Vấn Quan

Chương 56

Khi nhìn thấy Tống Thập Cửu, A Âm và A La mới hiểu ra ý của Lý Thập Nhất.

Tống Thập Cửu nhốt mình trong phòng, A Âm kiên nhẫn gõ cửa rất lâu mới đi mở cửa, dáng vẻ người trước mắt khiến người ta sửng sốt. Dường như Tống Thập Cửu lại trưởng thành hơn, đuôi mắt hạnh cong lên, từng sợi lông mi rõ ràng, mũi túi mật, cùng đôi môi hé mở không lên không xuống.

Điều càng làm người ta sửng sốt không phải là vẻ ngoài phong hoa tuyết nguyệt của Tống Thập Cửu, mà là cơ thể gầy gò cùng nhợt nhạt của cô, xương gò má nhô lên mất đi sự mềm mại vốn có, khuyết cánh xương ức lõm vào trong, hai bàn tay mảnh dài giữ lấy cửa, phần nối liền giữa cổ tay và ngón tay gầy tới lồi xương rõ ràng.

Tống Thập Cửu khoác chiếc áo choàng ngủ rộng rãi lên cơ thể hao gầy của bản thân, tóc dài ngang eo xõa ra, đứng trong bóng tối ngược sáng hệt như hồn ma.

Càng xa lạ hơn là vẻ mặt của Tống Thập Cửu, đôi mắt lờ đờ, không chút ánh sáng lướt qua mặt mọi người, khựng lại ở chỗ Lý Thập Nhất, lại cực kì nhanh chóng cúi xuống, đưa tay đẩy cửa một cái, quay đầu leo lên giường.

Cô không có tâm trạng chào hỏi mọi người, thậm chí cũng mất đi nhiệt tình với Lý Thập Nhất, yên lặng quay lưng nằm lên giường, tay đặt bên cằm.

A Âm nhìn Lý Thập Nhất một cái, thấy Lý Thập Nhất mím môi lại, cằm động đậy hướng về phía trước, rồi lại thu lại.

Lý Thập Nhất đang buồn.

A Âm cất vào trong, trong phòng có mùi ẩm mốc đã lâu không được thông khí, cô khẽ đè lấy đầu mũi, nhanh chân tiến lên phía trước kéo rèm ra, sau đó mở cửa, "xoạt" một tiếng ánh mặt trời luồn vào như thác nước chảy, tham lam lại ngang ngược xua đuổi tối tăm, người trong phòng không thích ứng rung mi mắt, duy chỉ có Lý Thập Nhất đứng giữa phòng, ánh mắt từ đầu tới đuôi không rời khỏi Tống Thập Cửu.

A Âm nhanh chân đi tới bên giường, đặt tay lên vòng eo lõm vào của Tống Thập Cửu, nắn toàn bộ xương cốt, đau lòng không dám dùng sức, chỉ ngẩng đầu hỏi người bên cạnh: "Rốt cuộc có chuyện gì thế?"

Nếu A Âm đã biết nguyên nhân, Lý Thập Nhất cũng không giấu giếm: "Tôi và em ấy tới Xa Sơn tìm tượng thần Bạch Ly, em ấy không cẩn thận động vào bàn thờ của Đằng Xà, bị đuôi rắn quật lên ấn đường."

Từng trải qua chuyện tương tự như thế, khiến A Âm ngẩn người như cách biệt thế kỉ, tay đè lên người Tống Thập Cửu khẽ cuộn lại, nắm thành nắm đấm đặt lên bàn, yên lặng một lúc lâu mới nói: "Vậy..."

Những lời còn lại A Âm có chút không thể nói thành lời.

Lý Thập Nhất lắc đầu: "Triệu chứng của em ấy không giống."

Đồ Lão Yêu tiếp lời: "Không thích nói nữa, cũng không thích ngủ, ban đêm thường lảng vảng trên tầng, giống như ma ấy."

