Vị Bơ Yêu Thầm

Chương 64

Nghe thấy lời nảy, Lâm Hề Trì hít mũi, lau nước mắt lên đầu gối, không hiểu sao lại được lời này của anh an ủi. Cô không biết nên nói cái gì, nên chỉ nhỏ giọng phản bác: "Lời nói của Rắm Rắm vốn dĩ chính là lời rắm."

Hứa Phóng trầm mặc, không so đo lời này của cô, qua thật lâu sau mới thấp giọng, nhẹ nhàng gọi cô: "Lâm Hề Trì."

Lâm Hề Trì rầu rĩ lên tiếng: "Làm sao?"

Nhưng Hứa Phóng lại không nói nữa, sau đó lại yên lặng lại.

Bên trong không gian nhỏ hẹp yên tĩnh, đầu bên này, Lâm Hề Trì có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở của anh, quanh quẩn ở bên tai, giống như anh đang ở ngay bên cạnh cô vậy.

Dường như Hứa Phóng vô cùng kiên nhẫn, chẳng nói chẳng rằng, nhưng vẫn luôn chờ đợi.

Thật lâu sau, Lâm Hề Trì nháy mắt, kéo khóe miệng, vùi mặt vào trong khuỷu tay: "Có một con mèo nhỏ bị bệnh dịch đến bệnh viện, là bệnh nhân của em, sáng nay nó đã qua đời."

Hứa Phóng rốt cuộc cũng có động tĩnh, thản nhiên đáp lời: "Ừ."

Lâm Hề Trì mím môi, không biết nên nói như thế nào, chỉ tóm gọn chuyện đã xảy ra sáng nay lại rồi nhanh chóng nói cho anh: "Sau đó buổi chiều hôm nay, chủ nhân của con mèo đó gọi điện thoại đến mắng em."

Hứa Phóng sửng sốt một chút: "Mắng em cái gì?"

Lâm Hề Trì: "Nói em vô dụng, làm cho mèo của cô ấy bệnh càng ngày càng nặng, còn lãng phí tiền."

Lần này Hứa Phóng trầm mặc vài giây, mới tiếp tục hỏi: "Đó là do em sai sót sao?"

Nghe vậy, mí mắt Lâm Hề Trì giật giật, dùng lực cắn môi dần dần mạnh hơn. Cô hít một hơi thật sâu, còn rất nghiêm túc giải thích: "Bệnh của con mèo đó rõ ràng chính là mắc phải bệnh dịch của mèo, em đã cho nó thử giấy thử và kiểm tra máu, trên giấy thử hiện hai vạch, bạch cầu chỉ có 0.2, sau đó ------"

Bởi vì là anh, Lâm Hề Trì có chút không nói tiếp được nữa, nức nở một tiếng, nước mắt lách tách lách tách rơi xuống, giống như đứa trẻ mà trách mắng anh: "Anh không thể nghi ngờ em trên cái phương diện này.........."

"Anh không hiểu những thứ này, anh cũng không có nghi ngờ em." Dường như Hứa Phóng có chút ảo não, giọng điệu cũng gấp hơn chút, "Anh chỉ là muốn nói với em, nếu em đã làm đúng tất cả theo trình tự rồi, vậy bây giờ em đang khó chịu cái gì."

"............."

"Em làm bác sĩ thú y, em giúp động vật chữa khỏi bệnh cho chúng nó, nếu có thể chữa khỏi vậy thì em làm rất tốt, em rất lợi hại, em xứng đáng được khen ngợi." Hứa Phóng không biết nói đạo lý gì to lớn, gãi gãi đầu, liền nói theo suy nghĩ của mình, "Nhưng nếu không thể chữa khỏi, em cố hết sức, cũng vẫn xứng đáng được khích lệ."

Bởi vì sự an ủi của anh, nước mắt bị kiềm nén của Lâm Hề Trì càng rơi càng nhiều, tiếng khóc thút thít phát ra càng lớn.

