Vạn Dặm Giang Sơn Không Bằng Một Nụ Cười Của Người

Chương 50


Nhiếp Ngạn cười vài tiếng sau đó gật đầu thoải mái chấp thuận, "được."
Tô Nguyệt được Nhiếp Ngạn đế đồng ý thì vui mừng.

Cúi người vâng một tiếng sau đó bắt đầu đi ra trung tâm đại điện.

Tiếng nhạc cất lên, Tô Nguyệt nương theo tiếng đàn mà múa ra từng đường kiếm tuyệt đẹp.
Nhiều quan thần say mê ngắm nhìn nàng đến không chớp mắt.
Huyền Du nhìn Tô Nguyệt, đáy mắt hắn lạnh lùng đến đáng sợ, ánh mắt hắn nhìn Tô Nguyệt như thể không phải hắn xem một người sống đang múa, hắn chỉ là đang xem một con rối được chạm khắc tỉ mỉ không ngừng uốn éo theo tiếng nhạc mà thôi.
Không chỉ riêng Huyền Du, cả Hãn Mục Khiêm cũng cảm thấy chán ghét Tô Nguyệt đến cực điểm.

Ai mà ngờ được nữ nhân xinh đẹp tựa hoa trước mặt này thật ra lại là người ngoan độc đến cực điểm.
Nếu gã nhớ không lầm, kiếp trước sau khi Huyền Du chết, theo gián điệp gã cài ở Bắc Thụy tình báo lại, Tô Nguyệt vậy mà kết một đôi với Huyền Tiêu.

Ả ra tay ngoan độc, nhờ có "công lao" trình báo Huyền Du tạo phản mà được phong làm quận chúa, lại còn được Nhiếp Ngạn đế miệng vàng lời ngọc hạ chiếu chỉ ban hôn cho ả và Huyền Tiêu.
Khi đó chiến sự ở Bắc Thụy thất bại, Huyền Du chết, ba vạn tinh binh cũng ngã gục nhưng Hãn Mục Khiêm gã không hề có hứng thú muốn tiếp tục xâm lược Bắc Thụy nữa.

Một phần vì lời hứa với Quân Mộ Ngọc, một phần cũng vì y chính là mục đích mà gã phải đích thân dẫn binh đi sang Bắc Thụy cho bằng được.

Lúc ấy người đã về tay, Hãn Mục Khiêm cần gì phải hao tâm phí sức xâm lược làm gì? Ngoài Huyền Du ra, thì ai có thể ngăn được gã? Muốn đánh Bắc Thụy, đối với Hãn Mục Khiêm khi đó thực ra mà nói là dễ như trở bàn tay.

Huyền Du chết, kéo theo rất nhiều biến đổi, từ việc Hãn Mục Khiêm có được Quân Mộ Ngọc, cho tới việc Bắc Thụy và Nam Man cũng hòa hoãn hơn.


Tuy không phải tính là thân thiết, nhưng thật sự cũng bàn tính qua lại dễ dàng hơn.

Mà nguyên do sâu xa vẫn là Hãn Mục Khiêm muốn làm Quân Mộ Ngọc vui, cho y thấy được Bắc Thụy vẫn còn, phụ thân y vẫn an toàn, và...!Huyền Du vẫn còn sống.

Nếu Bắc Thụy và Nam Man đã hòa hoãn dễ nói chuyện, dĩ nhiên những buổi tiệc lớn Nam Man sẽ chủ động gửi thư mời.

Khi đó là tiệc Hạ chí ở Nam Man, theo thông lệ cứ cách hai năm, vào cuối mùa hạ ở Nam Man sẽ mở tiệc ăn mừng cũng kiến linh đình để tỏ lòng biết ơn thiên địa về một vụ mùa bội thu, cũng như đã không ngừng che chở, bảo hộ cho Nam Man suốt mấy trăm năm qua.
Lúc yến tiệc được tổ chức, vậy mà đại diện Bắc Thụy lại là Huyền Tiêu và Tô Nguyệt.

Lúc này ả đã là tam hoàng tử phi.
Khi yến tiệc bắt đầu diễn ra, Hãn Mục Khiêm là Yhái tử đương triều, mà Thái tử thì không thể vắng mặt trong những sự kiện trọng đại như thế.

Vậy nên dĩ nhiên hắn sẽ đến sớm hơn mọi người.

Quân Mộ Ngọc khi ấy là Thái tử phi, thái tử có mặt, Thái tử phi theo lẽ thường dĩ nhiên cũng không thể vắng mặt.

Chỉ là Quân Mộ Ngọc đến sau Hãn Mục Khiêm mà thôi.

Khi thấy Quân Mộ Ngọc tiến vào đại điện Phùng Lư với thân phận được thông báo là Thái tử phi.

Ánh mắt Tô Nguyệt hằn đầy sự dữ tợn.

Không chỉ riêng ả, dĩ nhiên Huyền Tiêu cũng bất ngờ không kém.

Khi tin tức Nhị hoàng tử Huyền Du tử trận sa trường được đưa về, ngoại trừ Quân Thừa Húc có chút suy sụp ra thì không ai có biểu cảm thương tiếc gì.

Thậm chí cả Nhị hoàng tử phi Quân Mộ Ngọc mất tích cũng chẳng ai để tâm.

Thời gian theo đó cũng chẳng ai biết Nhị hoàng tử phi đã đi đâu.

Có người cho rằng y vì yêu Nhị hoàng tử quá mà tự sát ở đâu đó, lại có người nói y sợ tội mà trốn đi.

