Vấn Quan

Chương 39

Quả nhiên Tống Thập Cửu nổi lên hứng thú: "Là đám nào thế?"

"Đại khái là vào hai năm trước khi tôi chuyển vào trong núi, có một cô gái nhờ tôi làm mối." Tiếng mưa rơi nhỏ đi, bầu trời cũng quang đãng thêm mấy phần, khung thêu hoa trong tay Nhan Nương kẹp chặt lấy tấm lụa trắng, ánh lên tia sáng, có thể nhìn rõ sợi chỉ nhỏ bé vắt ngang xổ dọc.

"Cô biết đấy, cô gái tự tới tìm bà mối, đã là một chuyện hết sức lạ lùng, huống hồ cô gái kia vô cùng xinh đẹp lanh lợi. Mắt tôi trời sinh đã hẹp dài, không đẹp, nhưng cô gái kia lại có một đôi mắt vừa to vừa đen vừa sáng, đuôi mắt cong lên, dáng vẻ rất tình tứ. Mấy chục năm trước, mười mấy năm sau, tôi cũng không gặp được ai có đôi mắt xinh đẹp như thế." Nhan Nương nói rồi đưa tay cầm đầu kim quệt lên đuôi mắt, khóe mắt có nếp nhăn rõ ràng, tạo thành một sự so sánh tàn nhẫn với thiếu nữ trong miệng.

"Cô gái đó rất xinh đẹp, nhưng nói chuyện không rõ ràng, sinh thần bát tự rất mơ hồ, trong nhà cũng không có ông bà cha mẹ, dường như là không nơi nương tựa, nhưng chi tiền lại rất hào phóng." Nhan Nương đâm mũi kim xuống, "xoẹt" một tiếng đường chỉ nhanh chóng luồn qua, làm đám bụi bặm nhỏ bé bật lên.

"Chuyện này thì cũng không kì lạ lắm." Nhan Nương híp mắt nhìn đường kim một cái, lại ngẩng đầu lên cười, "Điều kì lạ nhất chính là, cô gái kia lại tự chuẩn bị kiệu hoa, lần nào cũng khiêng tới trước cổng nhà tôi, nói là nếu tìm được chàng rể như ý, liền mời lên kiệu hoa khiêng về."

"Nhìn dáng vẻ của cô, không phải cho rằng là cô gái kia bị đần độn đấy chứ?" Nhan Nương lắc đầu với Tống Thập Cửu, "Ban đầu tôi cũng nghĩ như thế, nhưng cô gái kia rất có chính kiến, ngôn ngữ hành động không khác gì người bình thường. Khi ấy tôi vẫn còn trẻ, cô gái kia lại vì nghe danh mới tới, suy cho cùng cũng không tiện phụ lòng người, nên đã đáp ứng."

Tống Thập Cửu mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng của mình, ấy thế mà lại có mấy phần tương tự thiếu nữ kì lạ kia.

Nhan Nương lại thêu thêm một đường chỉ, lời nói cũng chuyển động theo từng mũi kim: "Khi đó tôi rất để tâm, tìm kiếm tất cả thanh niên tuấn tú trong thành Tứ Cửu, liên tục đưa thiệp cho cô ấy, tùy cô ấy chọn tùy cô ấy lựa, cô ấy cũng chọn lựa vô cùng nghiêm túc."

"Nhưng lần đầu, không nhìn trúng ai, lần thứ hai, cũng không, sau này tới lần thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, cứ cách dăm ba hôm cô ấy lại khiêng kiệu hoa tới, nhưng lần nào cũng ra về tay không." Tới tận hôm nay, Nhan Nương vẫn có chút nghi vấn, có lẽ là còn chút không cam tâm, cậu hai Vương tiệm cầm đồ phía tây thành, đó là nhân tài trăm người có một, nhưng cô gái kia lại nói cậu hai Vương thích nói tiếng tây, nghe giống con vẹt ngu ngốc mà người Đồ Sơn nuôi.

Người Đồ Sơn là người nào, Nhan Nương không rõ, nhưng cô gái kia rất khó đối phó, Nhan Nương hiểu rất rõ.

"Sau đó thì sao?" Tống Thập Cửu nghe rất nhập tâm, đưa răng cắn lấy phần thịt mềm trên mu bàn tay, vô thức cọ cọ.

