Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 27


Đám người A Bưu trừng mắt nhìn hai người họ chằm chặp, sau đó hò hét nhau giương rìu, vác búa xông tới mà chém.

Phương Bành Hạc ôm Mạch Tiểu Khê đặt ra bên ngoài cho an toàn, đoạn cùng La Hải Triều và một vài tùy tùng khác xông tới, thỏa sức mà chém giết.

Khí thế của Phương Bành Hạc cùng cận vệ áp bức bức người, mỗi một lần lưỡi kiếm vung xuống là một lần thuộc hạ của A Bưu la hét thảm thiết, nằm vật xuống đất mà quằn quại trong đau đớn.

A Bưu không tin vào mắt mình nữa.

Hắn nhìn kẻ đang đứng trước mặt kia, mới mấy hôm trước còn bị hắn đánh cho thừa sống thiếu chết mà giờ đây tại sao hắn lại có khí thế khủng khiếp đến như vậy?
Phương Bành Hạc lạnh lùng nhìn chúng, đưa kiếm lên trước mặt, dùng tay vuốt những giọt máu còn vương vãi trên thân kiếm, hừ lạnh đáp:
– Lần trước để ngươi ngang nhiên đem người của ta mang đi là vì ta không cẩn thận để bị trúng độc.

Chứ ngươi nghĩ, với chút khả năng múa rìu nhếch nhác của ngươi mà đòi gi.ết chết Phương Bành Hạc ta ư?
Phương Bành Hạc bị trúng độc? Có lẽ nào trong lưỡi rìu của A Bưu khi chém trúng Phương Bành Hạc có tẩm thuốc độc? Bởi vậy sức lực của huynh ấy mới cạn kiệt, nhanh chóng rơi vào tình trạng hôn mê.

Mạch Tiểu Khê đứng bên cạnh quan sát, đưa mắt nhìn vào vết thương trên tay Phương Bành Hạc.

Phương Bành Hạc giống như thần hộ mệnh của nàng, mỗi khi nàng gặp nguy đều có huynh ấy ứng cứu kịp thời.

Đôi mắt Mạch Tiểu Khê khẽ nhòe đi trong chốc lát, một cảm giác cảm kích từ tận sâu trong đáy lòng nàng bắt đầu len lỏi dần.

A Bưu tuy trong tâm can đã có chút sợ hãi, nhất là khi nhìn đám người trong bộ tộc đang nằm lăn lộn dưới đất, vẻ mặt đau đớn quằn quại, kẻ thì bị cắt cụt tay, kẻ thì bị cắt cụt chân, có kẻ còn bị Phương Bành Hạc dùng tay móc sạch hai mắt.


Phương Bành Hạc không giết chúng ngay lập tức mà nhẹ nhàng lấy đi một số bộ phận trên cơ thể chúng, mục đích là để chúng phải nếm được đau đớn x/ác thịt, giống như những điều chúng đã gây ra cho người khác.

Gã đạo sĩ vẫn còn núp sau lưng A Bưu, nhận thấy phía A Bưu yếu thế, biết nếu không nhân cơ hội trốn thoát ắt sẽ bị những kẻ lạ mặt kia gi.ết chết, bèn lén lút chui ra phía sau quan tài, định bụng không ai chú ý sẽ chạy trốn.

Thế nhưng mọi hành động của hắn đều không qua nổi đôi mắt sắc lạnh như chim ưng phượng vũ của Phương Bành Hạc.

Phương Bành Hạc khẽ nhếch miệng, nghiêng người dùng nội lực thật mạnh hất tung quan tài.

Cả chiếc quan tài to lớn trong phút chốc vụt bay lên, đập mạnh vào tường rồi vỡ thành nhiều mảnh lớn nhỏ.

Thi thể thối rữa của A Chính cùng xác chết thê thảm của Đầu Heo đồng thời ngã xuống, đè lên người gã đạo sĩ.

Mùi hôi thối, tanh tưởi, nhớp nháp bốc sực lên khắp căn phòng, chất dịch nhầy nhụa từ xác A Chính chảy ra, bắn lên cả đầu, cả người gã đạo sĩ.

Gã rú lên sợ hãi, khuôn mặt già nua, nhăn nheo trở lên trắng bệch, đưa chân đá hai cái xác khủng khiếp, sau đó lồm cồm bò dậy, nôn mửa một chập.

A Bưu trông thấy cảnh tượng trước mắt mà như điên như dại.

Mặc dù hắn là tộc trưởng của bộ lạc ăn thịt người như cơm, đôi tay thô ráp đã nhuộm đỏ máu tươi, độc ác không ai bằng, thế nhưng hắn âu cũng là một người cha.

Nhìn xác con trai mặc bộ hỷ phục đỏ đến chết cũng không yên ổn, quan tài thì bị đập vỡ, trong lòng hắn chua xót vô cùng.

Hắn nhìn Phương Bành Hạc bằng đôi mắt căm hận, sau đó nhấc rìu lao tới quyết sống chết một phen:
– Đồ khốn, ta gi.ết chết ngươi!

Chẳng mấy chốc A Bưu đã bị Phương Bành Hạc đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, nằm thở thoi thóp dưới đất, máu tươi rỉ ra ở khóe miệng.

Mạch Tiểu Khê nhẹ nhàng tiến tới bên cạnh Phương Bành Hạc, lạnh nhạt nhìn A Bưu.

Con người độc ác như hắn có chết cũng không thể thương hại.