Lời đồn là thế nhưng chẳng một ai chứng thực được.

Thế mà ai ngờ, y không chết cũng chẳng phải trốn tránh sợ bị xử tội, y vẫn còn sống, thậm chí sống khỏe nữa là đằng khác.

Vẫn là Quân Mộ Ngọc mà Tô Nguyệt nàng căm ghét đến cùng cực, vẫn là dung nhan cao ngạo khiến người ta căm hận đó, chỉ khác bây giờ vị thế của thật sự khó động đến, Tô Nguyệt nàng có chết cũng không ngờ Quân Mộ Ngọc thế mà lại là Thái tử phi đương triều của Nam Man.


Hãn Mục Khiêm lúc đó thu hết mọi cử động hành vi của Tô Nguyệt, gã cũng theo đó mà không thích nữ nhân ngoan độc này.

Đặc biệt là khi sự ngoan độc thâm hiểm đó lại được ả dốc sức đặt lên người mà gã yêu.

Thử hỏi một nữ nhân tâm địa rắn rết như vậy? Có thể khiến người ta yêu thích sao?
Bây giờ ngẫm lại, kiếp trước gã không động đến Tô Nguyệt, nhưng bây giờ đã trọng sinh.

Sau khi bắt được Quân Mộ Ngọc về, việc đầu tiên Hãn Mục Khiêm gã làm sẽ là giết chết nữ nhân này đầu tiên để đảm bảo an toàn cho y.
"Bốp bốp bốp."
"Hay quá."
"Đẹp thật đó."
Nhiều tiếng vỗ tay cũng reo hò vang lên kéo Hãn Mục Khiêm trở về thật tại.

Gã chớp mắt một cái sau đó nhìn qua Quân Mộ Ngọc, sắc mặt y lúc này không lộ ra vui buồn.
Tô Nguyệt khụy người một cái, mỉm cười e lệ.

Nhiếp Ngạn đế hài lòng gật đầu, khẽ đưa tay vuốt chùm râu dài hai màu, "quả không hổ là đích xuất của Tô gia, thưởng, phải khen thưởng! Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, sắc phong Tam tiểu thư Tô Nguyệt làm nhất phẩm quận chúa, ban năm tơ lụa cống phẩm cùng năm mươi lượng vàng."
Lời Nhiếp Ngạn đế vừa dứt thì nhiều quan thần liền nhìn nhau, số ít người còn tỉnh táo thì lặng lẽ trao đổi bằng ánh mắt.

Ai mà không biết giai thoại giữa Tô Nguyệt và Duẫn vương?
Trước khi lấy Duẫn vương phi, Duẫn vương và Tô Nguyệt có tình ý với nhau, việc này ai mà không biết?
Chỉ là sau này bỗng dưng Duẫn vương lại lấy một nam nhân về làm vương phi, giai thoại từ đó cũng biến mất.

Mà ý tứ sâu xa hơn trong chuyện này, ai mà biết được?
Tô Nguyệt liền quỳ xuống cúi đầu sát đất, cất giọng nhẹ nhàng dễ nghe nhưng lại phá lễ rõ ràng, "tiểu nữ đa tạ Hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Bình thân.


Trẫm cũng mệt rồi, bãi tiệc đi."
Nhiếp Ngạn đế được thái giám dìu đứng dậy để trở về Dưỡng Tâm điện.

Nhiều người cũng bắt đầu đứng dậy rời đi.

Huyền Du liền đỡ Quân Mộ Ngọc đứng lên sau đó nắm lấy tay y, "có mệt không?"
Quân Mộ Ngọc lắc đầu, "không có, chỉ là hơi mỏi lưng thôi."
Huyền Du phì cười, đưa tay xoa má y, "vậy thì mau về phủ thôi nghỉ ngơi thôi."
Nói rồi kéo Quân Mộ Ngọc đi, còn chưa ra khỏi cửa đã đụng phải Tô Nguyệt, không biết kà nàng cố ý hay vô tình nhưng lại đứng chắn trước đường đi của hai người.
Không nói đến Huyền Du sắc mặt như hầm băng thì Quân Mộ Ngọc lúc này lại cực kì vô cảm, như thể y xem Tô Nguyệt không tồn tại.
Tô Nguyệt mỉm cười, vờ như không thấy biểu hiện của Quân Mộ Ngọc, cười e thẹn nói: "Du ca ca, à không...!Là...!Duẫn vương, còn ba ngày nữa là sinh thần của Nguyệt nhi, Duẫn vương có thể đến tham dự cùng tiểu nữ không?"
Huyền Du cảm nhận được bàn tay mình bị nắm chặt hơn lúc đầu.

Đôi con ngươi đen huyền nhìn sang người nên cạnh, đáy mắt vương ý cười.
Huyền Du hắng giọng, phẩy tay, "vài ngày nữa bổn vương có việc bận rồi, hẹn năm sau đi."
Cơ mặt Tô Nguyệt khẽ biến nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh trở lại.

Chỉ là tia e lệ trong mắt đã giảm đi vài phần, "vâng, tiểu nữ biết rồi."
"Không còn gì nữa thì bổn vương đi đây, vương phi của ta có hơi không khỏe." Huyền Du nói rồi liền kéo Quân Mộ Ngọc đi ra ngoài.
Tô Nguyệt âm thầm nghiến răng, giương đôi mắt đầy hung tợn nhìn lấy bóng lưng của Quân Mộ Ngọc.
___________________________________________.

Bình Luận (0)
Comment