải là đã được an toàn, đầu của hắn bây giờ có giá không nhỏ, nhưng hắn chẳng màng lo lắng.

Vì hắn chưa từng bộc lộ thực lực chân chính của mình, cũng chưa từng thật sự dùng hết toàn lực, hắn đoán chừng là cả vũ trụ này không có mấy người có thể làm hắn chịu thiệt, cho dù là phái cả đội quân ra hắn cũng không sợ.
Nhưng kết nối vừa vào máy truyền tin, Lộ Tinh bỗng nhiên nhìn thấy tin tức mà quân bộ thông báo “Thượng tướng gặp trong thành phố phục kích bị trọng thương”, trong đầu Lộ Tinh “ong ong” một tiếng, không chút suy nghĩ quay đầu phi thuyền.
Phi thuyền vốn tả tơi tàn tạ hổ lốn đủ màu lúc này mới hiện ra sức mạnh thật sự của nó, trong tinh tế không còn chiếc nào có thể nhanh hơn nó được, Lộ Tinh đỗ ngay bên tàu.

Ngoài bến tàu đã có người chờ hắn từ sớm, là thân vệ của Tề Nhạc Thiên, vừa thấy Lộ Tinh lập tức nói: “Thượng tướng đang chờ cậu ở nhà.”
Lộ Tinh không suy nghĩ nhiều, sốt ruột hỏi: “Thượng tướng thế nào? Thương thế có nặng không? Là ai làm?! Tôi giết nó!”
Ấn tượng của thân vệ đối với Lộ Tinh là hòa nhã dễ gần, nghe giọng điệu của hắn khi nói câu “tôi giết nó” thì lạnh lùng ác nghiệt hơn bình thường rất nhiều, không khỏi rùng mình, “Cậu nhìn thấy thượng tướng là biết thôi.”
Khi Lộ Tinh lòng như lửa đốt vọt vào phòng ngủ, trông thấy Tề Nhạc Thiên dù gấp vẫn ung dung ngồi trên ghế salon thì đầu óc chợt trống rỗng, theo bản năng xoay người muốn bỏ chạy.
Nhạc Thiên quát hắn, “Đứng lại.”
Lộ Tinh đưa lưng về phía cậu, người đã cứng lại.
Nhạc Thiên nói với lính cảnh vệ đằng sau: “Đi ra ngoài hết đi, nhớ đóng cửa.”
Lộ Tinh chỉ hận không thể cùng biến mất với đám lính, hắn không nghĩ là Tề Nhạc Thiên trông cương trực nghiêm chỉnh mà còn chơi thủ đoạn, trong một thoáng ngắn ngủi tất cả mọi chuyện đã diễn ra trong khách sạn hiện lên trong đầu hắn rối bời lộn xộn.

Vẻ mặt hắn lúc xanh lúc đó, thật sự không biết phải đối mặt với Tề Nhạc Thiên như thế nào.
“Lại đây.” Nhạc Thiên nói.
Lộ Tinh đờ người đứng tại chỗ rất lâu, mới xoay người lại cúi đầu cùng tay cùng chân đi đến trước mặt Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên chỉ chỉ vào chiếc ghế salon đối diện, “Ngồi.”
Lộ Tinh như con rối nói đến đâu làm đến nấy, cứng còng ngồi xuống.
Giọng nói của Nhạc Thiên vẫn nghiêm túc như thường ngày: “Ngẩng đầu nhìn tôi.”
Lộ Tinh ngẩng đầu lên, sắc mặt rất tệ.
Hai người đối mặt nhìn theo, Lộ Tinh phát hiện ánh mắt Nhạc Thiên nhìn mình vẫn y như trước, không chút căm ghét nào, trong suốt bình tĩnh, “Không phải tôi đã nói, bên ngoài không an toàn.”
Yết hầu Lộ Tinh nhúc nhích rất nhẹ, “Thượng tướng lừa em về, chỉ muốn nói chuyện này thôi sao?”
Nhạc Thiên lẳng lặng nhìn hắn, “Cậu thích tôi?”
Lộ Tinh đã nói câu “em thích anh” với Tề Nhạc Thiên trong trạng thái mê man rất nhiều lần, nhưng đối diện với Tề Nhạc Thiên đang rất tỉnh táo thì vẫn hơi đỏ lên, ấp úng nói: “…dạ.”
Nhạc Thiên nói: “Thích tôi đâu phải là chuyện phạm pháp, sao phải chạy?”
Lộ Tinh: “Em… em là Alpha.”