Hứa Phóng nhắm mắt, giọng điệu vẫn ôn hòa kiên nhẫn: "Em không làm sai cái gì, cho nên đừng khóc."

Có đôi khi chính là rất muốn khóc.

Lúc cô đơn một mình, rơi nước mắt, ý muốn khóc sẽ tự động tiêu tán đi. Nhưng một khi bên cạnh có người quan tâm, cảm giác ủy khuất này sẽ phóng đại lên hơn cả trăm ngàn lần, sẽ không bởi vì sự an ủi của người đó mà nước mắt ngừng rơi, cảm xúc sẽ chỉ càng phát ra mãnh liệt hơn.

Bây giờ Lâm Hề Trì chính là bị vây trong loại trạng thái này.

Cô cảm thấy lời của Hứa Phóng nói rất đúng, cảm thấy Hứa Phóng thật sự quá tốt, cảm thấy chính mình tuyệt đối không thể rời khỏi anh;

Cô chỉ muốn nghe anh nói nhiều hơn chút, muốn làm nũng với anh, muốn dính lấy anh, muốn anh kiên nhẫn và quan tâm đến chính mình hơn chút, lại nhiều hơn chút.

Nhưng làm cô thất vọng chính là khoảng thời gian sau đó, Hứa Phóng lại không nói nữa.

Rất nhanh, Lâm Hề Trì ngừng khóc, dụi dụi mắt, giọng nói mang theo âm mũi hỏi: "Sao anh không nói gì?"

"Bây giờ anh cảm thấy những gì anh vừa nói mẹ nó đều là vô nghĩa." Hứa Phóng hít một hơi thật sâu, hình như không có kiên nhẫn, giọng điệu cũng hung dữ hơn, "Anh thật sự không muốn nói lời này."

Lâm Hề Trì cho rằng anh bị cô làm cho mất kiên nhẫn, lúng túng nói: "Cái gì?"

Hứa Phóng lười nói những lời "súp gà" (1) vừa tốn nước bọt vừa ngu ngốc lại vô dụng, anh khẽ cười nhạt một tiếng, trực tiếp dứt khoát nói: "Chủ nhân của con mèo kia đầu óc có bệnh."

(1) Súp gà cho tâm hồn.

"............."

Tán gẫu với Hứa Phóng như vậy, tâm trạng vốn dĩ nặng nề của Lâm Hề Trì nháy mắt liền thoải mái hơn không ít, cũng dần dần nghĩ thông.

Ngành nghề bác sĩ này, vốn sẽ đối mặt với rất nhiều loại sinh tử biệt ly. Cô không thể đi quá sâu vào những cảm xúc trên người bệnh nhân, cũng không thể bởi vì người khác nói vài câu tức giận mà bắt đầu hoài nghi chính mình.

Năng lực và năng lực tiếp nhận phải tỉ lệ thuận với nhau.

Lúc đó mới có thể tiến xa hơn được.

Lâm Hề Trì rút tờ khăn giấy nhanh chóng lau khô nước mắt trên mặt, nghĩ tới Hứa Phóng bởi vì hai câu nói của mình mà nhận thấy mình đang không vui, tâm trạng vốn còn chút buồn liền giống như bị ngâm trong mật vậy.

Ngọt ngọt ngào ngào.

Cô thật sự cảm thấy Hứa Phóng quá tốt rồi.

Quá quá quá quá quá tốt rồi.

Bây giờ trong lòng Lâm Hề Trì toàn bộ đều cảm động, mặt mày cong cong, khó chịu lúc trước bị cuốn đi, giọng điệu mang theo sự nịnh hót rõ ràng: "Rắm Rắm, anh đang làm gì?"

"Chờ em khóc xong."

Lâm Hề Trì a một tiếng, ngoan ngoãn nói: "Em khóc xong rồi."

Nhận thấy cảm xúc của cô quả thật đã bình thường, Hứa Phóng thở phào một hơi, nghĩ thầm quả nhiên trực tiếp mắng người giúp cô tương đối hữu dụng, mấy chiêu thức ôn nhu hoàn toàn không thích hợp với đồ ngốc Lâm Hề Trì này.

Hứa Phóng nhìn thời gian, cũng không rề rà nữa: "Vậy anh đi tắm rửa."

Lâm Hề Trì vội vàng gật đầu, cười tủm tỉm nói: "Anh đi tắm đi, tắm xong nói với em một tiếng."

Cúp điện thoại, Lâm Hề Trì mở to mắt, nằm trên sô pha một lát, bỗng nhiên nhớ tới Lâm Hề Cảnh bảo cô giúp đỡ. Cô vội vàng ngồi dậy, chạy chậm về phòng.

Lâm Hề Trì mở điện thoại lên, lên QQ, phát hiện Lâm Hề Cảnh đã gửi cho cô một file word rồi, còn nói đại khái một ít chú ý lúc làm.

Lâm Hề Trì trả lời một câu "Được", sau đó mở PPT lên.

Bên kia.

Hứa Phóng từ trong WC đi ra, cầm một cái khăn mặt dùng sức lau tóc, anh không vội đi giặt quần áo, mà trở lại trước bàn cầm lấy điện thoại.

Nhớ lại tiếng khóc vừa nãy của cô trong điện thoại, Hứa Phóng vẫn có chút lo lắng, gửi wechat cho cô.

Hứa Phóng: [Em đang làm gì?]

Lâm Hề Trì trả lời rất nhanh: [Em đang làm thang Rắm Rắm.]

".............."

Thang Rắm Rắm là cái quái gì?

Nhìn thấy hai từ láy quen thuộc kia, Hứa Phóng trầm mặc một lúc, bắt đầu tự hỏi có phải là thứ gì đó để tặng cho mình: [Cái gì vậy?]

Lâm Hề Trì giải thích cho anh: [PPT.] (2)

(2) Ở đây tác giả đang chơi chữ với phiên âm của chữ "Rắm". Phiên âm của "thang Rắm Rắm" là pì pì tī.

Hứa Phóng: "............."

Hứa Phóng nhất thời không muốn để ý tới cô, anh ném điện thoại lên bàn, đến WC giặt quần áo vừa thay ra, thuận tiện đánh răng luôn.

Chờ quay trở lại ký túc xá, Hứa Phóng không nhịn được hỏi: [Không có việc gì làm cái đó làm gì?]

Lâm Hề Trì: [Cảnh Cảnh nhờ em giúp đó, nó có việc.]

Lâm Hề Trì: [Bây giờ em đang làm biểu đồ "rắm".]

Lâm Hề Trì: [Bởi vì em không biết dùng "thang Rắm Rắm" để làm biểu đồ, em chỉ có thể sau khi dùng tốt "Rắm" S "Rắm" rồi, mới chuyển biểu đồ lên "thang Rắm Rắm".] (*)

(*) Như đã giải thích ở trên, chữ Rắm có phiên âm là pì, nên cứ mỗi một chữ Rắm sẽ là một chữ P. Ví dụ như PPT, PSP.

Nhìn thấy mấy câu nói của cô, gần như trong mỗi câu đều chứa một chữ "Rắm", thái dương Hứa Phóng giật giật, hoàn toàn có thể khẳng định được đây là cô đang cố ý.

Hứa Phóng kiềm chế cơn giận: [Em nói chuyện bình thường chút.]

Một lát sau.

Lâm Hề Trì chậm rãi trả lời: [Rắm Rắm, anh thấy những lời yêu đương em gửi gắm trong mấy câu nói này chưa?]

".............."

Chính là cưỡng chế đổi một từ nào đó trong câu thành "Rắm" sao?

Hứa Phóng cười lạnh: [Không có.]

Lâm Hề Trì không chút để ý nào đến sự không hài lòng của anh, còn nghiêm túc nói: [Rắm Rắm, em thật sự rất thích anh.]

