Vấn Quan

Chương 111

Ngoại truyện 2: Canh Mạnh Bà 1

"Dẫn tôi tới phủ Thái Sơn." A Âm đập khăn lụa "bộp" một tiếng lên bàn.

Đối diện là Lý Thập Nhất đang thu dọn sách vở, vừa mới lật qua một lượt mấy quyển sách cổ, ngẩng mắt nhìn vào mắt A Âm.

A Âm chu môi, lộ ra ánh mắt tỏ vẻ yếu ớt hiếm thấy. A La về phủ Thái Sơn xử lý công việc, đã hơn một tháng, thấy Lý Thập Nhất và Tống Thập Cửu đều đã về Thượng Hải, nhưng A La vẫn bặt vô âm tín, ngay cả tiếng chào hỏi cũng không chuyển về.

Hôm nay mới ra ngoài nghe kịch, kể về trạng nguyên lang theo đuổi công danh, quên đi câu chuyện vợ tào khang*, A La có cả cung điện gấm hoa, có những cô gái xinh đẹp, nào có nhớ được Vương Bảo Xuyến mười tám năm đợi chờ ở Hàn Diêu*.

Ai oán trong mắt A Âm bị nhào đi nhào lại, chiếc cằm không ngừng động đậy cũng trùm lên vẻ tủi thân.

Lý Thập Nhất đặt sách sang một bên, chỉ nói với A Âm: "Người sống không vào được địa phủ."

A Âm chặn lời Lý Thập Nhất: "Tôi đã nghĩ rồi, rút sinh hồn của tôi ra, bỏ vào trong Thần Đồ Lệnh kia của cô, chỉ một đôi ngày rồi về, như thế chắc chắn có thể che tai bịt mắt người khác, bí mật hành động."

Liên tiếp hai thành ngữ, còn không dùng sai, có thể thấy thật sự rất sốt ruột.

Chưa đợi Lý Thập Nhất phản ứng, A Âm lại cắn môi kích một câu: "Phủ quân đại nhân thần thông quảng đại, dẫn một con quỷ nhỏ vào Thái Sơn, chẳng lẽ cũng không làm được sao? Nếu không được, chức Phủ quân này coi như uổng, nếu được mà cô lại không bằng lòng, thanh mai giữa tôi với cô coi như uổng."

Rất có lý, Tống Thập Cửu gật đầu.

Lý Thập Nhất lườm Tống Thập Cửu một cái, rút Thần Đồ Lệnh ra, ngón áp út gõ lên trên, gõ ra Đồ Lão Yêu như cây đèn thần. Đồ Lão Yêu ngồi khoanh chân, bộ dạng vẫn đang ngái ngủ, vừa mở miệng đã làm ngay một câu: "Sao thế?"

A Âm tiến lên phía trước, chọc lên vai hắn: "Chen chúc chút."

Vào ngày xuân tháng Ba, cỏ mọc oanh bay liễu xanh rờn, bên đê lăn tăn gợn sóng trong gió xuân, cũng là lúc phủ Thái Sơn thêm một bông hoa xinh đẹp mới, cơ thể đung đưa khoan thai chậm bước, là cảnh đẹp Giang Nam.

Trước giờ A Âm chưa từng tưởng tượng ra phủ Thái Sơn có dáng vẻ này, ngay tới thời tiết bốn mùa cũng không có gì khác biệt nhân gian, bảy mươi lăm Âm Ti lớn nhỏ như thành thị lộn xộn, phân bố dọc Hoàng Tuyền, Hoàng Tuyền phủ một lớp sương mỏng như con rắn khổng lồ uốn lượn, bụng trắng phủ lên Sinh Tử Ti ở giữa. Sinh Tử Ti rất ít người, kiến trúc đường phố được mô phỏng theo hình dáng thời Tống, ngoại trừ vài ba người đi bộ lác đác, còn lại đều là sạp hàng lẻ loi mà Tống Thập Cửu từng ghét bỏ.

A Âm bước vào Sinh Tử Ti, như thể lần đầu tiên bước vào thành Tứ Cửu, ngó bên này nghiêng bên kia, rất mới mẻ. Lý Thập Nhất ở bên cạnh đã đổi thành trường quần giao lĩnh trắng, tóc đen được buộc một nửa, vẫn là khuôn mặt cao nhân lạnh tanh như thường, nhưng A Âm nhìn ra mấy phần khí chất.