Nhạc Thiên: “Tôi cũng thế.”
Nhạc Thiên: “Có liên quan gì sao?”
Môi Lộ Tinh hơi mở ra, “Em nghĩ…  có lẽ anh sẽ ghét…”
“Không ai sẽ ghét người thích mình cả,” Nhạc Thiên nghiêm túc nói, “Hơn nữa cậu rất ưu tú, một người ưu tú như cậu thích tôi, đó là vinh hạnh của tôi.”
Lộ Tinh gần như đã nói không ra lời, trong đầu của hắn chỉ có một suy nghĩ —— “mình không thích lầm người, người này đáng để mình thích.”
Nhạc Thiên lạnh nhạt nói: “Lúc cậu hôn tôi, tôi không thấy ghét.”
Trong đầu Lộ Tinh nổ đùng đùng như bắn pháo hoa, hắn không thể tin vào hai tai cũng không dám tin vào hai mắt của mình, những gì hắn được nghe được thấy đều đã vượt tưởng tượng của hắn, cho dù là trong giấc mộng điên cuồng nhất, quá lắm cũng chỉ là Tề Nhạc Thiên tha thứ hắn, đồng ý làm bạn với hắn.
Nhưng lúc này đây hắn nhìn nét mặt của Tề Nhạc Thiên, cứ như là cẩn thận cân nhắc mối quan hệ của hai người họ vậy, Lộ Tinh kích động đến run người, nói năng lộn xộn: “Thượng, thượng tướng, em thật sự rất thích anh…”
Nhạc Thiên nói: “Tôi biết, hôm đó cậu đã nói rất nhiều lần, tôi nhớ rất kỹ.”
Mặt Lộ Tinh căng đến đỏ bừng.
“Tôi chưa từng thích ai cả,” Hàng mi của Tề Nhạc Thiên hơi hơi rũ xuống, trông có chút gì đó cô đơn, “Chưa có ai dạy tôi, nên tôi không biết phải làm sao, cũng không biết đó là loại cảm xúc như thế nào.”
Lộ Tinh yên tĩnh lắng nghe, hắn bỗng nhiên phát hiện thì ra cả Tề Nhạc Thiên và hắn, cùng là những người chào đời mà không được trông mong, cùng lớn lên mà không được yêu thương.

Nhưng ở một mức độ nào đó, thì hắn thậm chí còn may mắn hơn Tề Nhạc Thiên, bởi vì ít nhất, mẹ hắn thật lòng thật tâm thương hắn, còn Tề Nhạc Thiên vẫn luôn trưởng thành trong cô đơn như thế.
Lộ Tinh bỗng nhiên đưa tay ra, lòng bàn tay của hắn cũng không khác cơ thể, màu da không đồng đều, trong lòng bàn tay có vài vết tích, hắn thì thầm khe khẽ với Tề Nhạc Thiên: “Trưởng quan, hay là chúng ta học hỏi nhau cách thích một người đi.”
Nhạc Thiên nhìn lòng bàn tay không được đẹp lắm của Lộ Tinh, chậm rãi đưa tay ra, hai bàn tay chạm vào nhau, “Vậy thì… chúng ta thử một chút xem sao.”
__
Hôm bữa để là “Tiểu Tinh Tinh” mà tự nhiên thấy “Ngôi Sao Nhỏ” nghe dễ thương nên sửa~~~ bạn tui bảo sến nhưng tui thích =)))
Thật ra ban đầu tui định để xưng hô là em – ngài mà đọc cứ thấy ngượng.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment