Vấn Quan

Chương 107

"Ngủ một giấc." Lệnh Hoành nói.

Đồ Lão Yêu không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ thấy một vệt sáng lờ mờ từ đôi mắt nhắm lại, trong ánh sáng có một chiếc bóng trong suốt, trên cổ còn có một nốt ruồi đỏ như giọt máu.

Ngủ một giấc... đây là âm thanh của Lệnh Hoành, con mẹ nó thật sự rất êm tai.

Đồ Lão Yêu nôn ra một ngụm máu, muốn hỏi Lệnh Hoành, Lý Thập Nhất đâu?

Lý Thập Nhất ban nãy bị đánh tới nỗi thở không ra hơi, sống hay là chết?

Nghe nói thành Tứ Cửu có một sạp thuốc, bà chủ sạp thuốc gầy gò, dáng vẻ không có lấy chút tinh thần, tóc tai cắt ngắn cũn cỡn, không che nổi cổ, tóc mái giống như chó gặm, nhúm ngắn nhúm dài, rũ xuống che cả mắt, trên đầu còn đội chiếc mũ quả dưa cũ kĩ, nhìn trông có mấy phần hài hước.

Bà chủ họ Lý, trước giờ luôn giữ bộ dạng không giống nam không giống nữ như thế, không có tên, con thứ mười một trong nhà.

Mặt mày Lý Thập Nhất khó ưa, áo khoác cũ bị giặt tới bạc màu, chỉ dám lắp đèn trong nhà kho, không thích nói chuyện, nhưng lòng dạ lại rất dịu dàng.

Lý Thập Nhất rất nhẫn nại, có kỹ năng vấn quan điêu luyện, không sợ yêu ma quỷ quái, lúc cười lên như cơn gió mát mẻ trong ngày xuân.

Lý Thập Nhất không thích ăn lạp xưởng, thích ăn trứng vịt muối, đặc biệt là của cửa hàng bên cạnh sạp bánh bao ở Thành Nam, nếu khi nhờ vả Lý Thập Nhất mà đem cho hai quả trứng, Lý Thập Nhất có thể thu lại một tấc ánh mắt lạnh lẽo.

Đồ Lão Yêu cười một tiếng, lại thở dài một tiếng.

Hắn muốn nói thôi bỏ đi, ban nãy muốn gọi Bồ Tát tới lấy mạng con mẹ quỷ quái này, nhưng lúc này lại cảm thấy, nếu Lý Thập Nhất còn ở đây, không đánh nữa, nhanh chóng chạy thoát thân, yên phận sống qua ngày thôi.

Nếu Lý Thập Nhất không còn nữa, hắn và Bồ Tát Lệnh Hoành này, cũng không quá thân thiết, càng không tiện bảo Lệnh Hoành làm phép.

Một đời hắn lỗ mãng, suy nghĩ trước khi chết cũng chẳng có trật tự, ngay tới hàng lệ thúc giục người ta cũng chẳng sắp xếp nổi mấy câu, cuối cùng hắn chỉ lẩm nhẩm gọi một câu: "Tiểu Thập Cửu."

Không dám nhắc tới Tứ Thuận, không dám nhắc tới vợ hắn.

Tới chết vẫn nhát gan.

Khi hơi thở cuối cùng thở ra rất yên tĩnh, ngay tới mây trên trời cũng không động đậy mấy phân, không có cách chết nào có thể nhỏ nhặt không đáng kể hơn thế nào, dường như ngay tới tiếng khóc cũng không cần, Tống Thập Cửu mất hết sắc máu nằm dưới vuốt Giao Long, lồ.ng ngực co rút như bễ lò rèn cũ kĩ, mở đôi mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm về phía Đồ Lão Yêu, nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, giống như một con suối nhỏ đang chảy.

Tống Thập Cửu không còn sức gào khóc, chỉ có thể sụt sịt mũi, mở to mắt nhìn cơ thể Đồ Lão Yêu chầm chậm cứng đờ, cuối cùng dừng lại ở tư thế ngồi vội vã lại chật vật.

Nước mắt không chút sức sống của Tống Thập Cửu dính bụi, dính tới nỗi tia máu giăng đầy, cuối cùng không chịu nổi sức nặng chớp chớp, sau đó di chuyển đồng tử như con rối.

Lệnh Hoành bước về phía cô, sạch sẽ tới đòi mạng trong cảnh tượng hỗn loạn, khiến cô nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Lý Thập Nhất gội đầu khi bản thân còn bé.

Xe lăn của A Dao động đậy, là vẻ kiêng sợ có thể thấy bằng mắt thường, Giao Long như có cảm ứng, thả lỏng vuốt, Lệnh Hoành không nhìn hai người lấy một cái, chỉ đi thẳng tới bên cạnh Tống Thập Cửu, cúi người ôm lấy Tống Thập Cửu vào lòng.

Trên người Lệnh Hoành có một mùi hương nhạt hơn hoa quỳnh, quần áo lạnh lẽo, đầu ngón tay cũng lạnh lẽo, một tay ôm lấy eo Tống Thập Cửu, cổ tay áo tay còn lại che đi áo quần tả tơi trên eo Tống Thập Cửu, lòng bàn tay dừng bên tai bị nước mắt làm ướt của Tống Thập Cửu.

Tống Thập Cửu bất động nhìn Lệnh Hoành, rõ ràng ngũ quan của Lệnh Hoành cực kì giống Lý Thập Nhất, nhưng đường nét tinh tế hoàn hảo hơn, không có xương quai hàm góc cạnh rõ ràng.

Đương nhiên cũng không còn có thể dễ dàng nhìn ra rốt cuộc người này đang tức giận hay không tức giận.

Cơ thể Tống Thập Cửu lập tức co chặt, nhưng lại nhanh chóng thả lỏng khi Lệnh Hoành ngẩng mắt nhìn cô, trong ánh mắt Lệnh Hoành có sự dịu dàng cùng quen thuộc, không phải là vẻ lạnh lùng vịn vào lan can lướt qua ngày trước, mà dưới mi mắt thoáng đẩy lên, ấn đường khẽ nhướng lên, bên trong là đau lòng không thể khống chế.

Đôi môi với độ cong xinh đẹp của Lệnh Hoành mím lại, khóe môi khẽ chúc xuống dưới, động tác này lạnh lùng lại kiềm chế, y hệt như Lý Thập Nhất.

Đột nhiên Tống Thập Cửu trào lên cảm giác tủi thân, cô nghẹn ngào gọi Lệnh Hoành: "Thập Nhất."

Người ấy là Thập Nhất, vẫn là Thập Nhất.

Lệnh Hoành nghe tiếng gọi này của Tống Thập Cửu, lông mày khẽ rung lên, sau đó vỗ lên vai Tống Thập Cửu, khẽ nói với Tống Thập Cửu: "Không khóc."

Không có lời an ủi nào có thể ngắn gọn hơn thế này, Tống Thập Cửu dựa đầu lên ngực Lệnh Hoành, cảm thấy bản thân như con thú nhỏ quay về bên chủ nhân, chỉ cố sức cọ tóc lên quần áo chủ nhân, lưu lại chút quyến luyến không nói rõ thành lời.

Tống Thập Cửu cảm thấy Lệnh Hoành không hoảng không loạn vỗ mình thêm đôi ba cái, sau đó buông cô ra, đứng thẳng người nhìn về phía A Dao gần đó, lại lướt qua Giao Long với ánh mắt có chút sốt ruột, sau đó Lệnh Hoành nhắm mắt, nắm chuỗi ngọc trên Thần Đồ Lệnh trên tay, vuốt sạch dây tết, mới gật đầu với A Dao: "A Dao."

A Dao bình tĩnh co tay lên đầu gối, nghiêng đầu với Giao Long, ra lệnh cho nó lùi về sau lưng, đồng tử lạnh lẽo đung đưa nhìn Lệnh Hoành một cái, lúc này mới điều khiển xe lăn tiến về phía trước, dừng trước Lệnh Hoành đôi ba mét, tươi cười gọi: "A Hoành."

Nếu không phải Tống Thập Cửu ở một bên đang chảy máu đầm đìa, nếu không phải Đồ Lão Yêu ở một bên hai mắt chưa nhắm, đây sẽ cực giống một phen hàn huyên cửu biệt trùng phùng.

A Dao lại hé môi, ngậm một câu "Lâu ngày không gặp có khỏe không" trong hơi thở bệnh tật.

Lệnh Hoành không lên tiếng nói gì nữa, chỉ lướt nhìn xung quanh một cái, chuỗi ngọc của Thần Đồ Lệnh quét qua ống tay áo, hết lần này tới lần khác.

Lệnh Hoành càng thong thả, càng sóng yên biển lặng, A Dao lại càng khẩn trương, nhìn một cái rồi mở lời: "Thôn này mắc bệnh, tự nhiên có lý do, ta thân là thần hình phạt, ta và cô mỗi người cai quản một vùng, phải thực hiện chức trách của bản thân, cô không nên nhúng tay."

"Không nhúng tay." Lệnh Hoành lắc đầu, nhỏ tiếng nói.