Lý Thập Nhất không đi về điện của mình, chỉ dẫn A Âm đi thẳng tới điện Phù Đề. Cô rời khỏi phủ Thái Sơn lâu như thế, cung điện nguyên bản cũng lạnh lẽo hơn, hiện cấp dưới đã tự phụ trách công việc của các ti, án phải giải quyết cũng không nhiều, dứt khoát chuyển tới điện Phù Đề, ở chung một chỗ với A La.

Lúc này cuối cùng A Âm cũng nhìn thấy A La, A La vắt búi tóc dài sang một bên, trường quần màu đen phủ lên phần eo lồi lõm tinh tế, đang cúi đầu viết chữ, A La ở địa phủ hồi phục sắc máu bị nhạt màu trong nhân gian, giống như bức tranh tường nghìn năm được tô lại chu sa, nét cổ xưa và rực rỡ được kết hợp hoàn hảo, toàn thân toát lên ánh sáng trong suốt ướt át.

A Âm nhìn A La, càng nhìn càng yêu thích, giống như moi ra được một món đồ trang sức vô cùng đáng giá trong đống đất, cẩn thận ôm lấy nó, gạt đi bụi bặm nhiều năm, phát hiện nó còn đẹp đẽ hơn tưởng tượng của bản thân.

Nếu A Âm nhìn thấy món đồ cổ hợp ý, sẽ khen ngợi một đôi câu kỹ thuật của tiền nhân tinh vi, nhưng cô nhìn A Âm hợp ý, lại không biết nên khen ai đẹp.

A La ngửi thấy mùi hương ấm áp quen thuộc, cánh mũi động đậy, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn.

A Âm nắm lấy cúc áo xường xám một bên, vai co lại, ngúng nguẩy cảm thấy kiểu hoa mẫu đơn này không thời thượng.

Sự ngúng nguẩy của A Âm lập tức tan đi vì nụ cười của A La, A La cúi đầu, nghiêng bút chỉ vào ghế thái sư trống đối diện: "Ngồi."

Người ta thường nói tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng tại sao lúc nào A La cũng thong dong như thế, lễ nghi trước tình ý sau, khiến toàn bộ dự đoán của A Âm đều bỏ sông bỏ bể, không cách nào ám muội đa tình ôm lấy cổ A La, đưa mũi chân như nhớ nhung căng tràn quấn lấy bắp chân mịn màng của A La.

Cách mùi hương xông, A La vừa phê công văn vừa nhỏ tiếng nói chuyện với A Âm, âm thanh rì rầm, giống như con tằm non gặm nhấm lá cây trong đầu A Âm.

A Âm cảm thấy bản thân không thể tiếp tục chịu ảnh hưởng từ sự quyến rũ không xa không gần của A La, thấy A La bận bịu công việc, dứt khoát lui đi.

A La đáp ứng, bảo Ngũ Tiền dẫn A Âm đi dạo, A Âm nói "Em đi đây" ra miệng, đang định quay người lại bị A La gọi lại trong ánh mắt vô cùng hụt hẫng. A La đưa tay về phía A Âm, nắm lấy đầu ngón tay lành lạnh của A Âm, ngón tay vuốt đi vuốt lại ba lần, sau đó mới buông ra, ngoắc trong lòng bàn tay, dịu dàng nói: "Đi chậm thôi."

A Âm mềm nhũn đáp một tiếng, ngay cả âm đuôi cũng mềm mại vô cùng.

Ra khỏi điện Phù Đề, A Âm mới sống lại, cô đặt lòng bàn tay A La vừa gãi lên trên mặt, toát lên dáng vẻ vui tươi trong sự ngập ngừng.

A Âm buộc khăn lụa lên nút áo xường xám, gọi Đồ Lão Yêu đi ngang qua, hỏi hắn: "Có phải làm gì không?"

Đồ Lão Yêu ngẩng mắt nhìn A Âm, thấy A Âm ngửa cằm cao ba phân, ánh mắt như thể nhìn đời bằng nửa con mắt, dáng vẻ có chút buồn cười, liền hỏi: "Lại có chuyện gì thế?"

A Âm thấy Đồ Lão Yêu nhàn rỗi, kéo hắn sang một bên, nhỏ tiếng bàn bạc với hắn: "Tôi hỏi anh, ở phủ Thái Sơn này, có chỗ nào bán bánh ngọt không? Chất lượng một chút, anh chuẩn bị thay tôi. Ban nãy tôi đã xin Ngũ Tiền danh sách tên, ba người đứng đầu thì tặng hai phần, những người còn lại tặng một phần, nhìn cho kĩ vào, tuyệt đối không thể thiếu đâu đấy."

Đồ Lão Yêu lật đi lật lại tờ danh sách A Âm đưa cho, chớp đôi mắt hạt đỗ xanh: "Làm gì?"