"Kì lạ nhất là, cơm canh cũng không muốn ăn, ăn được hai miếng liền nôn hết sạch, nôn tới nỗi ruột gan cồn cào." Đồ Lão Yêu dùng thành ngữ, thở dài như người già, "Gầy nhom thành thế này, mặt mày cũng nhọn như dùi, vừa sáng sớm tôi đã mua gà, bàn bạc với Lý Thập Nhất hầm canh bồi bổ cho con bé, đúng lúc hai người về."

"Thập Cửu." A Âm cúi người xuống, sờ lên lưng Tống Thập Cửu khẽ gọi.

Vành tai Tống Thập Cửu động đậy, chầm chậm quay đầu nhìn A Âm, trong mắt vẫn không có ánh sáng, nhìn một lúc mới lên tiếng: "A Âm."

Âm thanh của Tống Thập Cửu giống như dê non mới sinh, yếu ớt, run rẩy, lại như thể chưa kịp lọt vào trong tai, đã bay theo cơn gió.

Lý Thập Nhất nhìn Tống Thập Cửu, xương cằm hơi nhô ra.

Ấn đường A Âm nhíu chặt, đặt tay lên mặt Tống Thập Cửu, vuốt ve trên dưới đôi cái, đang định khuyên nhủ Tống Thập Cửu, bỗng có một bàn tay mềm mại đặt lên vai, cô quay đầu, nghe A La khẽ nói: "Ra ngoài đi."

Cửa phòng lại đóng lại, mọi người lần lượt xuống dưới nhà, A La đi bên cạnh Lý Thập Nhất, nhỏ tiếng nói: "Không phải Đằng Xà."

Lý Thập Nhất nghiêng mặt, nghe A La nói tiếp: "Tính cách Đằng Xà ương bướng, trước giờ chưa từng nghe nói sẽ khiến người ta u uất như thế."

"Thế thì là gì?" Đồ Lão Yêu đi trên cùng quay mặt hỏi.

A La cũng không rõ, nghĩ ngợi giây lát, sâu xa nhìn Lý Thập Nhất: "Liệu có phải... gặp phải kẻ bạc tình?"

"Tổn thương tình cảm."

Ba chữ "kẻ bạc tình" vô cùng chói tai, chói tới mức khiến bước chân của mọi người dừng lại, Đồ Lão Yêu không dám thở mạnh nhìn Lý Thập Nhất, A Âm lấy khăn lụa che miệng ho khẽ một tiếng.

Lý Thập Nhất nghiêng mặt nhìn A La, nhìn vào mắt A La.

A La lui binh trước, khóe môi mềm mại mím thành nụ cười, đưa tay vịn lên lan can, bước chân thong thả xuống nhà.

Sáu chữ "chiếu theo số vào chỗ ngồi" này luôn mang theo chút chột dạ lạy ông tôi ở bụi này, luôn khiến tâm trạng người ta vui vẻ.

Tới giữa trưa, canh gà hầm xong lấp đầy nhà ăn bằng hương thơm nồng đượm nhất, lớp mỡ dày nổi lên trên, độ tươi ngon của món canh được giữ lại rất tốt. Đồ Lão Yêu bưng bát đũa đi gọi Tống Thập Cửu, mọi người ngồi quanh bàn ăn chờ một lúc, mới thấy bước chân phù phiếm của Tống Thập Cửu bước xuống dưới, đã đổi bộ xường xám màu xanh nhạt.

Tóc dài của Tống Thập Cửu được búi lên bằng một chiếc trâm gỗ, rõ ràng không trang điểm, nhưng lại có cảm giác "đạm cực thủy tri hoa cánh diễm (lạt thếch hoa càng thêm được vẻ)", tôn lên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, không gì sánh được của Tống Thập Cửu.

Lý Thập Nhất nghiêng đầu nhìn Tống Thập Cửu, vẫn cố chấp cảm thấy Tống Thập Cửu bị Đằng Xà kia tác động.