Nhìn thấy những lời này, trái tim Hứa Phóng đột nhiên lệch nửa nhịp, đôi mắt đen láy thoáng rũ xuống, cong mi mắt. Sau đó, anh vuốt cằm, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Người bạn phòng bên cạnh đi ngang qua anh nhìn thấy dáng vẻ này của anh, hoài nghi hỏi: "Mày mẹ nó trúng số?"

Hứa Phóng mắt cũng không nâng, khóe miệng lại cong lên, không tập trung nói: "Đúng vậy."

Anh cúi đầu, tiếp tục nhìn thấy Lâm Hề Trì gửi gì đó cho anh.

Lâm Hề Trì: [Cho nên.]

Lâm Hề Trì vô cùng chân chó: [Từ hôm nay trở đi, lúc em nói chuyện với anh, phải tận lực nhắc tới tên anh nhiều chút, thể hiện mức độ xem trọng của em đối với anh.]

Hứa Phóng: ".............."

Cái này thì thôi không cần chứ?

Nhưng một khi Lâm Hề Trì đã nổi lên hứng thú, Hứa Phóng làm như thế nào cũng không thể ngăn cản được cô, chỉ có thể mỗi ngày chịu đựng những lời nói lặp đi lặp lại của cô ------

"Cái tính khí rắm đó của anh sao lại kém như vậy";

"Hôm nay em uống một ly rắm rượu";

"Hôm nay em đến một nơi, tệ như rắm luôn";

"Hôm nay thật lạnh, cho nên em quàng khăn rắm cổ".

- ----- Vân vân.

Mãi cho đến khi cô không tìm ra lời nào để thay thế nữa, mới dần dần yên tĩnh lại.

Đầu tháng năm và cuối tháng năm đều có ngày nghỉ, là ngày Quốc tế Lao động và tết Đoan ngọ.

Lâm Hề Trì rối rắm một hồi, còn bàn bạc với Hứa Phóng một phen, cuối cùng quyết định, chờ qua tết Đoan ngọ thì qua tìm anh chơi, thuận tiện mang mấy cái bánh chưng cho anh ăn.

Vừa hay vào tháng sáu, quân khu nơi Hứa Phóng được phân đến sau khi tốt nghiệp cũng đã có kết quả. Chờ sau khi cô từ thành phố B  trở về, cũng sắp có thể biết được quân khu mà anh được phân đến, sau đó lại qua một tháng, anh sẽ được nghỉ và quay về Khê Thành.

Lâm Hề Trì đổi ca trực với đồng nghiệp, còn tăng ca làm liên tục trong một tuần, mới có được bốn ngày nghỉ liên tiếp nhau. Cô tính ngày 27 tháng 5 qua đó, Hứa Phóng cũng bắt đầu được nghỉ vào ngày đó, mãi cho đến ngày 30.

Hai người chơi với nhau ba ngày, sau đó buổi sáng ngày 31 cô lại quay về.

Từ khi Hứa Phóng bắt đầu tới thành phố B học nghiên cứu sinh, hàng năm Lâm Hề Trì đều sẽ qua đó tìm anh chơi, một năm đại khái đi hai ba lượt.

Tuy rằng ba mẹ cô cũng ở thành phố B, nhưng cô gần như không một lần nào qua đó mà nói với bọn họ, cho nên lúc sang bên đó, bình thường Lâm Hề Trì đều đặt khách sạn bên ngoài.

Hứa Phóng cũng sẽ ra ngoài ở với cô, bình thường đặt hai phòng, hai người mỗi người một phòng.

Vì thế Lâm Hề Trì còn kháng nghị với anh, nói là người yêu ra ngoài đi chơi còn đặt hai phòng, là hành vi của đồ ngốc, là hành vi tặng tiền vô ích cho người ta.

Hứa Phóng không để ý cô, sau đó mỗi lần đều sẽ tiếp tục đặt hai phòng như cũ.

Kết quả lần này qua đó, lúc nhìn thấy Hứa Phóng dẫn cô vào một căn phòng đôi tiêu chuẩn, phản ứng đầu tiên của Lâm Hề Trì chính là ------ có phải đi nhầm phòng hay không.