A Âm không đáp, chỉ hướng dẫn từng bước hỏi hắn: "Anh nhìn tôi đi, hiện tại tới phủ Thái Sơn rồi, nên gọi tôi là gì?"

"A Âm." Giọng Đồ Lão Yêu như tiếng chuông lớn.

Thấy A Âm muốn khạc nhổ mình, lại nhanh chóng sửa lại: "Bà cô Âm."

A Âm hít sâu một hơi, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc lườm hắn, đưa hai ngón tay chỉ lên ba chữ "Điện Phù Đề", sau đó hừ một tiếng nhướng một bên mày.

Đồ Lão Yêu hiểu ra: "Vợ... Diêm Vương phu nhân."

Mắt A Âm cong lên, cắn m,ôi dưới nở nụ cười, nhưng không tự nhiên đáp lại, chỉ xoa khăn lụa, nghiêng mặt đi, một lúc sau mới quay lại, trong lời nói vẫn mang theo ba phần ưu sầu: "Cũng coi như anh thông minh, đúng rồi đấy. Khó khăn lắm tôi mới tới đây một chuyến, đương nhiên phải hiểu lý lẽ chút, nên chào hỏi cấp dưới của A La, cũng coi như làm quen."

"Ồ!" Đồ Lão Yêu kéo thật dài âm đuôi, giống như lăn mấy quả trứng gà sống.

A Âm hắng giọng, đuổi Đồ Lão Yêu: "Còn không mau đi đi."

Trước giờ điện Phù Đề chưa từng náo nhiệt như thế, Ngũ Tiền đại nhân trước nay ít nói bối rối gọi mọi người tới tiền sảnh, nhìn thấy một cô gái mặc xường xám đỏ đứng trong sảnh, đứng bên cạnh là Thần Đồ đại nhân bên cạnh Phủ quân, cô gái kia dịu dàng chào hỏi, sau đó nói trong sân điện có mấy bàn tiệc rượu, ngoài ra còn có mấy bàn mạt chược, mọi người cùng nhau chúc mừng.

Khi quỷ sai dưới trướng Ngũ Tiền là người đầu tiên bị ấn ngồi xuống bàn mạt chược vẫn đang ngẫm nghĩ, rốt cuộc muốn chúc mừng việc gì.

Đám quỷ sai quay sang nhìn nhau, uống một ngụm rượu rồi nhìn cô gái kia, âm thầm trao đổi ánh mắt rồi lại đánh bài. Qua lại như thế mấy bận, thấy Ngũ Tiền đại nhân cũng không có dặn dò gì khác, chỉ ngồi ngay ngắn ném một quân Ngũ Bính, lúc này mới yên tâm trong lòng, ào ào xoa bài.

A Âm thấy trên dưới đều vui vẻ, trong lòng cũng vui vẻ, uốn chiếc eo như con sông quanh co, đung đưa cơn gió thơm có qua có lại, lúc thì tới bàn rượu chào hỏi thêm một vò rượu thơm, lúc lại dựa bên bàn quân sư chỉ vẽ.

Đồ Lão Yêu nhăn mặt nhìn A Âm trong sân, bị cánh bướm tung bay rợp trời làm đau mắt.

Đại khái một tiếng sau, mới thấy A Âm chống tay ngoảnh lại, ánh mắt nhìn hắn một cái, nhấc bước chân nhã nhặn ra khỏi điện Phù Đề.

Sánh vai đi lên phố, âm thanh huyên náo cũng xa dần, lúc này A Âm mới sụp sống lưng xuống, đỡ lấy lưng nhức mỏi, xoa khuôn mặt cười tới cứng đờ, bĩu môi trái phải đôi cái, mới hỏi Đồ Lão Yêu: "Thế nào?"

"Cái gì thế nào?"

"Có giống tướng quân phu nhân không?" Vợ của quan lại quý nhân muốn lôi kéo lòng người, dường như đều có dáng vẻ mạnh vì gạo bạo vì tiền như thế.

Tướng quân phu nhân có dáng vẻ gì, Đồ Lão Yêu không nghĩ ra, nhưng hắn nhìn A Âm đã xót chân răng, cảm thấy thực sự có phần hơi quá.

Nhưng đương nhiên hắn không dám nói.

