Vấn Quan

Chương 12

Chương 12: Cả một đời ta, khó tìm được thái bình

"Tôi sẽ đi cùng A Âm, nhưng mà," Lý Thập Nhất nhìn Tống Thập Cửu một cái rồi nói: "Phải qua hai ngày nữa mới đi."

Theo tốc độ lớn của Tống Thập Cửu thì không chừng vài ngày nữa sẽ thành người lớn, lúc đó thì cơ thể sẽ không có quá nhiều thay đổi, cũng sẽ không cần phải chuẩn bị nhiều quần áo giày dép như này nữa.

Tống Thập Cửu lại lo lắng nhìn cô rồi ai oán cúi đầu xuống.

Lý Thập Nhất nhìn cô bé với ánh mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô bé nắm tay lại rồi dùng sức đập lên mu bàn tay của Lý Thập Nhất một cái, không nói không rằng gì.

Đợi tới lúc A Xuân cáo từ, rồi cô lại dặn dò A Âm vài câu, sau đó dắt Tống Thập Cửu đi về nhà.

Tống Thập Cửu hiếm khi ngừng đòi nắm tay, chỉ lặng lẽ kéo lê giày đi theo sau, vừa đi vừa cẩn thận móc lấy giày.

Lý Thập Nhất quay người nhìn cô bé, nó ngập ngừng rồi nói nhỏ: "Có phải chị muốn nói là mi đã lớn rồi, không cần trông nữa không?"

Lý Thập Nhất vô cùng kinh ngạc, lông mày nhướng lên một hồi lâu vẫn chưa hạ xuống, cô lắc đầu nói: "Không có."

Tống Thập Cửu quan sát biểu cảm của cô một hồi, rõ ràng là không tin lắm, Lý Thập Nhất giơ tay gỡ chiếc lá vô tình dính lên bím tóc của cô bé xuống, nhưng sau đó cô không thu tay về mà hạ bốn ngón tay xuống trước ngực cô bé.

"Mẹ ta không có nói như vậy." Lý Thập Nhất nói.

Tống Thập Cửu nhìn cô một cái rồi lại nhìn thêm một cái nữa, sau đó mới mím môi đưa tay ra nắm lấy tay cô ấy rồi chậm rãi đi về nhà.

Qua thêm hai ngày, sáng sớm, gà chỉ mới gáy vài tiếng, con chó vàng nhà kế bên đã sủa oang oang đuổi theo Đồ Lão Yêu tới trước cửa nhà Lý Thập Nhất, Tống Thập Cửu vừa sáng tinh mơ đã không thấy đâu, chỉ còn lại Lý Thập Nhất đang dọn dẹp chăn gối, nhìn thấy Đồ Lão Yêu, cô uể oải chào hắn. Đồ Lão Yêu cũng không nhiều lời, đặt bữa ăn sáng lên bàn, kéo chiếc khăn trên vai xuống rồi đi lấy nước, dọn dẹp nhà của Lý Thập Nhất từ trong ra ngoài.

Lý Thập Nhất rửa tay rồi ngồi xuống trước bàn, hỏi hắn: "Lại là chuyện gì đây?"

Đồ Lão Yêu nói: "Vài ngày trước chị đưa tiền công cho vợ tôi, chúng ta đi lần đó không kiếm được xu nào, điều này tôi biết mà."

Lý Thập Nhất gắp lên vài miếng củ cải muối dai giòn rồi nói: "Bức tranh đó nếu bán ra được, chỉ có nhiều chứ không ít."

Đồ Lão Yêu cong lưng hì hục lau sàn nhà: "Tôi không nói được những lời khách sáo, tiền đó vợ tôi lấy rồi, cô ấy rất vui, trong nhà cũng có nhiều việc cần tiêu tiền, tôi cũng không khước từ. Chỉ là như thế này, về sau việc trong nhà chị tôi bao hết, chị ra ngoài tìm việc, cũng chỉ cần dắt theo tôi, không cần cho thêm tiền. Tuy là tôi không có bản lĩnh gì, nhưng nấu cơm, việc cần dùng sức thì vẫn được hơn đàn bà các cô--hôm qua chị Thanh nói, chị lại nhận việc rồi đúng không?"

Chị Thanh không biết rõ là rốt cuộc cô ấy làm nghề gì, chỉ nghe vài câu mơ hồ, tóm lại là mua bán gì đó.

Lý Thập Nhất vừa muốn trả lời thì nghe bên ngoài vang lên cái giọng to của chị Trương: "Thập Nhất, có ở nhà không?"

Lý Thập Nhất đáp lại một tiếng, dùng khăn lau miệng rồi đi ra ngoài xem, thấy chị Trương đang khoác áo bông ngồi xổm xuống kéo chiếc giày bị tuột gót, búi tóc gọn gàng thường ngày giờ cũng rối bù, mặt cũng toát mồ hôi. Cạnh chân là một con gà mái tiu nghỉu, bên tay trái là Tống Thập Cửu tiu nghỉu.

Chị Trương thấy Lý Thập Nhất đi ra, cười chào hỏi vài câu, ngừng lại hơi thở dốc rồi mới chỉ vào con gà mái nói: "Em họ nhà cô hôm nay trèo tường qua bắt gà trong lồng của tôi."

