Ve Kêu Mùa Hạ

Chương 66


Ngày hôm sau, Hạ Dịch Nặc và toàn thể sinh viên tốt nghiệp cùng khóa của Viện y học tập hợp trong trường, áo choàng tốt nghiệp đỏ thẫm, sau khi từng người chụp ảnh cá nhân, tụ tập chen chúc ở trước cửa Viện y học chụp ảnh nhóm. Bình thường các bạn học đều vùi mình trong phòng thí nghiệm của từng người, có người tương đối quen thuộc, có người sơ giao, thậm chí có vài người còn không gọi nổi tên. Sau khi hoàn thành, mọi người cũng không vội vã giải tán, tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ, vội vàng trao đổi phương thức liên lạc mới nhất, trao đổi tiến độ và những khó khăn trong khóa đề.


Lớp trưởng Chung Băng của hệ miễn dịch, một người nhiệt tình như lửa và nói nhiều. Vì vậy, lôi kéo một vài người đứng trước đại sảnh nói về chuyện công việc. Hạ Dịch Nặc đoan chính cầm chiếc mũ tiến sĩ hình vuông trên tay, lịch sự đứng ở một bên, cũng không nói nhiều lời, khi vấn đề rơi xuống trên đầu mình, liền nhất nhất đáp lại.


Đúng lúc tình cờ nhìn thấy Lương Giác Quân từ trên lớp học đi xuống, đi cùng nàng còn có hai sinh viên nước ngoài. Ánh mắt Chung Băng sắc bén, thấy bọn họ đi đến cửa, nhón chân lên, hưng phấn phất phất tay với Lương Giác Quân. Rồi sau đó giải thích với mọi người ở xung quanh: "Đó là Lương lão sư của khoa chúng ta!"


Từ trong đám đông thật nhiều áo choàng tiến sĩ Lương Giác Quân liếc mắt một cái liền nhìn thấy vị kia nhà mình, bất giác lặng lẽ nhếch miệng lên.


Khi ba người đến gần, Hạ Dịch Nặc đứng rất quy củ, có chút nghiêng người, nói một câu: "Lương lão sư."


Lương Giác Quân nói mấy câu với hai sinh viên bên cạnh, hai người cười gật đầu, phất tay nói gặp lại sau. Đưa mắt nhìn hai người kia rời đi, lúc này Lương Giác Quân mới xoay người lại, đối mặt với Hạ Dịch Nặc và Chung Băng, cười đến dịu dàng đúng mực: "Mặc như vậy, đang chụp ảnh tốt nghiệp đi."


Ai ôi!!!, Hạ Dịch Nặc cảm thấy muốn cười thầm, không phải tối hôm qua ngài đã biết rồi sao! Nhân sinh như một vở diễn, toàn bộ đều nhờ vào thực lực diễn xuất!


Chung Băng nhiệt tình nói: "Đúng vậy a! Lương lão sư, ngài có đang vội trở về không? Nếu như không vội, cùng nhau chụp chung một tấm ảnh đi!"


Tâm tình của Lương Giác Quân rất tốt mà trả lời: "Tốt!"


Chung Băng vội vàng cầm lấy túi laptop trong tay Lương Giác Quân, còn có điện thoại di động của mình, đều âm thầm đưa cho Hạ Dịch Nặc. Sau đó tiến lên thân mật khoác lấy cánh tay Lương Giác Quân: "Đến, Tiểu Hạ, chụp giúp ta và Lương lão sư một tấm hình!"


Hạ Dịch Nặc đứng cách hơn hai mét, khép ống tay áo rộng lớn lại, nâng điện thoại lên: "Một, hai, ba! OK!"


Chung Băng không hài lòng: "Ai ai, chụp thêm mấy tấm đi!"


Vì vậy Hạ Dịch Nặc lại chụp thêm mấy tấm nữa, khi mới chuẩn bị trả điện thoại lại cho Chung Băng.


"Lát nữa", Lương Giác Quân gọi Hạ Dịch Nặc lại, bộ dáng tự nhiên, "Hạ đồng học, chúng ta cũng chụp chung mấy tấm đi."


Hạ Dịch Nặc còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Lương Giác Quân đã đi qua đứng ở bên cạnh Hạ Dịch Nặc, xoay người tỏ ý với Chung Băng. Lớp trưởng đại nhân vội nói, hảo hảo, ta chụp giúp hai người.


Hạ Dịch Nặc đứng nghiêm, giữa hai người có khoảng cách một bàn tay. Lương Giác Quân bất động thanh sắc mà ngang nhiên xông qua, nắm tay Hạ Dịch Nặc, nhẹ nhàng cầm chặt.


Chung Băng: "Đến, nhìn vào đây, tốt! Một, hai, ba!"


Tách tách!


Sau khi chụp xong, Lương Giác Quân dặn dò Chung Băng, làm phiền gởi hình vào hộp thư của ta, các ngươi từ từ chụp đi, ta đi về trước.


Chung Hạ hai người tất cung tất kính mà gật đầu: "Lương lão sư gặp lại sau."


Lương Giác Quân cười đến như gió xuân ấm áp: "Gặp lại sau."


Vài ngày sau, trường học cử hành lễ tốt nghiệp. Sau khi buổi lễ trao bằng hoàn thành, cuộc sống sinh viên của Hạ Dịch Nặc vẽ nên một cái kết hoàn mỹ.


Tiệm cafe cũng chính thức khởi công lắp đặt thiết bị, thoáng cái Hạ Dịch Nặc từ một điền loa cô nương biến thành một tiểu con quay bận rộn. Cũng may là có Phạm Mễ, giúp cho một đại ân.


Cố Nhất Trĩ tựa hồ là canh thời gian mà gọi điện thoại đến, nói chúc mừng Tiểu Hạ đồng học thuận lợi tốt nghiệp, sau đó sẽ cho trợ lý gởi một phần tư liệu qua, là mấy hạng mục mà trước mắt công ty đang làm. Nhận công việc chậm một chút không sao, nhưng mà trước tiên có thể làm quen với nghiệp vụ!


Bận rộn thì bận rộn, Lương Giác Quân vẫn nhắc nhở Hạ Tiểu Bảo rèn luyện thân thể. Đánh bóng dội tường đến đổ mồ hôi đầm đìa trong phòng tập, đến dưới lầu của tiểu khu, Lương Giác Quân còn không cho đi thang máy, nói là đi bộ một chút, thả lỏng cơ bắp.


Hai người một trước một sau, lại không nghĩ rằng vừa mới bước ra khỏi cầu thang, dưới ánh đèn lờ mờ của đèn an toàn ở lối ra nhìn thấy một màn hương diễm. Dựa vào thân ảnh mơ hồ, cũng nhận ra được hai người kia chính là Trình tiểu thư và Yến Văn Thiên rất mang tính đặc trưng.


Hạ Dịch Nặc thở ra một hơi, cố nén cười, xoay người giữ chặt lấy cánh tay Lương Giác Quân thoáng dao động. Lương Giác Quân ho nhẹ một tiếng, trong phút chốc hai cái bóng đen kia liền tách ra.


"Oh, It 's you! " Trình tiểu thư một tay còn vòng ở ngang hông Yến Văn Thiên, vẻ mặt bình tĩnh, không thể chờ đợi được mà dùng tiếng Trung cứng ngắt, nói từng chữ một, "Chào! Buổi! Tối!"


Yến Văn Thiên hướng Hạ Lương hai người tràn ra một nụ cười ngượng ngùng.


Hạ Dịch Nặc trêu ghẹo: "Khó trách vừa rồi dạo qua một vòng ở phòng tập thể thao cũng không thấy Yến lão sư. Còn nhớ là tối nay ngươi có lớp thể dục nhịp điệu."


Yến Văn Thiên thẹn thùng mỉm cười: "Lớp đó đầu tuần vừa kết thúc rồi."


"Oh! Thì ra là như vậy!" Hạ Dịch Nặc quay đầu, ánh mắt thanh tịnh mà giảo hoạt, "Như vậy, sư tỷ, chúng ta trở về sao?"


Lương Giác Quân cưng chiều bất đắc dĩ mà nhìn Hạ Tiểu Bảo: "Ân."


"Chúng ta đi về trước a, " Hạ Dịch Nặc chỉ chỉ vào May còn chưa rõ tình hình, tinh nghịch nhướng mắt nhìn Yến Văn Thiên một cái, nói, "Vậy các ngươi...Tiếp tục đi! Chúng ta không nhìn thấy gì hết! Tạm biệt!"


Yến Văn Thiên đỡ trán, dở khóc dở cười: "Tiểu Hạ, ngươi rõ là..."


Lương Giác Quân cười nhẹ, đưa tay nắm lấy bảo bảo bướng bỉnh nhà mình, bước vào cửa nhà. Hạ Dịch Nặc nhanh chóng tiến đến bên tai May nói một câu "Nice going", rồi sau đó cả tầng lầu đều là tiếng cười cuồng loạn đến run rẩy hết cả người của Trình tiểu thư.


Thật sự là một mùa yêu đương.


Cuối tuần đã hẹn đi thử lễ phục, tân nương Mạch Thế Ninh, bốn vị phù dâu, Hạ Dịch Nặc, Lương Giác Quân, Phạm Mễ, Lý Mộc, cùng xuất hiện trong tiệm áo cưới. Lễ phục phù dâu đơn giản, rất nhanh liền được quyết định xong. Tân nương ngoại trừ thử áo cưới, còn có mấy bộ lễ phục phải chọn, từng cái từng cái đều phải thử qua, thật sự là một chuyện làm cho người ta mệt mỏi.


Mạch Thế Ninh cơ hồ là nhìn đến hoa mắt, liên tục cằn nhằn với Lương Giác Quân: "Kỳ thật nếu nói ra, ta cũng từng chụp ảnh cưới cho không ít người, bất quá ta chỉ phụ trách chụp ảnh không chịu trách nhiệm về trang phục. Chỉ có chính mình thử qua mới biết được, chuyện chọn áo cưới này, thật sự là không có dễ dàng! Ai! Tiểu Quân Quân, ngươi nói cái này có phải là quá khoa trương rồi hay không?"


Nói cái gì vậy chứ, gọi ai vậy! Ta còn chưa từng gọi như vậy! Hạ Dịch Nặc không chút khách khí mà trả lời: "Đúng, thập phần không hợp với khí chất cao quý lạnh lùng xinh đẹp của ngươi!"


Vừa vặn mấy ngày quá Hạ Dịch Nặc và Phạm Mễ đang thảo luận chuyện đặt tên cho tiệm cafe. Không thể lập dị, không thể quá tầm thường, phong nhã nhưng mà không phụ dụng, nghệ thuật nhưng không khoa trương. Nhân lúc Mạch Thế Ninh thay quần áo, tiếp tục thảo luận. Sau khi vắt hết óc, hai người mệt mỏi dựa trên ghế sofa, nhìn nhau không nói gì.


Lý Mộc lơ đãng mà tựa vào góc tường, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Thấy Phạm Mễ mang một bộ dáng tinh thần mệt mỏi, Hạ Dịch Nặc suy nghĩ một chút: "Kỳ thật chuyện đặt tên này cũng giống như chọn áo cưới, không cần nhiều hoa lệ phức tạp, mấu chốt chính là phải thích hợp. Nếu như đây là một tiệm café, liền dứt khoát gọi là 'Một tiệm café'! Các ngươi cảm thấy như thế nào?"


Lý Mộc vẫn là lười biếng: "Nghe ra hình như cũng không tệ lắm."


Phạm Mễ bật đứng lên: "Ai! Ngươi vừa nói như vậy, trái lại ta liền nhớ đến, phố Bắc có một phòng đọc sách a, tên là 'Có gian phòng sách', với lại ở ngay góc đối diện với chúng ta! Hai cái tên tương đồng nhau. Tiểu Bảo, có từng đi đến'Có gian phòng sách' kia chưa?"


Đang thử trang phục trước gương, Lương Giác Quân vừa khom lưng giúp Mạch Thế Ninh sửa sang lại làn váy, vừa nói tiếp lời: "Nàng nhất định là còn chưa đến đó."


Phạm Mễ khó hiểu: "Vì sao?"


Lương Giác Quân đứng thẳng lên, cười nói: "Nàng sẽ cảm thấy trong tiệm sách bẩn, đụng hết nhất định liền phải tìm khắp thế giới nơi để rửa tay. Nếu có thể lựa chọn, nàng sẽ trực tiếp mua sách về nhà đọc."


Mạch Thế Ninh nhìn Lương Giác Quân từ trong gương hung hăng giơ ngón tay cái lên.


Lý Mộc bồi thêm mấy nhát dao: "Không sai, Hạ Dịch Nặc, thích sạch sẽ đến điên cuồng!"


Hạ Dịch Nặc bất đắc dĩ: "Ai, đâu có?!"


Mạch Thế Ninh: "Tại sao lại không có?! Nói dối!"


Hạ Dịch Nặc: "Được rồi, rất nhỏ, chú ý a, là rất nhỏ, có một chút tính thích sạch sẽ."


Còn gượng ép giải thích như vậy. Phạm Mễ cảm thấy buồn cười: "Vậy ngươi còn học y? Làm thí nghiệm đụng phải vật bẩn hay vậy có độc gì đó, ngươi làm sao bây giờ?"


Lý Mộc: "Những lúc đó đều là mang bao tay."