Chào hỏi đồng liêu xong, bà Cô Âm lại nhớ ra một tâm sự khác, không biết hơn tháng A La về phủ Thái Sơn, liệu người hầu hạ có còn là Đào Kim Nương xinh đẹp rung động lòng người kia không. A Âm nắm lấy khăn tay đưa ra sau lưng đỡ eo, chỉ bảo Đồ Lão Yêu đưa bản thân đi tìm, rất có phong thái của chính thất đi bắt hồ ly tinh. Nhưng sắc mặt Đồ Lão Yêu phức tạp, kéo A Âm đi thẳng qua cầu Nại Hà, nhìn từng đóa Đào Kim Nương lộng lẫy bên dưới, chỉ tay: "Đây."

A Âm đần người: "Là ý gì?"

Đồ Lão Yêu kéo A Âm ngồi xổm xuống: "Tôi không biết là đóa nào, có lẽ là mới mọc, cũng không biết có biết nói chuyện không?"

A Âm đang nghi hoặc, nhưng nghe thấy một âm thanh nhỏ bé từ đầu kia, chiếc lá rung rung, gọi A Âm một tiếng: "Cô Âm."

A Âm như hòa thượng sờ không thấy tóc, bứt chiếc lá non như không chống đỡ nổi gió sương kia, nghiêng đầu hỏi Đồ Lão Yêu: "Sao lại thành bộ dạng này?"

Đồ Lão Yêu ngồi xuống khoảng đất trống ở một bên, nói rõ đầu đuôi ngọn ngành với A Âm.

Kí thế hừng hực nguyên bản của A Âm phu nhân sụp xuống, ánh mắt cũng mềm đi, nắm lấy khăn lụa, lúc lâu không nói gì, một lát sau mới đưa tay ra đào bùn bên cạnh, đắp lên rễ non của A Đào, giống như muốn phủ lên chút ấm áp của A Đào.

A Âm vừa đắp thêm đất vừa thở dài, khẽ nói: "Cô cũng là một người nghĩa nặng tình sâu."

A Âm suy nghĩ giây lát, nói: "Tôi cũng không phải người không biết tha thứ, theo lý mà nói, nếu theo lệ cũ, tôi vào cửa làm phu nhân, gọi cô là em gái cũng không thành vấn đề."

Đồ Lão Yêu sửng sốt, mở to mắt nhìn A Âm. A Âm trợn trắng mắt với hắn, lại dịu dàng nói với A Đào: "Nhưng A La thì khác, nếu không phải cô ấy tôi sẽ không gả, là trong lòng chân thực có cô ấy, vì thế, cũng chỉ có thể có lỗi với cô."

Hai người yêu thương lẫn nhau, nói hạnh phúc thì hạnh phúc, nói tàn nhẫn cũng tàn nhẫn.

Đào Kim Nương rung rung cành, vô cùng ngoan ngoãn. A Âm càng cảm thấy áy náy, vắt nát óc nghĩ cách, nói: "Đại khái cô cũng biết, tôi và Phủ quân có giao tình, đợi cô thành người rồi, tôi xin cô ấy dùng minh khí nặn hình xinh đẹp ban cho cô, cô thích không?"

Lá cây Đào Kim Nương rung lên, rất lâu không nói, Đồ Lão Yêu cũng cứng họng, rất lâu không nói.

"Biết trong lòng là được rồi, đừng nói với người khác." A Âm phủi đất dính trên tay.

Đồ Lão Yêu nhìn cả vườn hoa dựng đứng lỗ tai, thầm thở dài một tiếng.

Đang định kéo A Âm đi, lại nghe thấy một tiếng gọi khẽ khàng chậm rãi bên cầu Nại Hà truyền tới.

"Ai ở đó thế?"

...

Chú thích:

1. Vợ tào khang: chỉ những người phụ nữ chịu thương chịu khó ở bên chồng trong lúc khó khăn, xuất phát từ "Tào khang chi thê bất hạ đường, Bần tiện chi giao mạc khả vong", nghĩa là vợ chồng lấy nhau từ lúc khổ cực chẳng nên bỏ, bạn bè kết giao từ thuở hèn chẳng nên mất."

2. Ở vùng lân cận của tháp Đại Nhạn, vùng Khúc Giang, tỉnh Tây An, Trung Quốc có một thôn làng tên là Ngũ Điển. Phía tây làng Ngũ Điển là một nhà hầm cũ rách, trên đó đề ba chữ: "Cổ Hàn Diêu". Tương truyền hang động này chính là nơi mà nàng Vương Bảo Xuyến mòn mỏi chờ đợi chồng suốt 18 năm tòng quân trở về. Trong hoàn cảnh nghèo khổ và cô đơn lạnh lẽo, lòng kiên định và trung trinh của nàng đã được lưu truyền khắp nhân gian.
Bình Luận (0)
Comment