Cô quay đầu nhìn về phía Hứa Phóng.

Hứa Phóng liếc mắt nhìn cô một cái, chú ý tới ánh mắt hoài nghi của cô, nhướng mày, vẻ mặt rất thản nhiên: "Đặt quá muộn, không có phòng nào khác."

Lâm Hề Trì bừng tỉnh hiểu ra a một tiếng, ánh mắt nhìn anh thêm vài phần ý vị thâm trường.

".............."

Lâm Hề Trì khoanh chân ngồi trên giường, dáng vẻ con dâu lâu năm biến thành mẹ chồng, vô cùng vui mừng nói: "Rắm Rắm, anh rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt."

Hứa Phóng giật giật khóe miệng: "Nghĩ thông suốt cái gì?"

Lâm Hề Trì mới không tin anh không hiểu, bình bịch bình bịch bò dậy, khoác áo khoác vừa mới cởi xuống lên, rồi lôi kéo Hứa Phóng ra khỏi cửa.

Vốn dĩ Lâm Hề Trì chỉ là không muốn trốn trong phòng khách sạn cả một buổi tối, muốn ra ngoài đi dạo một vòng siêu thị với Hứa Phóng, nhân tiện mua một ít đồ ăn vặt với đồ dùng hằng ngày. Nhưng cô hoàn toàn không nghĩ tới, cô lại ở chỗ này gặp một người đã rất lâu rất lâu rồi không gặp ------

Lâm Đình.

Bên cạnh cô ấy không có người khác, hình như là chỉ đi ra ngoài có một mình, lúc này cô ấy đang đẩy một chiếc xe đẩy mua sắm, đứng trước kệ hàng bày sữa.

So với dáng vẻ Lâm Hề Trì nhìn thấy rất lâu trước kia, Lâm Đình đã thay đổi không chỉ là một chút.

Tóc cắt ngắn tới bả vai, lộ ra khuôn mặt to bằng bàn tay, làn da của cô ấy không giống như trước đây vàng như sáp, hiện tại trắng nõn lại nhiễm chút ửng đỏ, nhìn qua vừa có tinh thần lại sạch sẽ. Cô ấy mặc váy dài tới mắt cá chân, trên mặt còn trang điểm nhẹ nhàng, môi khẽ mím, giống như đang suy nghĩ nên mua sữa nhãn hiệu nào.

Khí chất nhã nhặn lịch sự lạnh nhạt, ngoại hình vô cùng thu hút.

Bởi vì sự thay đổi lớn này, Lâm Hề Trì cũng không chắc chắn người kia có phải là cô ấy hay không.

Mãi cho đến khi cô ấy đẩy xe mua sắm đi về phía trước, Lâm Hề Trì nhìn thấy bước chân của cô ấy vẫn khập khiễng, mới chắc chắn được.

Hơi thở Lâm Hề Trì nghẹn lại, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng tại chỗ, giống như đã mất đi năng lực suy nghĩ.

Rất nhanh, Lâm Đình chú ý tới ánh mắt của cô, nghi hoặc nhìn qua đây.

Lúc này Lâm Hề Trì mới lấy lại tinh thần, nháy mắt liền lùi về phía sau.

Tầm mắt hai người đối diện nhau.

Lâm Hề Trì xoay người, giả vờ như chưa nhìn thấy gì, nhấc trái tim lên lại đi về phía Hứa Phóng đang đứng.

Hứa Phóng đang ở khu bán đồ ăn vặt chọn đồ ăn cho cô, dư quang chú ý tới bóng dáng của cô, cũng không nhìn qua, không chút để ý hỏi: "Ăn chocolate không?"

Lâm Hề Trì mơ hồ không rõ ừ một tiếng, nâng tay nắm lấy vạt áo của anh, có chút bất an.

Nhận thấy sự lén lút của cô, Hứa Phóng nhếch mày, quay đầu nhìn về phía cô. Anh thoáng buông tay xuống dưới, cầm tay cô: "Thạch đâu?"