"Rốt cuộc có người mắng ngươi là cuồng ma thích rửa tay, ta cảm thấy hết sức vui mừng." Mạch Thế Ninh cười đến không có phúc hậu, "Bất quá không biết ngươi làm sao có thể chịu được LoVo a."


Lương Giác Quân nâng tay: "Chân ái, so với, rửa tay."


Mạch Thế Ninh một hồi cuồng tiếu, sau đó lại soi gương lắc đầu: "Cái này vẫn là không được, lại đổi đi!"


"Ân!" Phạm Mễ làm hình dáng khom người chắp tay thi lễ, nhượng ra một con đường, "Lão Phật gia, mời ngài đi phía bên này!"


Lúc này, nhân viên cửa hàng đứng ở bên cạnh vẫn luôn không nói gì nhiều cũng che miệng cười trộm rồi.


Thấy Lý Mộc mặt ủ mày chau, Hạ Dịch Nặc lặng lẽ đi đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng hỏi: "Có tâm sự sao?"


Lý Mộc thở dài một hơi, thành thật trả lời: "A Húc tốt nghiệp rồi."


Hạ Dịch Nặc: "Ta đoán chính là..."


Sau khi Tô Húc tốt nghiệp liền muốn đi Tây Bộ dạy học, đây là chuyện đã xác định từ rất sớm trước kia. Lúc đầu Hạ Dịch Nặc chỉ cho rằng Lý Mộc là tính tình tiểu hài tử ba phút nhiệt tình, không nghĩ tới khi Lý Mộc quyết tâm theo đuổi, Tô Húc cũng đã mềm lòng, nhìn thoáng qua từ party trong lễ kết hôn của Tam Mao cho đến một ca khúc 'Gởi hai người' trong lễ cầu hôn của Trương Quý Khang, hai người phát triển rất thuận lợi.


Lý Mộc: "Ta muốn cùng đi, nhưng mà ba của ta..."


Hạ Dịch Nặc: "Lập trường của cậu ta hiểu được. A Húc có thái độ thế nào?"


"Hắn tất nhiên cũng không đồng ý với ta. Thứ nhất, chúng ta cũng không có chính thức cùng một chỗ; thứ hai, ta vừa mới bắt đầu thực tập ở văn phòng luật sư, nếu lúc này từ bỏ để đi giảng dạy, hắn nói hắn không muốn bị ba của ta oán hận, cũng không muốn tương lai ta sẽ hối hận." Lý Mộc đắng chát, dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Hắn nói hắn đi hai năm, hai năm sau, nếu như cảm giác dành cho nhau vẫn còn như trước, hắn sẽ trở về, ở lại C thành."


Hạ Dịch Nặc nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Mộc Mộc, kỳ thật A Húc nói cũng đúng."


Lý Mộc cúi đầu: "Ta chỉ là có chút lo sợ, có chút lo được lo mất... Ta không muốn bởi vì ta, làm hắn thay đổi kế hoạch trong cuộc đời hắn, càng không muốn từ bỏ như vậy..."


Hạ Dịch Nặc ôm lấy bờ vai Lý Mộc: "Mộc Mộc, thời gian luôn thích trêu chọc con người, đem điều tốt nhất giữ lại đến khoảnh khắc cuối cùng. Nếu như cuối cùng là người thích hợp, muộn một chút cũng không có sao."


Lý Mộc nghe vậy, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Tỷ, ta hiểu được."


"Này, hai người các ngươi, trốn ở đó đang làm gì vậy a?" Mạch Thế Ninh hô to lên một tiếng, "Lão nương cũng đã mặc thành như vậy, còn không qua đây quỳ xuống vấn an!"


Hạ Dịch Nặc mỉm cười, giống như là đối với Tiểu Ngôn, vuốt vuốt mái tóc Lý Mộc: "Mộc Mộc nhà chúng ta rốt cuộc đã trưởng thành!"


"Ai, Tiểu Bảo! Mộc Mộc! Mau tới đây!" Phạm Mễ kêu lên.


"Đến đây!" Hạ Dịch Nặc đáp lời, "Tin tưởng vào bản thân, biết không? Chúng ta đi qua đi."


Lý Mộc hung hăng gật đầu.


Chỉ thấy Mạch Thế Ninh mặc một chiếc váy cúp ngực bằng lụa màu trắng, tinh xảo trang nhã, rất có khí chất của nữ vương.


Phạm Mễ chậc chậc tán thưởng: "Đặc biệt gọi các ngươi tới đây, nhìn một cái xem, cái gì gọi là đường cong của vận khí!"