Bất chợt nàng nghĩ tới Phụng Liễu Loan, nếu bà còn sống và nhìn thấy cảnh này chắc sẽ mãn nguyện lắm.

Nàng muốn mở lời hỏi Phương Bành Hạc nhưng cổ họng chỉ phát ra được những tiếng i…i… nhỏ bé, sực nhớ ra A Bưu đã khiến nàng trở thành người câm như bây giờ.

La Hải Triều sai thuộc hạ đem trói hết đám người A Bưu cùng gã đạo sĩ kia lại, sau đó lôi chúng đem trói giữa bộ tộc.

Phương Bành Hạc quay lại nhìn Mạch Tiểu Khê, đưa tay nâng cằm nàng lên, hờ hững hỏi:
– Ngươi có muốn A Bưu không còn có thể nói được như ngươi không?
Đôi mắt Mạch Tiểu Khê khẽ rưng rưng, nàng vội quay đầu đi để tránh ánh nhìn sắc lạnh của hắn, đoạn xoay người rời đi.

Bộ tộc ăn thịt người không có nhiều người sinh sống, bởi cứ mỗi đưa trẻ được sinh ra, chúng sẽ đem những người già còn lại ra giết để làm thức ăn sinh tồn.

Cuộc sống tự sinh tự diệt như thế khiến người ngoài cũng phải cảm thấy rùng mình ớn lạnh.

Bởi vậy số lượng người tồn tại ở đây đều không vượt quá khoảng năm mươi người.


Tất cả những kẻ ở trong bộ tộc đều bị La Hải Triều và thuộc hạ của Phương Bành Hạc đem bắt trói, quỳ rạp dưới đất cùng một chỗ với A Bưu.

Kẻ nào kẻ nấy mới vài hôm trước còn ra oai tác quái, thi nhau phỉ báng, hành hạ Mạch Tiểu Khê, thế mà giờ đây khóc lóc thảm thiết, quỳ lạy hèn mạt.

Phương Bành Hạc chán ghét đưa mắt lướt nhìn một lượt đám người trước mặt.

Hắn đích thân cầm quân ra trận khi mới mười bảy tuổi, giế.t chết hàng vạn kẻ địch, khiến Tịch quốc danh tiếng vang dội, trở thành đất nước bất khả xâm phạm.

Thế mà không thể ngờ ngay tại Tịch quốc mà hắn tự hào nhất lại tồn tại một bộ tộc có sở thích ăn thịt đồng loại quái dở như thế này.

Nếu không tiêu diệt chúng, chỉ e hậu quả càng thêm trầm trọng.

Gã đạo sĩ bị La Hải Triều nhấc cổ đem ném dưới chân Phương Bành Hạc, lạnh lùng nói:
– Công tử, hắn chính là kẻ đã đá Mạch tiểu thư thừa sống thiếu chết khi nãy.

Gã đạo sĩ run lẩy bẩy, vội vàng chắp tay lia lịa, quỳ rạp xuống đất mà mếu máo khóc:
– Xin ngài tha mạng cho tôi.

Tôi chỉ làm theo những gì A Bưu yêu cầu.

Hắn mới là kẻ sai khiến tôi, tội quả thực chỉ nghe theo lệnh.

Đáp lại lời cầu xin khẩn thiết của gã, Phương Bành Hạc chỉ thờ ơ liếc La Hải Triều.

La Hải Triều đi theo bảo vệ Phương Bành Hạc hơn chục năm nay, đã quá hiểu con người Phương Bành Hạc, bèn không nói không rằng cầm kiếm chém một đường sắc bén xuống hai chân gã đạo sĩ.

Ngay lập tức đôi chân của gã bị đứt lìa, máu chảy lênh láng, bắn cả lên mặt A Bưu đang quỳ gần đó.


Gã đạo sĩ đau đớn hét lên thảm thiết, độ khoảng thời gian ngắn sau liền giẫy chết.

Đến lúc này, con người độc ác, tàn nhẫn như A Bưu mới bắt đầu tỏ rõ vẻ khiếp sợ là gì.

Hắn run rẩy nhìn kẻ đang ngồi trước mặt mình kia, hai chân vắt chéo, đôi tay đặt ở trên đùi, người hơi ngả ra sau, giương đôi mắt sắc bén mà tàn nhẫn lướt nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Khí thế của Phương Bành Hạc phải nói vô cùng ngạo nghễ áp người.

Trông Phương Bành Hạc tựa như một con hổ lớn, sẵn sàng cắn xé, giết người bất cứ lúc nào.

A Bưu bị La Hải Triều đem tới trước mặt Phương Bành Hạc, gã sợ tới nỗi không thốt lên được lời nào.

– Trước hết hãy cắt đứt gân chân của hắn!
Phương Bành Hạc ra lệnh.

Lập tức, La Hải Triều dùng mũi kiếm cắt phăng gân hai châm của A Bưu.

Gã đau đớn, co giật từng hồi, miệng không ngừng phát ra tiếng chửi rủa thậm tệ:
– Đừng tưởng ta sợ ngươi.

Muốn giết thì giết đi!
Phương Bành Hạc hừ lạnh, thản nhiên đáp:
– Ngươi khiến người phụ nữ của ta mất đi tiếng nói, vậy thì ngươi cũng phải trả lại gấp bội.

Hải Triều, treo hắn lên trên cao, sai người lóc da, xẻo từng miếng thịt của hắn, rồi đem phát cho lũ người dưới kia thưởng thức!.

Bình Luận (0)
Comment