Lòng bàn tay của Hứa Phóng vừa dày rộng vừa ấm áp, làm cho tâm trạng rối bời nhất thời của Lâm Hề Trì rất nhanh liền an tĩnh lại. Cô liếm liếm môi, lại ừ một tiếng, sáp lại gần, đôi mắt đen láy nhìn lướt qua kệ bán thạch.

Xem thật lâu rồi mà cô vẫn chưa chọn xong.

Hứa Phóng rũ mắt nhìn cô: "Không phải em thích vị xoài sao?"

"Bây giờ em đổi khẩu vị rồi, sao anh không hiểu em gì cả." Lâm Hề Trì nhìn anh một cái, ý tứ trách cứ bên trong rất rõ ràng, "Bây giờ anh không quan tâm em nữa."

"............" Hứa Phóng nhíu mày, cầm lấy một gói thạch trong đó, "Vậy vị ô mai?"

"Không phải, anh đừng ồn ào, em đang tìm."

"............Vải?"

"Không phải."

"Dứa?"

"Không phải không phải."

Hứa Phóng kéo cô lại, xụ mặt nói: "Vậy hết rồi."

Lâm Hề Trì: "Hình như là không có."

Nhìn dáng vẻ của cô dường như có chút không cam lòng, dáng vẻ lưu luyến bịn rịn, Hứa Phóng nhịn không được nói: "Vị gì? Lần sau anh tìm cho em."

Lời này giống như đánh trúng ý nguyện trong lòng cô, khóe miệng của cô vểnh lên, tiến đến bên tai anh, giọng nói rất nhẹ, giống như đang nói với anh chuyện gì đó rất thần bí, còn nói từng câu từng chữ.

"Vị rắm."

Hứa Phóng: "............."

Có phải cô nghĩ rằng mình như vậy rất lãng mạn?

Hai người mang theo đồ vật này nọ ra khỏi siêu thị.

Tuy rằng Lâm Hề Trì không quá bị Lâm Đình ảnh hưởng đến, nhưng cô vẫn có chút do dự, có nên nói với ba mẹ chuyện cô nhìn thấy Lâm Đình hay không đây.

Hơn nữa hình như Lâm Đình cũng nhìn thấy cô.

Nghĩ vậy, Lâm Hề Trì vẫn soạn gửi cho mẹ Lâm một tin nhắn, nhấn gửi đi.

Hứa Phóng đang đứng ngay bên cạnh cô, Lâm Hề Trì cũng không kiêng dè anh, cho nên anh có thể nhìn thấy rất rõ ràng nội dung tin nhắn của cô, nhất thời hiểu được sự mất tự nhiên trong nháy mắt đó của cô.

Hứa Phóng nắm tay cô, thấy cô buông điện thoại xuống mới hỏi: "Có đói bụng không?"

Lúc này vừa qua chín giờ tối, chợ đêm náo nhiệt, người đến người đi, chung quanh đều là đèn neon sáng bừng, mùi hương từ phố ăn vặt được gió thổi qua.

Lâm Hề Trì vốn không thấy đói bụng, ngửi được mùi hương này liền đói. Cô vuốt bụng, lập tức gật đầu: "Đói, chúng ta đi ăn cái gì đi."

"Ăn cái gì?"

Thành phố B cái gì cũng nhiều, nhất là đồ ăn.

Lúc này Lâm Hề Trì cũng thấy khó, nhìn xung quanh một vòng, sau đó ánh mắt cố định vào một tiệm pizza Pháp, trong mắt như có ánh sáng, giống như nghĩ tới cái gì.

Hứa Phóng cũng nhìn qua theo ánh mắt của cô.

Còn chưa kịp mở miệng, anh chợt nghe Lâm Hề Trì mở miệng, nói: "Em muốn ăn cái kia."

""Rắm" zza."  (Pizza đó mọi người.:v)

"............."
Bình Luận (0)
Comment