Chị ấy cân nhắc rồi đổi từ "trộm" thành từ "bắt", vẻ mặt cũng không có tỏ ra gì là tức giận.

Lý Thập Nhất chớp chớp mắt, giấu ánh mắt không thể tin được xuống đáy mắt rồi nhìn về hướng Tống Thập Cửu, nghiêng đầu nhếch bên mày phải lên. Tống Thập Cửu chớp mắt hai cái, mặt tỏ vẻ rất tự nhiên, không có gió mưa cũng không nắng.

Chị Trương không có tâm tư nghe nhà khác xử án, chỉ đá nhẹ con gà mái không sống nổi, cười nói: "Nó thường ngày cũng chán sống rồi, một ngày cứ phải đẻ mấy quả trứng, giờ đây tắt tiếng mất, cũng không biết là sau này có đẻ được không nữa?

Nói vòng vo một hồi, Lý Thập Nhất nghe hiểu, lấy ra vài đồng Đại Dương đưa cho chị Trương rồi lại cúi người xin lỗi, chị Trương từ chối một hồi rồi cũng nhận lấy, để con gà lại trong vườn, vừa chỉnh trang đầu tóc vừa cáo từ rời đi.

Lý Thập Nhất liếc Tống Thập Cửu một cái, đầu mũi hắng nhẹ một tiếng, tựa cười nhưng không phải cười, cũng không nói câu nào, quay đầu đi vào trong nhà. Tống Thập Cửu hai ba bước đuổi theo, đi theo đằng sau: "Chị không đánh em hả?"

"Đánh mi làm gì?" Lý Thập Nhất nhắm nhẹ mắt, "Ta là cha của ngươi chắc?"

Nếu đúng, thì cũng là mẹ chứ. Tống Thập Cửu dừng lại, vừa suy nghĩ vừa lẩm nhẩm, thấy cô ấy sóng yên biển lặng, lại chạy theo tới trước mặt cô: "Hai ngày nay chị cứ lo xem cái gì mà cổ tích của Trường An, không thèm quan tâm tới em..."

Nó đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu thu cằm lại, hỏi Lý Thập Nhất một cách nghi hoặc: "Đây là gì? Ngươi, đang làm cái gì?"

Nó đưa tay ra, cần thận đưa lên khoé môi của Lý Thập Nhất.

Lý Thập Nhất dừng nụ cười chưa kịp thu về, mím đôi môi mỏng hỏi nó: "Cái gì?"

"Biểu cảm lúc nãy của chị á, là cái gì vậy?" Tống Thập Cửu dùng bốn ngón tay che miệng lại, đôi mắt to tròn ngạc nhiên đảo một vòng nhỏ.

Lý Thập Nhất nhíu mày: "Mi đang nói, cười ư?"

Tống Thập Cửu cắn nhẹ môi: "Dáng vẻ lúc nãy của chị, gọi là cười sao?"

"Sao? Chưa thấy qua à?" Lý Thập Nhất khoanh tay, cô ấy tuy tính tình lạnh nhạt, nhưng cũng không tới nỗi chưa cười qua.

Tống Thập Cửu sắp xếp từ ngữ một hồi rồi mới nói: "Lúc trước chị cười, là như thế này." Nó lạnh nhạt nhếch miệng.

"Nhưng chị lúc nãy, là như thế này." Nó vui vẻ hiện đôi mắt tằm (đường chân mi), lúm đồng tiền thật sâu, lộ ra hàng răng sáng.

Lý Thập Nhất sững lại rồi mở rộng khoé môi cười: "Đồ Lão Yêu ngày nào cũng cười nhăn răng ra đó, mi cũng chưa thấy qua sao?"

Tống Thập Cửu lắc đầu, cắn nhẹ môi, nghiêm túc nói: "Đồ Lão Yêu như thế nhìn xấu lắm, nhưng chị như thế, lại rất đẹp."

Nó nói xong rồi cũng học theo dáng vẻ của Lý Thập Nhất mỉm cười, đôi mắt híp lên, khoé miệng đưa lên cao cao.

Lý Thập Nhất chỉ cảm thấy vô cùng thú vị, cô đưa ngón trỏ ấn lấy khoé môi của nó rồi đẩy nhẹ lên.

"Thình thịch, thình thịch." Nụ cười Tống Thập Cửu khựng lại bên khoé môi, nó thở cũng không dám thở mạnh, đưa mắt nhìn xuống ngón tay của Lý Thập Nhất, đột nhiên có một cảm giác kì diệu. Cô bé đột nhiên cảm thấy, mình đã sống rất nhiều rất nhiều năm, sống tới chán chường, sống tới quá tồi tệ rồi.

Nó còn quá nhỏ, không đủ để dung nạp được cái cảm giác trống trải to lớn này, cũng may cảm giác đó chỉ là một thoáng qua, lúc Lý Thập Nhất thu tay về bước qua bậc cửa thì cảm giác đó lập tức biến mất.