Sự hoảng loạn của A Dao lại tăng thêm mấy phần, lụa trắng trên tay vòng qua vòng lại, một lúc lâu sau lại nói: "Hôm nay ta thấy có người nghịch thiên cải mệnh, tiêu diệt tận gốc trùng bệnh của thôn này, hành vi tùy hứng như thế, đương nhiên ta phải hành động."

Lệnh Hoành ngẩng đầu nhìn A Dao một cái, không tiếp lời.

Hơi thở của A Dao trập trùng, vẫn đang cười, hàm sau chầm chậm co chặt: "Đợi tới khi ta tới nơi, lại phát hiện sủng vật Chúc Long cô tác oai tác quái, không tránh khỏi ra tay răn dạy đôi điều."

"Răn dạy?" Lệnh Hoành bình tĩnh hỏi ngược lại A Dao.

Sau đó quay đầu nhìn cơ thể ngập trong thương tích của Tống Thập Cửu.

Ánh mắt A Dao nhìn theo Lệnh Hoành, khi ánh mắt Lệnh Hoành dừng tới giây thứ ba mới hiểu ra, A Dao nhanh chóng thu lại ý cười, nhếch khóe môi tạo thành một nụ cười mỉa mai, nuốt xuống âm thanh trong cổ họng, u ám hỏi Lệnh Hoành: "Muốn báo thù sao?"

A Dao "cách cách" gõ đôi tiếng lên tay vịn xe lăn, Giao Long sau lưng giống như cây cao chọc trời, râu lơ lửng trong không trung, chuẩn bị sẵn sàng sống mái một phen. Mà A Dao động đậy xương cốt, chỉ vươn hai cánh tay nhã nhặn ngáp một cái, nhưng là một tiếng hổ gầm kinh thiên động địa.

Tiếng hổ gầm này như tiếng sấm ù ù vang dội, chia năm xẻ bảy màng nhĩ của con người, trong mắt Đồ Lão Yêu sớm đã tắt hơi chảy ra một dòng máu đỏ ửng, ngay cả Tống Thập Cửu cũng không nhịn được nôn mửa một ngụm máu, nhưng Lệnh Hoành đứng trong tiếng gầm đó, trường bào tóc dài như đón gió thoảng qua.

A Dao cười nói: "Nếu ta quyết một trận sống mái, cũng chưa chắc không có cơ hội thắng."

Lệnh Hoành lắc đầu: "Cô không có cơ hội thắng."

Chưa đợi A Dao phản bác, Lệnh Hoành lại nói thêm một câu: "Đây là điều thứ nhất."

"Thứ hai thì sao?" A Dao khom sống lưng.

Lệnh Hoành nói: "Cô không dám."

Tay A Dao đặt lên tay vịn, cổ tay hướng lên trên, làn da co chặt tái nhợt tới nỗi gần như trong suốt, có thể nhìn ra mạch máu lặng lẽ chuyển động.

Lệnh Hoành lướt qua chân của A Dao, khóe môi cong lên, cũng không biết có thể gọi là cười hay không, dừng lại giây lát mới nói: "Ban nãy tại sao phải nhân lúc ta chưa quay về, chiêu nào chiêu nấy đều không chừa đường sống?"

Cái gì mà răn dạy Chúc Long, chẳng qua chỉ là cái cớ, cái cớ để lấy mạng Phủ quân Thái Sơn trước mặt.

Sắc mặt A Dao còn nhợt nhạt hơn trước đó, ngay cả hơi thở cũng mảnh như sợi dây chực chờ muốn đứt, A Dao thả lỏng sống lưng, dựa vào lưng xe lăn, như cười như không nhìn Lệnh Hoành.

Lệnh Hoành tiến lên phía trước một bước nhỏ, lại dừng lại, khẽ nói: "Ta nói thay cô."

A Dao nhìn thấy đôi môi lạnh lẽo của Lệnh Hoành đóng rồi lại mở, nói ra ba chữ.

Chu Mục Vương*.

"Dao Trì A Mẫu ỷ song khai, Hoàng trúc ca thanh động địa ai. Bát tuấn nhật hành tam vạn lý, Mục Vương hà sự bất trùng lai (Dao Trì A Mẫu mở song sa, Hoàng trúc não nùng cất tiếng ca, Tám ngựa ngày đi ba vạn dặm, Mục Vương sao lại chẳng về qua)."

Bài thơ "Dao Trì" của Lý Thương Ẩn, vừa hay kể về Chu Mục Vương tây chinh Côn Lôn, đã gặp gỡ nữ thần Dao Trì của Côn Lôn, có được thuật trường sinh bất lão, nhân gian truyền thành giai thoại, truyền bá khắp nơi.