Mà sự tác động này nhỏ bé lại thông minh, chỉ là hương vị phụ nữ đã bị bịt kín quá lâu của Tống Thập Cửu tỏa ra, đánh nhau với sự ngây thơ vốn dĩ, lờ mờ muốn chiếm ưu thế.

Hoặc là, thứ thúc chín Tống Thập Cửu không phải là Đằng Xà, mà là cảm xúc u sầu như có như không trên khuôn mặt cùng cảm giác né tránh không chút giữ lại giữa những cái giơ tay nhấc chân.

Ví dụ như, Tống Thập Cửu rũ mi mắt, không nhìn Lý Thập Nhất lấy một cái.

Lý Thập Nhất đặt bát tới trước mặt Tống Thập Cửu, Tống Thập Cửu vội vàng lướt qua. Lý Thập Nhất đưa đũa cho Tống Thập Cửu, cố ý cầm giữa đũa, nhưng Tống Thập Cửu lại khựng lại cầm lấy một đầu phía xa, rút đũa trúc ra.

"Cảm ơn." Âm thanh của Tống Thập Cửu như tiếng muỗi nói.

Khó hiểu và xa cách đan xen, khiến Lý Thập Nhất trào lên vô vàn cảm xúc, lồng ngực xót xa động đậy.

Đồ Lão Yêu xới cơm, ánh mắt không cam tâm dựng đứng, ước gì có thể mọc trên người cả hai.

A Âm chỉ để ý tới Tống Thập Cửu, không lưu ý tới A La đã gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong bát mình, cũng chỉ nói một câu "Cảm ơn" theo bản năng. A La vô cùng dịu dàng nhìn A Âm, lại gắp miếng thịt gà về.

Tự ăn.

A Âm ngạc nhiên nhìn A La, nhìn A La phồng má chậm rãi nhai nuốt, cúi mặt xuống.

Đột nhiên hiểu ra chuyện gì đó, A Âm cúi đầu bật cười một tiếng.

Ăn không nói ngủ không nói, mọi người vô cùng im lặng ăn hết bữa cơm, Đồ Lão Yêu xung phong thu dọn bát đũa, A Âm thấy lần này Tống Thập Cửu không nôn, tốt xấu gì cũng yên tâm đôi chút, nói đi đường vô cùng mệt mỏi, liền lên tầng nghỉ ngơi.

Căn nhà chìm vào trong sự yên lặng của giấc ngủ trưa, Lý Thập Nhất dựa lên gối, nằm ngang nằm dọc cũng không ngủ nổi, liền ra vườn hoa đi dạo, cô nhìn lông gà Đồ Lão Yêu vẫn chưa dọn sạch một lúc, lại đung đưa xích đu đôi ba cái, xích đu dừng lại trong tiếng cót két, chân phải thỉnh thoảng đá nhẹ lên tảng đá.

Đột nhiên cô nhớ tới buổi tối nhìn thấy cô gái nhảy múa trong sân, ánh trăng như tấm lụa chiếu lên người Tống Thập Cửu, bao bọc cơ thể Tống Thập Cửu tới nỗi phát sáng lấp lánh, nhưng cô hoàn toàn không biết, bóng lưng xinh đẹp của bản thân đã in vào trong mắt của người đứng bên cửa sổ cao cao.

Lý Thập Nhất ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, căn phòng của Tống Thập Cửu tối đen như mực, rèm cửa được kéo kín, không cho người ta cơ hội thăm dò.

Hụt hẫng tới vội vã, khiến Lý Thập Nhất không có tâm tư ngắm hoa, cúi đầu đi vào trong, vừa đi tới cửa chính, lại không kịp phòng bị đụng phải Tống Thập Cửu muốn ra ngoài.

Tống Thập Cửu đi giày đế bằng, đỉnh đầu chỉ cao tới mũi Lý Thập Nhất, thấy Lý Thập Nhất liền ngây ra, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu, lùi sau một bước nhường đường.