Ba ngày sau, A Âm qua nhà, áo khoác lông chồn bao lấy cơ thể như rắn nước, mang đôi giày cao gót nhọn bước vào trong sân vườn, trong vườn đang có một cô gái đang nghiêng đầu đọc bài, chiếc áo bông màu đỏ thẫm, quần bông màu xanh dương đen, chỗ đầu gối đã giặt tới bạc màu, vẫn là sợi dây buộc tóc màu đỏ lúc mười mấy tuổi, thắt một bím tóc dày.

Cô gái đó mười bốn mười lăm tuổi rồi, vì dậy sớm nên vẫn chưa quệt than lên mặt, lại vừa mới rửa mặt, làn da trắng tới phát sáng có một lớp lông tơ mỏng cùng với đôi mắt hàng mi xuất chúng, xinh đẹp đến khiến người khác ghen tỵ.

A Âm ai thán một tiếng, sờ lên lớp phấn mỏng trên mặt, buồn bã chán chường chào Tống Thập Cửu.

Tống Thập Cửu lại giận dỗi, đáp đại một tiếng rồi lại nhíu mày tiếp tục học bài.

Đồ Lão Yêu vẫn đang dọn dẹp nhà cửa, vừa sửa chổi vừa nghe Lý Thập Nhất nói một số kiến thức nhập môn, nhìn thấy A Âm tới rồi, hỏi cô ấy ăn cơm chưa.

A Âm đáp: "Ăn ở quán, nhưng cũng không ăn gì mấy, có sữa dê không? Nấu cho tôi một chén."

Đồ Lão Yêu bảo có rồi đứng dậy nhóm lửa, một lúc sau, một chén sữa dê nóng hổi đã đặt trên bàn, Đồ Lão Yêu múc ra thêm một chút, gọi Tống Thập Cửu đang ở bên ngoài vào uống.

Tống Thập Cửu đặt sách xuống đi vào nhà, cũng không rửa tay, nhấc chân lên soạt một cái kéo chiếc ghế đẩu qua, tiếng kéo chói tai khiến Lý Thập Nhất cau mày.

"Làm gì vậy?" Đồ Lão Yêu mở miệng, dùng giọng hơi hỏi Lý Thập Nhất.

Lý Thập Nhất lắc đầu, không biết nguyên nhân.

Tống Thập Cửu thấy Lý Thập Nhất lắc đầu, nó uống một ngụm sữa dê, đột nhiên nước mắt rơi lã chã, chiếc mũi nhỏ cứ hít hít, giống như uỷ khuất đến không muốn sống nữa. A Âm giật mình vội vàng đặt chén xuống, bước qua ôm lấy vai cô bé, hỏi: "Sao vậy? Tên khốn nào ăn hiếp ngươi à?"

Tống Thập Cửu nức nở lắc đầu rồi gục lên vai A Âm khóc tu tu, A Âm vỗ lưng cô bé nhẹ nhàng an ủi, một hồi sau mới nghe được tiếng nói đứt quãng của nó: "Lúc sáng em muốn uống sữa dê, họ lại không cho, bây giờ chị tới, em mới được uống một chén."

Lý Thập Nhất nói: "Sáng nay mi đã ăn hai chén cháo, ba cái màn thầu và một cái bánh bao chiên."

Tống Thập Cửu khóc to hơn: "Chê người ta ăn nhiều đúng không? Em vốn là được nhặt về, cha không yêu mẹ không thương, toàn bị người khác chê khinh thôi."

Đây lại là từ đâu ra đây? Lý Thập Nhất sững người, trao đổi ánh mắt với Đồ Lão Yêu, Đồ Lão Yêu rụt cổ lại, trở về ngồi trên ghế đẩu tiếp tục sửa cây chổi, thỉnh thoảng lại lén nhìn qua những người trên bàn ăn.

Tống Thập Cửu thấy Lý Thập Nhất không có phản ứng, càng thêm tức giận, đặt chén xuống bàn rồi quay đầu đi ra ngoài, chạy ra ngoài góc sân lau nước mắt rồi tiếp tục đọc sách.

Lý Thập Nhất đau đầu đỡ lấy trán, lại thấy A Âm cắn móng tay suy tư, dùng khăn lau qua bờ vai bị nước mắt của Tống Thập Cửu làm ướt, nói với Lý Thập Nhất: "Cô có nhớ, hai năm trước chúng ta từng gặp qua một giáo sư Tây Dương của Hoa Kỳ không, nói chuyện với chúng ta rất lâu."

"Nói là có một ông tên là Hoắc gì đó, đã viết một cuốn sách, triệu chứng trong đó tựa tựa như nó bây giờ, cũng là một hồi thì cười một hồi thì khóc, hình như gọi là..."

"Thời kỳ dậy thì."

Tác giả chú thích:

"Ông Hoắc gì đó, đã viết một cuốn sách." Là "Thời kỳ dậy thì" của Tư Thản Lợi Hoắc Nhĩ (Granville Stanley Hall) (Adolescence, năm 1904). Sau năm 1920, Dương Hiền Giang mang học thuyết của Hall giới thiệu tới Trung Quốc.

Edit: Thục Nhi

Beta: Chuột

Bình Luận (0)
Comment