"Cứ như thế khoảng hơn một năm, tới hè năm thứ hai, cô gái đó cũng chẳng tới nữa." Vô duyên vô cớ tới, lại vô duyên vô cớ đi, Nhan Nương vô duyên vô cớ có chút buồn bã, "Tôi nhờ người tìm kiếm nửa tháng trời, muốn trả lại tiền cô ấy biếu tôi, nhưng không có kết quả."

Nhan Nương thở dài một hơi, trên đôi môi không còn trẻ có chút dư âm khó nói thành lời: "Nói ra thì đây cũng là nỗi buồn của tôi. Tôi làm mối rất mát tay, có tiếng khắp vùng, duy chỉ có đám này đi vào ngõ cụt, bản thân tôi có chút không vui, không lâu sau thì "rửa tay gác kiếm", chuyển vào trong núi."

Tống Thập Cửu hít một hơi, cô không thích những câu chuyện không đầu không đuôi như thế này, lấn cấn trong lòng như hạt đậu bằng đồng nấu không nát, nhất thời cũng có chút bức bối, nghiêng đầu liếc nhìn Lý Thập Nhất, lại thấy khuôn mặt xán lạn trời cao mây loãng của Lý Thập Nhất, lập tức khiến tâm trạng Tống Thập Cửu sảng khoái trở lại.

Thế là Tống Thập Cửu nói sang chủ đề khác: "Cô là bà mối, gần quan được ban lộc, sao không tìm cho mình một người tốt?" Không khỏi có phần vô tư.

Nhan Nương "phì" một tiếng mím môi cười, đầu kim trong ngón tay tăng thêm phần chín muồi cho âm thanh cùng dáng vẻ của Nhan Nương: "Chính là vì nhìn nhiều chuyện tình yêu đôi lứa rồi, nên mới không quá hứng thú với tình cảm nam nữ."

Tống Thập Cửu tiếc nuối thay Nhan Nương: "Nhưng cả đời này, nếu tới kiệu hoa đỏ rực cũng chưa ngồi, vậy sẽ tiếc nuối nhường nào chứ."

Tống Thập Cửu vu vơ nói một câu, nhưng ấn đường của Lý Thập Nhất lại động đậy, nghiêng mặt như có suy nghĩ nhìn Tống Thập Nhất.

Nhan Nương chỉ cười lắc đầu, rũ mí mắt thêu hoa, đợi nhụ,y hoa tinh xảo thành hình, mới đột ngột ngẩng đầu lên như thể nhớ ra chuyện gì, dịu dàng nói: "Tính ra thì tôi cũng từng ngồi kiệu hoa một lần."

Không biết trời quang đãng lại từ khi nào, Nhan Nương đặt khung thêu xuống, đi ra sân nhìn trời, sau đó quay lại chỗ ngồi, nói: "Kiệu hoa của cô gái kia vô cùng tinh xảo, đỏ rực như son, loan vàng phượng bạc như sống, có một lần tôi nhân lúc cô gái kia ở trong nhà xem thiệp, không nhịn được lén lút trèo lên kiệu hoa ngồi một lúc."

"Nói ra cũng trùng hợp, tôi vừa mới ngồi xuống, trời lại nổi sấm giữa ban ngày, sau đó có cơn mưa bóng mây." Hạt mưa sót lại trên cửa sổ tách tách nhỏ xuống, như thể đang phụ họa với Nhan Nương, Nhan Nương cười nói, "Khi đó tôi không hiểu biết, vô cùng chột dạ, hoảng hốt trèo xuống, tâm trí rối bời vào trong nhà, cô gái kia..."

Nhan Nương dừng lại, không nói tiếp nữa.

Cô gái kia che ô, đứng trong mưa nhìn gò má ửng đỏ của Nhan Nương, ánh mắt như thể đã hiểu, lại như thể hoàn toàn không biết gì.

Nhan Nương cười cười, đứng dậy nói: "Tạnh mưa rồi."

Lý Thập Nhất thu lại ánh mắt nhìn mặt bàn bóng loáng, thò đầu nhìn ra bên ngoài, cũng đứng dậy nói: "Tạnh rồi, nên tạm biệt thôi."

Nhan Nương nghĩ chắc chắn hai người có chuyện cần làm, cũng không giữ lại, chỉ gỡ kim xuống muốn tiễn hai người ra cổng.