Ngọn lửa tích tụ mấy ngày này đã "tách" một tiếng sinh sôi theo động tác nhỏ của Tống Thập Cửu, mặt không cảm xúc đại khái là dáng vẻ tức giận mức cao nhất của Lý Thập Nhất, lúc này Lý Thập Nhất nhìn Tống Thập Cửu như thế, khẽ nghiêng đầu, ngay cả ấn đường cũng không nhíu lại.

Tống Thập Cửu ngẩng đầu nhìn Lý Thập Nhất, khuôn mặt nhợt nhạt ngẩng từ thấp lên cao tới vị trí tầm mắt của Lý Thập Nhất, Lý Thập Nhất lắc đầu với biên độ cực nhỏ, hơi lạnh đè nén trong mắt lập tức trở thành tìm tòi mềm mại, thong thả lại không thể từ chối đáp lễ đôi mắt của Tống Thập Cửu.

Ánh mắt của Lý Thập Nhất khiến hai má Tống Thập Cửu nổi lên vệt đỏ khó lòng ngăn cản, cô động đậy đôi môi, như thể muốn nói gì đó, cuối cùng cúi đầu xuống, làm một động tác muốn ra ngoài.

Nhưng Lý Thập Nhất không nhường đường.

Lý Thập Nhất đứng giữa cửa, yên lặng nhìn Tống Thập Cửu năm sáu giây, nhìn mãi tới khi chiếc mũi động đậy, mới nhấc chân đi, dựa vào bên cửa, nhìn Tống Thập Cửu ra ngoài.

Khi quay đầu lại đột nhiên chạm vào trong mắt A Âm, A Âm dựa vào lan can nhìn Lý Thập Nhất, thân hình lồi lõm tinh tế giống như bình hoa gốm trắng.

Khi đón lấy ánh mắt của Lý Thập Nhất, A Âm mới đột nhiên hiểu ra một vài thứ, thì ra trước kia Lý Thập Nhất đã nhận ra tình cảm của bản thân dành cho Tống Thập Cửu, nhưng Lý Thập Nhất luôn kìm nén cùng giấu giếm, chỉ thỉnh thoảng mới lềnh bềnh nổi lên, như thể không có bất kì trọng lượng nào.

Đột nhiên nhìn thấy sự buồn bã và không biết làm sao chưa kịp thu về của Lý Thập Nhất, mới khiến người ta đột ngột phát hiện được sự tồn tại của sự kìm nén này.

Oán hận A Âm dành cho Lý Thập Nhất giống như chiếc đồng hồ cát nhanh chóng chảy mất một mảng lớn. Một mặt, cho dù thế nào, A Âm vô cùng cảm kích Lý Thập Nhất từng vô tình cố ý để tâm tới cảm nhận của bản thân; mà một mặt khác, A Âm hiểu thứ như tình cảm thực sự khốn khiếp, có người giày vò bạn, sẽ có người trực tiếp hoặc gián tiếp giày vò người kia, không ai có thể rút lui trọn vẹn, nhưng cũng có người có thể mãi mãi đứng trên mây, hưởng thụ sự chăm sóc yêu thương của người bên cạnh.

A Âm thực sự không nên xác định Lý Thập Nhất là người tổn thương.

Thế là cô thong thả di chuyển bước chân, nói với Lý Thập Nhất: "Trạng thái của em ấy thực sự không bình thường, có lẽ là có nguyên nhân. Tạm thời cô cứ lên trên nghỉ ngơi đi, đợi một lúc nữa, tôi sẽ hỏi giúp cô."

Lý Thập Nhất khựng lại, nói với A Âm: "Cảm ơn."

A Âm cười cười, quay người đi lên tầng.

Thì ra có một ngày Lý Thập Nhất cũng nói tiếng cảm ơn cô vì một người khác, thì ra có một ngày, cô cũng có thể bình thản tiếp nhận lời cảm ơn này.
Bình Luận (0)
Comment