"Năm đó cô và Mục Vương say đắm lẫn nhau, vì để bên nhau đời đời kiếp kiếp, ích kỷ lấy thuốc bất tử giúp Mục Vương trường sinh, Hỗn Độn nổi trận lôi đình, lệnh cho phủ Thái Sơn bắt giữ hồn phách của Mục Vương, mà năm đó người một mình lên Côn Lôn bắt Mục Vương, là ta."

Cuối cùng đôi mắt không chút sắc thái của nữ thần trước mặt cũng có chút sắc thái, giống như người thợ lành nghề điểm mắt cho rồng.

"Cô không phục, phản bội Hỗn Độn vì Mục Vương, vì thế gãy mất đôi chân, chỉ có thể ngồi xe lăn sống qua ngày."

Thiếu nữ đong đầy cảm xúc trên mặt năm đó, một tấm lụa Côn Lôn phi tới tận cửu trùng, trời đất lu mờ sơn hà chấn động, đuôi báo bị chặt đứt rơi xuống Nam Hải, dâng lên sóng to gió lớn.

"Hỗn Độn phán cô cai quản hình phạt, gieo rắc bệnh dịch, trông coi sinh lão bệnh tử của thế gian, lại sợ cô sinh ra dã tâm, lệnh cho phủ Thái Sơn giam giữ hồn phách của Mục Vương trong địa ngục, không nhập luân hồi, dùng chuyện này để khắc chế."

A Dao nhìn sắc mặt không cảm xúc của Lệnh Hoành, cũng không biết là nhớ lại cố nhân năm đó Dao Trì yêu thích, hay là nghe thấy tiếng gió không chút hi vọng ở tầng cuối cùng của phủ Thái Sơn trong ống tay áo Lệnh Hoành.

Từ khi nào A Dao phát hiện bản thân trở nên cố chấp, thích giết chóc, coi người như kiến, coi mạng người như cỏ rác? Không nhớ nữa.

"Vì thế..."

Vì thế, A Dao muốn mượn cớ Chúc Long làm loạn, nhân cơ hội này lỡ tay giết Lệnh Hoành, sau đó tiến vào phủ Thái Sơn, thả hồn phách của Mục Vương.

Lệnh Hoành không nói nốt nửa câu còn lại, vẫn dùng ánh mắt gió mát trăng thanh nhìn A Dao.

"A Hoành." A Dao nhìn Lệnh Hoành, cúi mày cười nhạt, "Ta không giết được cô."

"Cô muốn giết ta sao?" A Dao ho mấy tiếng, mỉm cười hỏi Lệnh Hoành.

Lệnh Hoành lắc đầu: "Không giết."

Chuyện loại trừ dịch bệnh, bắt nguồn từ cô, quấy nhiễu tới sự thanh tịnh của người khác, cô nên tự gánh vác. Huống hồ nhân gian và phủ Thái Sơn kiềm chế lẫn nhau, sóng ngầm trào dâng, lúc này nếu diệt trừ Tây Vương Mẫu, sợ là sẽ đại loạn.

Dường như A Dao thở phào một hơi, nghiêng đầu tỉ mỉ nhìn mặt đất sau phen bão táp hoành hành, vở hài kịch này sắp kết thúc bằng phương pháp khiến người ta không kịp trở tay. Người bệnh trong thôn được diệt sạch trùng bệnh, lũ lượt chìm vào giấc ngủ sâu, sáng mai tỉnh giấc sẽ là một giấc ngủ ngon thương gân động cốt, không một ai biết được đêm nay đã xảy ra biến cố thập tử nhất sinh.

Suy cho cùng người trần mắt thịt nhỏ bé, người trần mắt thịt vô tri, người trần mắt thịt hạnh phúc.

A Dao giơ tay triệu hồi Giao Long, gật đầu định tạm biệt Lệnh Hoành.

Còn chưa quay người, đã nghe thấy giọng nữ lạnh lùng sau lưng vang lên: "Còn có một chuyện."

A Dao quay đầu, nhìn Lệnh Hoành nhìn về phía thi thể của Đồ Lão Yêu, sau đó nói với Giao Long: "Hai vuốt của ngươi, lưu lại."

...

Chú thích:

1. Chu Mục Vương: là vị quân chủ thứ năm của nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông trị vì từ năm 976 TCN đến năm 922 TCN, tổng cộng 54 năm. Thời kì Chu Mục Vương, việc triều chính được củng cố lại những thiếu sót từ thời cha ông là Chu Chiêu Vương.
Bình Luận (0)
Comment