Vừa mới mở cổng, liền nhìn thấy một thứ trắng trắng tựa bên chân tường chạy tới, kích cỡ như con chó nhỏ, mặt nhọn con ngươi đen, bộ lông đẹp đẽ vốn dĩ bị nước mưa làm ướt nhẹp, dính cả bùn đất, móng vuốt cào trên đất, "hà hà" th.ở dốc.

"A Bạch." Nhan Nương cười gọi nó một tiếng, cuối cùng ưu tư trên khuôn mặt cũng tan đi.

Con thú được gọi là A Bạch sụt sùi một tiếng, chậm chạp đi về phía Nhan Nương, Nhan Nương ngồi xổm xuống, cũng không quan tâm váy dài rơi vào vũng nước bùn, chỉ ôm lấy A Bạch, xoa đầu nó.

"Từ khi tôi chuyển tới đây, A Bạch liền đi theo tôi, ban nãy tôi ra ngoài là để tìm nó." Nhan Nương nói.

Lý Thập Nhất rũ mắt nhìn A Bạch một cái, thấy Nhan Nương ôm nó vào lòng, đầu nó tựa vào hõm vai Nhan Nương, Nhan Nương vừa tiễn hai người, vừa v.uốt ve sống lưng đáng yêu của A Bạch: "Nó lớn tuổi rồi, chân cẳng không thuận tiện lắm, lại cực kì nhát gan."

Tống Thập Cửu vốn muốn tiến lên sờ A Bạch, nghe được lời này lại rụt tay về, đi theo sau lưng Lý Thập Nhất ra khỏi cổng.

Nhan Nương dựa vào bên cổng, gật đầu tạm biệt hai người.

Bọt nước nhỏ bé bắn lên chân, hai người lại tiến vào trong núi, Tống Thập Cửu nghiêng mặt hỏi Lý Thập Nhất: "Con vật ban nãy là gì thế?"

Lý Thập Nhất nói: "Hồ ly."

"Thì ra là nó." Tống Thập Cửu cười lên, con thú nhỏ lăn lộn trong bùn, đen thui bẩn thỉu, nên chẳng thể nhận ra.

Cô vốn tưởng Lý Thập Nhất sẽ không nói chuyện nữa, chẳng ngờ nghe Lý Thập Nhất dịu dàng cất lời: "Có phải em, thích nghe kể chuyện lắm không?"

Tống Thập Cửu gật đầu.

Lý Thập Nhất chớp đôi mắt phượng mong manh, nói: "Vậy tôi kể cho em nghe một câu chuyện."

"Vâng." Tống Thập Cửu vui vẻ khó lòng kiềm chế, vô cùng mong chờ nhìn Lý Thập Nhất.

Lý Thập Nhất nhổ một ngọn cỏ dại cao bằng nửa người, nghĩ ngợi giây lát, nói: "Trong truyền thuyết, ở phía nam Đồ Sơn có hồ ly, hồ ly có chín đuôi, tu bốn trăm năm mới tu được hình người."

"Hồ ly sống tới năm trăm tuổi, phải kết hôn, khiêng kiệu hoa tới nhà, rước về Đồ Sơn. Nếu không thành, sẽ không thể biến lại hình người, quay về làm hình dạng thú vật."

Trái tim Tống Thập Cửu run rẩy, những chi tiết vụn vặt này được xâu chuỗi với nhau một cách kì quái, trong hình ảnh là cô gái kì quái, kiệu hoa tinh xảo, A Bạch nhát gan, cùng Nhan Nương một thân một mình.

Lý Thập Nhất ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng, tiếp tục nói: "Khi ý trung nhân lên kiệu, trời quang sẽ có mưa, nửa ngày không tạnh."

Tống Thập Cửu cắn m.ôi dưới, vô thức nhìn về phía sau một cái, rất lâu sau mới khẽ lên tiếng: "Câu chuyện này, tên là gì?"

Lý Thập Nhất mỉm cười, dùng một câu trong Đồ Sơn Ca làm lời nói cuối...

"Tuy tuy bạch hồ, cửu vĩ bàng bàng. Dữ quân tương ủng, địa cửu thiên trường (Cáo trắng cô độc, chín đuôi to lớn. Ấp ôm cùng người, thiên trường địa cửu)."
Bình Luận (0)
Comment