Mạch Thế Ninh ưỡn ngực, hào hứng nói: "Thế nào, ghen tỵ quá nên không vào sao?!"


Lý Mộc khôi phục nét mặt tươi cười, khinh thường nói: "Dừng, ai mà thèm chứ! Ai lại không có!"


"Oh haha! Tiểu bằng hữu Mộc Mộc của chúng ta cũng rất tự tin nha! Đến, để tỷ tỷ kiểm nghiệm hàng một chút!" Mạch Thế Ninh làm bộ như muốn nhào tới tập kích ngay trước ngực.


Lý Mộc hét to một tiếng, ôm ngực trốn đến sau lưng Lương Giác Quân. Hạ Dịch Nặc vội vàng ngăn Mạch Thế Ninh lại mà cầu xin tha thứ: "Thân tỷ tỷ của ta, lớn bụng thì không cần ồn ào a! Bộ này rất tốt, lấy bộ này đi."


Lương Giác Quân cười nói: "Đúng vậy a, đáng tiếc hôm nay tân lang không có ở đây."


Đại khái mỗi một nữ nhân đều là yêu thích áo cưới, đó là giấc mộng ấm áp, dịu dàng nhất từ dưới đáy lòng. Tà váy áo cưới tung bay, thổi tung giấc mộng dao động trong lòng người.


Hạ Dịch Nặc phát hiện ra bản thân ngày càng trở nên mềm mại hơn rồi. Mộc Mộc a, muội muội thân ái của ta, nếu như một phần tình yêu này là đáng giá để ngươi chờ đợi, không cần phải lo sợ sẽ trả giá cái gọi là thanh xuân, cũng không nên so sánh với bất kỳ những thứ chi ly tầm thường gì cả.


Sau khi kết thúc, Trương Quý Khang đón Mạch Thế Ninh, Phạm Mễ và Lý Mộc cùng nhau về nhà, Lương Giác Quân hẹn May, Hạ Dịch Nặc trở về Tam Hà sơn trang ăn cơm.


Lúc đầu, khi biết Hạ Dịch Nặc có ý tưởng mở cửa tiệm, Lý Thanh Lam nói con thích liền đi làm, rèn luyện một chút cũng tốt; Lý Đỗ đều nghe theo lão bà, tất nhiên là nói tốt; Hạ Viêm hỏi có cần hỗ trợ chuẩn bị một chút hay không; Đặng Nhu Nguyệt và bà ngoại chẳng qua là lo lắng Hạ Dịch Nặc phải kiêm thêm một phần việc có thể sẽ quá mệt mỏi hay không; Lý Tu Hằng ủng hộ bất kỳ quyết định gì của muội muội. Về sau, sau khi thuê xong cửa hàng, thuận lợi lắp đặt thiết bị trang trí, Hạ Dịch Nặc cũng khiêm tốn hỏi ý kiến các gia trưởng, hỉ văn nhạc kiến.


Trước giờ cơm, huynh muội hai người chen lấn trên ghế sofa, ôm ipad chơi game, hi hi ha ha nói cười đùa giỡn.


Lý Thanh Lam mời mọi người xuống ăn cơm.


Trên bàn ăn, lão thái thái nhịn không được liền lải nhải: "Người tuổi trẻ bây giờ a, không phải điện thoại thì chính là máy tính. Ngay cả lão thái bà này, cũng biết cái gì gọi là 'Thế hệ cúi đầu' rồi."


Lý Tu Hằng cười nói: "Bà ngoại nói đúng lắm, là tụi con không tốt."


Lão thái thái: "Ta ngược lại thật ra vẫn luôn muốn hỏi, cái ipad các con hay chơi kia, phía sau có một trái táo giống như là bị người ta cắn mất một miếng, là có ý gì?"


Hạ Dịch Nặc cười nói: "Bà ngoại, đó là sản phẩm của Apple, logo của công ty họ chính là trái táo."


Lão thái thái: "Ah, vậy tại sao lại mất đi một miếng?"


Hạ Dịch Nặc: "Nghe nói là không có ý nghĩa đặc biệt gì cả. Nhưng mà bởi vì trùng hợp ngẫu nhiên, công chúng càng muốn lý giải ý nghĩa của nó là, để ghi nhớ người mở đường trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, Alan Turing."


Lão thái thái: "Oh? Hắn làm cái gì?"


"Alan Turing, cha đẻ của máy tính, cha đẻ của trí tuệ nhân tạo. Ở thế chiến thứ hai,

Bình Luận (0)
Comment